Lý Vượng dùng ánh mắt ám thị Quách Thành Vũ, có cần đón tiểu Long qua không?
"Nhìn tên đó như vậy, tám chín phần đã nghe tin rồi. Cậu còn tìm hàng giả đến, tưởng sẽ lừa được cậu ta sao?"
Lý Vượng quay đầu bỏ đi.
Trì Sính vẫn cười như cũ trêu cợt Quách Thành Vũ: "Không nỡ thì thôi đi."
"Không có gì." Quách Thành Vũ hung tợn ôm cổ Trì Sính: "Hai ta còn phân ai với ai chứ!"
Cửa sắt trên hồ đấu rắn được mở ra, hai thủ hạ của Trì Sính bước vào, ôm mãng xà dài hơn năm mét ra ngoài, đặt xuống đất. Mãng xà cũng trúng độc rồi, nếu không mau trị liệu, không bao lâu sẽ đi đời.
Quách Thành Vũ bước đến, cúi người xuống, trong lúc hai người bên cạnh không chút phòng bị, một con dao đâm vào chỗ bảy tấc của mãng xà.
Đuôi mãng xà vung mạnh lên, tàn bạo quất trúng sau ót một người, người này suýt nữa ngất đi.
"Cậu muốn làm gì?" Một người khác kinh ngạc nhìn Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ không nói gì, mũi dao rạch một đường dài ở bụng mãng xà, cắt một miếng thịt bên trong, rồi thong dong rút dao ra, bỏ vào miệng.
Trì Sính đứng bên cạnh nhìn, mắt báo trợn tròn.
Ai cũng biết, chỗ của Trì Sính quyết không cho phép giết rắn, càng không cho phép ăn rắn.
Quách Thành Vũ bập bập môi, cười không phúc hậu nói: "Thật khó nhai..." Nói xong lại cắt một miếng, đưa mũi dao cho Trì Sính: "Cậu có muốn nếm thử không?"
Người ngồi xổm bên cạnh tức giận: "Chỗ chúng tôi không được ăn thịt rắn!"
Quách Thành Vũ liếc mắt nhìn hắn: "Tôi cũng không ăn thịt rắn của các người! Tôi ăn con hổ mang chúa của mình mà, đặt trong bụng rắn của các người, không mổ bụng ra làm sao tìm chứ? Vạn nhất nhìn không rõ, mổ lộn thịt rắn nhà các người, thủ lĩnh các người còn không trở mặt với tôi sao?"
Trì Sính không nói một câu, cứ nhìn chằm chằm Quách Thành Vũ như thế, nhìn cũng có mười phút.
Người được đưa đến sau đó là nam, chính là tiểu Long trong miệng Lý Vượng, Quách Thành Vũ khó khăn lắm mới theo đuổi được, năm nay mới hai mươi, còn đang đi học. Cậu nhóc quả thật xinh đẹp, Trì Sính có dạng tuyệt sắc nào chưa từng gặp qua? Nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người cậu ta mấy giây.
"Cậu cũng khoái dạng này à?" Trì Sính cố ý chế nhạo.
Quách Thành Vũ đáp lại dung tục dễ hiểu: "Chỉ cần nửa thân dưới có lỗ, tôi đều thích."
Trì Sính cười ha ha, rảo bước vào nhà.
Quách Thành Vũ nhìn tiểu Long, trong cổ họng cứ như bị gâm vô số cây kim, cực kỳ khó chịu.
"Đó là anh em tốt của tôi, cậu vào nói chuyện với cậu ta đi."
Tiểu Long chỉ đáp lại Quách Thành Vũ bằng ánh mắt nghi hoặc, sau đó tùy tiện vào nhà.
Quách Thành Vũ và Lý Vượng đứng bên ngoài, không bao lâu, trong phòng truyền đến tiếng ngâm nga quen thuộc, không có chút cưỡng ép và lạc điệu nào.
Lý Vượng ném đầu thuốc xuống đất, nghiền mạnh vài cái.
"Té ra lại lẳng lơ như thế? Mới chưa bao lâu, cậu nghe tiếng thử xem."
Quách Thành Vũ lạnh mặt: "Đm tao có tai."
Lý Vượng không nói nữa.
Hai chân tiểu Long bị buộc lên thành giường, Trì Sính động eo tại đó, tiểu Long bị làm đến khóc, mông lắc lư qua lại, sau khi bị Trì Sính đét vài cái thật vang, thì khóc đến gần như không thở nổi.
Quách Thành Vũ nghe rõ ràng, tiểu Long khóc xin tha, xin được hung hăng làm.
Trên giường của hắn, chưa từng nghe thấy động tĩnh như thế.
Lý Vượng dòm vào cửa sổ thủy tinh, thầm chửi 'đm', hắn lần đầu tiên thấy một người đàn ông bắn pháo mà đao to búa lớn, khí thế hào hùng, sảng khoái lâm li như thế.
Qua một lát, giọng Trì Sính vang lên.
"Quách tử, hay đổi sang cậu đi? Tôi thấy cậu ta không vui vẻ để tôi làm!"
Quách Thành Vũ không đáp lời, hắn biết dụng ý của Trì Sính.
Quả nhiên, tiếng khẩn cầu của tiểu Long vang lên ngay sau đó: "Đừng..."
Quách Thành Vũ chỉ có một suy nghĩ, Trì Sính, tôi thao mẹ cậu!
Trì Sính xong chuyện vừa kéo quần vừa ra ngoài, trên mặt là thoải mái và hài lòng sau khi phát tiết, lòng bàn tay to rộng vỗ lên vai Quách Thành Vũ, nói: "Cậu ta ngất rồi."
Lý Vượng ở bên cạnh hỏi Quách Thành Vũ: "Vậy chúng ta có đón tiểu Long về không?"
Quách Thành Vũ cười, cười đến mức Lý Vượng phải khiếp đảm.
"Cậu còn đón đi được nữa sao?"
Nói xong câu này, Quách Thành Vũ búng ngón tay về phía Trì Sính, lái xe bỏ đi.