Gần tối, Uông Trẫm dẫn chuyên gia ăn một bữa cơm Bắc Kinh bản xứ, lại cùng ông đi dạo khắp nơi, thưởng thức cảnh đêm đế đô.
Lúc về nhà đã hơn mười hai giờ, đến giờ tiểu quỷ hoạt động, tinh thần Uông Thạc đang rất đầy đủ, nằm trên thảm ngoài phòng khách, vui vẻ chơi với hai con mãng xà.
Uông Trẫm vừa vào, mặt Uông Thạc liền trầm xuống.
“Anh đi đâu?”
Uông Trẫm không để ý đến y, vào phòng trong thay đồ.
Uông Thạc tức giận đi theo, đứng gần đó nhìn Uông Trẫm từ tốn cởi đồ, thân hình khỏe mạnh lộ ra, trên mặt vẫn là biểu cảm chán ghét.
“Có phải anh mời Casbin tới không?”
Uông Trẫm tùy tiện đáp: “Phải.”
“Mẹ nó rốt cuộc anh muốn gì hả?” Uông Thạc tức giận: “Anh có phải là anh của tôi không?”
Uông Trẫm mặc quần vào, thân trên để trần, lồng ngực hoàn mỹ quay về phía Uông Thạc.
“Anh có phải anh của em không, không có xung đột trực tiếp gì với việc anh có giúp cậu ta không.
Chuyện nhỏ có giúp hay không phải nhìn tình nghĩa, chuyện lớn có giúp hay không phải xem đạo đức, anh không có ý kiến gì quá lớn với cậu ta, không nên chuyển lên người mẹ bị bệnh nặng của cậu ta.”
“Ai thèm nói chuyện này chứ?” Uông Thạc giận: “Tôi tức là anh giấu tôi!”
Uông Trẫm không nói gì, lạnh mặt ra ngoài hứng nước.
Uông Thạc cản trước máy nước, không cho Uông Trẫm lấy, tiếp tục mắng hắn.
“Ai không có đạo dức? Là tôi không có đạo đức hay lòng dạ anh quá hẹp hòi? Chuyện có lớn gì lắm đâu hả? Còn làm như hành động đặc vụ! Cho dù tôi có vô ý có tùy tiện, cũng không đến mức cản anh xem bệnh cho mẹ cậu ta!”
Uông Trẫm đẩy Uông Thạc sang một bên, tiếp tục lấy nước.
Uông Thạc giật ly nước không cho uống, lạnh giọng chất vấn Uông Trẫm.
“Trong lòng anh, em trai của anh không hiểu tình người vậy sao?”
Uông Trẫm giành ly nước lại, uống hai phát hết sạch, xong xuôi đặt ly nước xuống, xoay người lại chỗ sô pha.
Uông Thạc vẫn đuổi theo sau lưng càm ràm.
“Gọi điện cho anh anh không nghe, gửi tin nhắn không trả lời, cuối cùng còn tắt máy.
Anh đề phòng ai hả? Đề phòng tôi sao? Sợ tôi phá hoại? Sợ tôi giở trò xấu xa? Tôi thật sự thiếu đạo đức đến mức độ này sao? Uông Trẫm, hôm nay anh nhất định phải nói rõ cho tôi, nếu không chuyện này không xong đâu.”
Uông Trẫm bình tĩnh mở ngăn kéo.
“Anh không thèm nói đúng không? Không nói thì tôi sẽ nhờ mẹ làm chủ cho công bằng, tôi muốn cho bà biết, con trai của bà vì giúp người ngoài, ngay cả em trai ruột cũng đề phòng…”
Bốp!
Uông Trẫm trực tiếp dùng băng keo dán kín miệng Uông Thạc.
…
Uông Thạc tức giận trừng mắt, nắm đấm chào hỏi lên đầu Uông Trẫm.
Uông Trẫm trực tiếp trở về phòng, tỏ vẻ lười để ý đến kẻ điên.
Uông Thạc muốn tháo băng keo xuống, nhưng lực tay của Uông Trẫm quá lớn, lực dính không phải bình thường.
Khi Uông Thạc tháo xuống, cảm thấy thịt bên khóe cũng bị kéo xuống.
Vừa đến khóe môi đã chịu không nổi, lao vào phòng Uông Trẫm, dùng sức đạp cửa.
Uông Trẫm không để ý đến y, rất bình tĩnh chơi máy tính.
Uông Thạc đạp không bao lâu thì hết sức, liền nằm bệt lên thảm ngoài phòng khách, mắt nhìn trần nhà, bên trong chứa đầy oán hận.
Ước chừng hai tiếng sau, Uông Trẫm cảm thấy bên ngoài không có một chút tiếng động, mới mở cửa ra xem.
Uông Thạc nằm trên sàn ngủ mất.
Nhiều ngày rồi, lần đầu tiên ngủ vào buổi tối, vì miệng bị dán kín, không thể nói chuyện, tinh thần vô cùng mỏi mệt, lại thêm vừa rồi giày vò lâu như thế, mí mắt cũng tự động khép lại.
Uông Trẫm lặng lẽ nhìn Uông Thạc dưới sàn, y nằm nghiêng cuộn người lại, trong lòng ôm một con mãng xà, tư thế ngủ giống hệt lúc nhỏ.
Người ta nói, người có tư thế ngủ này bị thiếu cảm giác an toàn.
Uông Trẫm cúi xuống ôm Uông Thạc đi về phòng y.
Chỉ có khi Uông Thạc ngủ rồi, mới có thể khiến Uông Trẫm tạm thời yên tâm.
Hắn bôi một lớp dầu lên môi Uông Thạc, đợi sau khi hoàn toàn tan vào, thì băng keo tự động rớt xuống.
Nhẹ dùng ngón tay vuốt lên vết keo còn lưu bên miệng.
Uông Thạc gầm ghè như nói mớ.
“Trì Sính…”
Ánh mắt dịu dàng của Uông Trẫm thoáng chốc lạnh đi.
…
Sáng hôm sau, Casbin đến chẩn bệnh cho bà Ngô, Uông Thạc cũng đi cùng.
Lúc kiểm tra giai đoạn đầu và xác định phương án trị liệu, Uông Thạc vẫn ngồi đợi trong xe, không xuống làm phiền.
Chỉ gửi tin nhắn cho Trì Sính, thông báo cho hắn biết Uông Trẫm tìm bác sĩ giỏi khám bệnh cho bà Ngô.
Đợi Uông Trẫm và Casbin nói cười bước ra, Uông Thạc thấy tình trạng tốt đẹp, mới bước xuống xe.
Đúng lúc Ngô Sở Úy tiễn hai người ra ngoài, nhìn thấy Uông Thạc cách đó không xa.
Sau đó, Uông Trẫm đưa Casbin về khách sạn, Uông Thạc cố ý không đi cùng.
Ngô Sở Úy do dự một chút, vẫn đi về phía Uông Thạc.
“Tình trạng mẹ cậu thế nào rồi?” Uông Thạc quan tâm hỏi.
Ngô Sở Úy gật đầu: “Rất tốt.”
“Vậy tôi yên tâm rồi.” Uông Thạc vỗ vai Ngô Sở Úy: “Tôi chỉ sợ trong lúc vô ý nói ra lời tổn thương cậu, sẽ lại có người bảo tôi bỏ đá xuống giếng.”
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Ngô Sở Úy cười ôn hòa.
Uông Thạc thở dài: “Mạng cậu thật tốt, tôi vừa viết chữ lên quả trứng chưa được mấy ngày, Trì Sính đã phát hiện cậu mù màu rồi.”
“Kẻ ngu có phúc.” Ngô Sở Úy nói.
“Quả là vậy.” Uông Thạc không thể không thừa nhận, “Trì Sính còn sỉ nhục tôi một trận vì chuyện này.”
“Anh đừng đặt trong lòng.” Ngô Sở Úy an ủi Uông Thạc: “Con người anh ta chính là thế, miệng dao tâm đậu hũ, nói thì rất tàn nhẫn, nhưng thật ra trong lòng lại không nỡ.”
“Không cần cậu phân tích tính cách cậu ta, tôi hiểu rõ hơn cậu.” Uông Thạc cười hi hi: “Tôi muốn cậu ta đứng trước mặt tôi nói không yêu tôi, cậu ta cũng không nói ra được, cậu thử nói xem cậu ta mềm lòng cỡ nào chứ?”
Ngô Sở Úy không đổi sắc mặt, “Nếu là tôi, tôi cũng không muốn cự tuyệt một người thật lòng yêu mình.”
“Nào có.” Uông Thạc không đau không ngứa, “Đừng chụp hai chữ ‘thật lòng’ lên người tôi, tôi chẳng qua là có dục chiếm hữu mạnh một chút thôi.”
“Anh cũng đừng xóa sạch những gì mình đã bỏ ra, tôi biết mấy năm nay anh rất vất vả, tôi tin lúc trước anh không phản bội Trì Sính, anh nhất định có nỗi khổ bất đắc dĩ.” Ngô Sở Úy nói.
Uông Thạc cười nhạo: “Cậu thật sự rất bạo gan, tôi không để ý cậu tiếp tục tẩy trắng cho tôi, nhưng tôi không ngại tiếp tục bôi đen cậu đâu.
Tôi sẽ không cảm ân cũng không đồng tình, cậu cứ làm thánh mẫu của cậu, tôi làm rắn độc của tôi, chúng ta không quấy nhiễu lẫn nhau.”
“Sao anh lại là rắn độc chứ?” Ngô Sở Úy còn thật sự trở nên thánh mẫu: “Anh đã biết chuyện của tôi và Nhạc Duyệt rồi, nhưng lại không cho Trì Sính biết, có thể thấy bụng dạ anh rất tốt.”
Uông Thạc trưng vẻ xấu hổ không dám nhận: “Tôi chỉ giao quyền chủ động cho cậu, để cậu chính miệng nói chuyện này với Trì Sính.
Tôi khuyên cậu nên nói sớm một chút, nhân lúc cậu ta vẫn chỉ mới thích cậu, nhân lúc cậu ta dung túng không giới hạn với cậu, mau mở miệng đi.
Đỡ cho đến lúc cậu ta thật sự yêu cậu, lúc đó cậu mới nói, thì sẽ có cùng cảnh ngộ như tôi.”
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Ngô Sở Úy nói.
Uông Thạc cười cười, không nói gì nữa, giơ tay vẫy một chiếc taxi.
Ngô Sở Úy nhìn theo chiếc taxi đi xa, bóng lưng quyết tâm của Uông Thạc càng lúc càng xa.
…
Buổi tối tan ca, Ngô Sở Úy không về nhà, mà vào một cửa hàng.
Chớp mắt đã đến cuối tháng mười một, sắp vào mùa đông rồi.
Lại đến mùa tiêu thụ nội y giữ ấm.
Lần này Ngô Sở Úy vào cửa hàng, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi thẳng vào quầy nội y nam cao cấp.
Chọn một chiếc quần lông cừu tốt nhất, ngay cả giá tiền cũng không thèm nhìn, đem tới quầy thu ngân quẹt thẻ.
Buổi tối Trì Sính về nhà, hiếm khi phát hiện Ngô Sở Úy về rồi.
Y lại tì trên bàn viết thổi kẹo đường, ánh mắt chuyên chú, má phồng lên xẹp xuống.
Trước đó đã thổi mấy trăm cái, bày khắp phòng, trên cơ bản hình dạng của tất cả rắn đều đã được thổi đủ, chỉ thiếu Túi Dấm Nhỏ.
Hôm nay Ngô Sở Úy thổi mấy lần, ném hết mấy lần, cuối cùng vẫn không thổi được cái mình vừa lòng, vì Túi Dấm Nhỏ thực quá mức xinh đẹp.
“Hôm nay sao cậu không ngủ ở nhà?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Chị cả chị hai của tôi đều về rồi, còn có mấy đứa cháu, trong nhà không còn chỗ ngủ, mẹ tôi đuổi tôi ra.”
“Ăn cơm chưa?” Trì Sính lại hỏi.
Ngô Sở Úy gật đầu, “Ăn bánh bao nhân chay và cháo.”
“Để tôi xem thử coi cậu ăn bao nhiêu rồi.”
Nói xong liền dán tay lên eo Ngô Sở Úy, trực tiếp xách lên, sau đó ôm chặt không buông, cắn tai y nói: “Năm cái bánh bao, một chén cháo, thêm nửa dĩa cải mặn, đúng không?”
Ngô Sở Úy giật mình: “Anh tài quá nha!!”
Trì Sính cười, sách dây nịt của Ngô Sở Úy, vác lên vai đi thẳng vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngô Sở Úy bảo Trì Sính thử quần lông cừu mới mua.
Trì Sính nhìn một chút, nói: “Số này vừa.”
Ngô Sở Úy hỏi: “Cái năm ngoái tôi mua cho anh đâu? Cái không chứa nổi jj đó.”
Trì Sính lấy từ dưới gối ra đưa cho Ngô Sở Úy.
“Để tôi thử, nếu tôi có thể mặc thì cho tôi đi.”
Trì Sính lập tức cự tuyệt, “Cậu muốn thì tôi sẽ mua cho cậu cái mới, sao phải mặc cái cũ của tôi?” Trên thực tế hắn không nỡ đưa cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vừa mặc vào vừa nói: “Cái quần này còn rất tốt, sao tôi không thể mặc chứ?”
Nói xong, thẳng người dậy kéo lên, phải nói chất lượng của cái quần này cũng không tệ, có tính đàn hồi rất tốt, chân Trì Sính thô hơn Ngô Sở Úy, năm ngoái mặc được ba tháng, năm nay Ngô Sở Úy mặc lại vẫn căng chặt dán lên chân.
“Rất vừa vặn, chỉ có ống quần hơi dài chút.” Ngô Sở Úy tự lẩm bẩm, rồi cài từng cái nút vào, còn lấy tay sờ, nói: “Có thể chứa hết được.”
Trì Sính bị một loạt hành động đáng yêu của Ngô Sở Úy trêu chọc, móng hổ trực tiếp gạt chân Ngô Sở Úy, khiến y ngã vào lòng mình, tay vuốt mặt y hỏi: “Sao nhất định muốn mặc đồ tôi đã mặc?”
“Đồ anh đã từng mặc sẽ ấm hơn.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính cắn một phát lên đôi môi mỏng chọc người yêu thương của Ngô Sở Úy.
Sau một hồi chán chê, Ngô Sở Úy lại giục Trì Sính, “Thử cái tôi mua cho anh đi.”
Trì Sính vốn không muốn thử, vì bây giờ hắn muốn thân cận da thịt với Ngô Sở Úy, thử rồi còn phải cởi ra.
Nhưng không chịu nổi ánh mắt mong đợi của Ngô Sở Úy, chỉ đành tạm thời đè nén cự long đang rục rịch, mặc quần mới vào.
Ngô Sở Úy nhân lúc Trì Sính thử quần lông cừu, cầm di động của hắn lên xem.
Trì Sính trước giờ không xóa tin nhắn, tin nhắn Uông Thạc gửi cho hắn vẫn còn, hơn nữa hắn đã xem qua.
Đợi khi Trì Sính thử xong, Ngô Sở Úy lại đặt di động xuống.
Hai chân Trì Sính rất dài, thẳng tắp sừng sững trước mặt Ngô Sở Úy, đường cơ dương cương mạnh mẽ, được chiếc quần đàn hồi bao chặt lấy, rất có xúc cảm, Ngô Sở Úy nhìn mà nước miếng tung bay.
Đột nhiên ôm chân Trì Sính, vùi đầu gọi: “Đại thần!”
Trì Sính bị Ngô Sở Úy chọc cho ngứa ngáy, đá hai cái lên mông Ngô Sở Úy.
“Tìm thao đúng không?”
Ngô Sở Úy lại túm lấy cái chân đó của Trì Sính, tiếp tục ôm chặt, hèn hạ nói: “Cầu đại thần ân sủng.”
Sau đó bị Trì Sính ấn lên giường, triệt để “trừng trị” một phen.
Sau khi bắn một lần, Ngô Sở Úy và Trì Sính tựa lên đầu giường, hút thuốc nghỉ ngơi một lát.
“Tôi thấy tin nhắn Uông Thạc gửi cho anh rồi.” Ngô Sở Úy nói: “Sao anh không nổi giận với tôi?”
“Sao phải nổi giận với cậu?” Trì Sính phả khói thuốc lên mặt Ngô Sở Úy: “Cậu cũng đâu mặt dày mày dạn cầu xin người ta tìm bác sĩ cho cậu, là anh ta tự động đưa tới, bác sĩ giỏi như vậy xem bệnh cho cô, tôi có gì mà không vui chứ?”
Khói thuốc trong miệng Ngô Sở Úy cũng phun lên mặt Trì Sính.
“Anh thật dung túng tôi.”
Trì Sính thờ ơ nói: “Tôi không dung túng, tôi chỉ nói lý thôi.”
Ngô Sở Úy bắt đầu rít thuốc, “Phải, đối với tôi anh thật biết nói lý…”
“Cậu hy vọng tôi không nói lý sao?” Trì Sính híp mắt nhìn Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vội lắc dầu, sau đó muốn nói gì đó mà nói không được.
Rõ ràng biết lời của Uông Thạc không đại biểu cho cái gì, nhưng Ngô Sở Úy lại không muốn nói rõ chuyện của Nhạc Duyệt, sợ Trì Sính tha thứ cho y rồi lại sợ Trì Sính không tha thứ cho y, cứ như trong lúc vô hình đã bước vào cạm bẫy của Uông Thạc, thà rằng té ngã thịt nát xương tan cũng không muốn quỳ gối đầu hàng.
“Có gì nói mau, tôi sắp hút xong điếu thuốc này rồi, không tranh thủ thời gian sẽ không còn cơ hội nữa.”
Ngô Sở Úy trực tiếp rút điếu thuốc khỏi miệng Trì Sính, bỏ vào miệng mình rít mạnh hai lần, sau đó phà hơi thuốc vào miệng Trì Sính, đồng thời mê đảo cả hai.