“Cũng nên để tôi hoàn thành tâm nguyện rồi đúng không?” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính biết rõ còn cố hỏi: “Hoàn thành tâm nguyện gì?”
Ngô Sở Úy thò tay lên mông Trì Sính, nhẹ vuốt ve vài cái, liếc mắt đưa tình với Trì Sính.
“Hiểu chưa?”
Hiểu thì hiểu rồi, nhưng Trì Sính người ta lại nói.
“Tâm nguyện của cậu đã hoàn thành rồi, không cần hoàn thành lần thứ hai.
”
Sắc mặt Ngô Sở Úy thay đổi: “Hoàn thành hồi nào? Sao tôi không biết?”
Ngón tay Trì Sính vẽ tới vẽ lui theo đường hông Ngô Sở Úy, khiến Ngô Sở Úy liên tục rùng mình.
“Lần trước ở chỗ Quách tử, tinh dầu thúc tình bị đổ, lúc tôi qua đón cậu về cậu đã trúng độc quá sâu, nếu tôi không cho cậu phản công thì không thể giải độc, thế là tôi đã anh dũng hiến thân.
”
Trì Sính hào phóng “thừa nhận” từng bị thượng trước mặt người yêu, thật ra đã là một loại đột phá mang tính lịch sử.
Ngô Sở Úy không thừa nhận: “Sao tôi không có một chút ấn tượng nào hết?”
“Hôm đó đầu óc cậu không tỉnh táo, làm cái gì cũng không nhớ nổi.
”
Cái này là nói thật, vì khi Ngô Sở Úy tỉnh lại, trên cơ bản trừ thân thể đau nhức, biết mình đã từng làm chuyện đó, thì không biết cái gì nữa.
Nhưng y không ngốc, lập tức đưa ra dị nghị với lời Trì Sính.
“Anh đừng đem vụ đầu óc không tỉnh táo ra làm thuốc mê, anh nói ngủ rồi thì ngủ rồi sao? Không có chứng cứ tôi không tin.
”
Chính vì Trì Sính biết Ngô Sở Úy không ngốc, nên đã thật sự tạo một chút “chứng cứ”.
Lấy di động qua, bấm mở một đoạn ghi âm trong đó.
Giọng nói thấp trầm của Trì Sính vang lên.
“Đến lúc đó cậu không thừa nhận thì sao?”
Ngô Sở Úy nói: “Yên tâm đi, tôi làm rồi thì sẽ thừa nhận.
”
Nghe đoạn đối thoại này, Ngô Sở Úy giật mình sợ hãi.
“Thật sao?!”
Thật ra đoạn đối thoại này là khi Ngô Sở Úy trưng cầu sự đồng ý của Trì Sính, sau đó còn thêm một câu nữa, nhưng Trì Sính không ghi lại.
Tình trạng thực tế là:
“Đến lúc đó cậu không thừa nhận thì sao?”
“Yên tâm đi, tôi làm rồi thì sẽ thừa nhận.
”
“Vậy cũng không được.
”
Trong đoạn ghi âm không có câu “vậy cũng không được”, thế là hiệu quả của cả đoạn ghi âm liền biến từ trưng cầu ý kiến thành hai người đã làm xong chuyện, Trì Sính đang cầu được an ủi tâm lý.
Ngô Sở Úy cầm di động, mở đoạn đó nghe đi nghe lại.
Nhưng y vẫn còn thông minh, đặc biệt nhìn ngày được ghi âm, kết quả thật sự là hôm đó.
Quả nhiên, so với Trì Sính, y vẫn kém thông minh một chút.
“Mẹ nó!” Ngô Sở Úy không dám tin tưởng lắm: “Tôi đã làm anh từ lâu rồi sao?”
Thật ra để Trì Sính gật đầu đã là một chuyện không dễ dàng rồi.
Nhưng vì để Ngô Sở Úy được cân bằng tâm lý, hắn chỉ có thể làm thế, vì một khi Ngô Sở Úy thấy tâm lý không cân bằng, y sẽ muốn truy cầu cân bằng về thân thể.
Ngô Sở Úy kích động không thôi, liên tục xoa tay Trì Sính truy hỏi.
“Lúc đó biểu hiện của tôi thế nào? Dũng mãnh không? Tôi nói cho anh hay, đừng thấy cái cây của tôi không dài không thô bằng anh, nhưng nó đặc biệt linh hoạt, dễ sử dụng gấp bội! Hề hề, anh đừng không tin, nếu tôi lên hứng thật, năm ba gã đàn ông cũng làm không bằng tôi.
”
Trì Sính gồng nát đầu nghênh hợp y.
“Tạm được.
”
Trì Sính không dễ khen ngợi ai, nếu hắn nói là tạm được, vậy hàm ý chính là tương đối thỏa mãn.
“Tốt lắm!” Ngô Sở Úy còn đang tự luyến: “Tôi đã làm anh rồi à? Tôi đã làm tổng công đại nhân rồi à? Vậy không phải tôi đã chinh phục được đàn ông toàn thiên hạ rồi sao?”
Trì Sính nhẹ ho một tiếng: “Không khoa trương vậy đâu.
”
Ngô Sở Úy cũng cố gắng giảm bớt kích động, bình tĩnh nói: “Đúng đúng đúng, anh là kinh thành đệ nhất pháo, vậy tôi chỉ chinh phục toàn bộ đàn ông ở Bắc Kinh.
”
Trì Sính: “…”
Đối với Ngô Sở Úy mà nói, thứ cảm giác thân thể được làm Trì Sính không nặng, dù sao y là trai thẳng, làm năm ba người đàn ông to con không nhất định sẽ sướng.
Mấu chốt ở chỗ cảm giác thành tựu trong lòng, vốn liếng để khoe khoang, một khi có rồi, sau này có thể dương jj làm đàn ông rồi.
Dù có bị Trì Sính thượng nữa cũng không sợ, dù sao tôi cũng đã từng thượng anh rồi!
Nhưng y vẫn có cảm giác chưa thỏa mãn lắm, dù sao lúc đó đầu óc không tỉnh táo, sau chuyện vẫn muốn hồi vị lại.
Thế là bóp cằm Trì Sính hỏi: “Lúc đó anh có kêu rên không?”
Trì Sính gật đầu.
“Kêu thế nào vậy?” Ngô Sở Úy hưng phấn hỏi.
Trì Sính nói: “Bình thường cậu kêu thế nào, tôi kêu thế đó.
”
Ngô Sở Úy lập tức sáng mắt: “Anh cũng kêu dâm đãng như vậy hả?”
Đời này Trì Sính chưa từng cười sướng đến vậy.
Lúc này Ngô Sở Úy mới phát hiện, hình như y vừa tự… bán mình rồi.
Giây tiếp theo, toàn thân bị Trì Sính đè xuống.
“Tôi thật muốn làm cậu đến phế luôn! Cho cậu lẳng lơ…” Trì Sính vừa trêu chọc, vừa nâng eo cọ cọ giữa rãnh mông Ngô Sở Úy, lửa trong mắt càng lúc càng hừng.
Ngô Sở Úy cũng bị Trì Sính trêu chọc bốc lửa, thật ra vừa rồi lúc bị ngược y đã bắn lửa tung tóe rồi.
Trì Sính hôn lên tai Ngô Sở Úy, hàm răng mài ken két bên xương tai.
“Ưm…” Ngô Sở Úy móc chân lên eo Trì Sính.
Mắt Trì Sính híp lại tràn đầy thần thái, vừa sắc tình lại hạ lưu nhẹ giọng nói bên tai Ngô Sở Úy: “Cậu nói xem, nếu cậu mặc váy cỏ đó nhảy múa, có phải còn lẳng lơ hơn mấy cô nàng đó không?”
Ngô Sở Úy thẹn quá hóa giận: “Anh so sánh tôi với phụ nữ hả?”
“Ai bảo mặc váy cỏ nhảy múa toàn là nữ? Một hàng đàn ông phía sau cậu không thấy sao?” Trì Sính tiếp tục châm ngòi thổi gió, “Chính vì họ không thể so với cậu, tôi mới muốn nhìn cậu mặc.
”
“Tôi không muốn mặc.
” Ngô Sở Úy bĩu môi.
Trì Sính không nói gì, ngón tay thô ráp ma sát xung quanh xương cụt của Ngô Sở Úy, hàm ý xúi giục rõ ràng.
Ngô Sở Úy chịu không nổi màn trêu chọc của Trì Sính, cuối cùng vẫn xuống nước.
“Anh mặc thì tôi mặc.
”
Trì Sính vốn đã chuẩn bị hai cái, cái này có khác biệt rất lớn với váy cỏ, đầu tiên chính là ngắn, chỉ giống như một vòng lá vây quanh eo, bộ phận bên dưới nửa che nửa giấu, đầy mùi vị hoang dã nguyên thủy.
Ngô Sở Úy gầy hơn trước rồi, eo thon hơn, đường nét phần mông rõ ràng hơn, lá cây dài mảnh phủ lên mông, phong tình bên trong ẩn ẩn lấp lóe, kích thích tàn bạo vào mắt Trì Sính.
Mà cự long giữa chân Trì Sính nửa tỉnh nửa mê, giấu trong mớ lá, tỏa ra hơi thở nguy hiểm nồng đượm, cũng khiến cổ họng Ngô Sở Úy thắt chặt.
Hai “người hoang dã” ôm lấy nhau.
Đầu lưỡi khéo léo của Trì Sính trêu chọc đầu nhũ Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy đã lâu chưa được nếm thử mùi vị tiêu hồn này thoáng cái đã ngâm nga ra tiếng, tay cũng thuận thế thò ra mạnh bạo xoa nắn ngực Trì Sính.
Trì Sính mút ngực trái của Ngô Sở Úy đến mức sưng đỏ, còn bên phải thì bỏ mặc không lo.
Thật ra ngực phải của Ngô Sở Úy mẫn cảm hơn ngực trái nhiều lắm.
Ngô Sở Úy không thỏa mãn, chỉ đành ôm đầu Trì Sính dịch sang bên phải, mơ hồ cầu xin: “Mút bên này… mạnh lên… a a…”
Cự long của Trì Sính đã tràn đầy sức sống, kêu gào nổi lên giữa lùm cỏ.
“Muốn tôi liếm jj cho cậu sao?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy cười xấu hổ: “Sao anh biết?”
Trì Sính nhéo một cái vào góc đùi Ngô Sở Úy, không nói rõ ra.
Đã lâu lắm rồi không được khoang miệng nóng ấm của Trì Sính bao lấy, Ngô Sở Úy suýt nữa đã bắn ra ngay.
Đầu lưỡi Trì Sính đùa nghịch trên phần đỉnh mẫn cảm của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy ngứa ngáy đến mức phải rên rỉ thật lớn, mông run rẩy từng nhịp, lá cây không ngừng đập vào mặt Trì Sính, cũng đập vào trái tim xao động của hắn.
“Không… sắp bắn rồi…” Ngô Sở Úy ý loạn tình mê run mông.
Sao Trì Sính có thể cho Ngô Sở Úy cạn kiệt thể lực nhanh như vậy được? Vì thế hắn xoay người, tựa vào đầu giường, kéo đầu Ngô Sở Úy qua, để y ngậm lấy cự long của mình.
Còn chưa vùi được nửa cây, Ngô Sở Úy đã mắc nghẹn.
Hô hấp của Trì Sính trở nên nặng nề, hắn giữ chặt đầu Ngô Sở Úy, cự long nhanh chóng ra vào miệng y.
Ngô Sở Úy bị nghẹn kêu ưm ưm liên tục, hồi lâu sau Trì Sính mới thả y ra.
“Quai hàm nhức luôn rồi này.
” Ngô Sở Úy chỉ trích.
Trì Sính nói: “Vậy cậu dùng lưỡi liếm.
”
Ngô Sở Úy vừa thè lưỡi ra, Trì Sính lại mệnh lệnh: “Quỳ xuống.
”
“Không, làm vậy hạ tiện lắm!” Ngô Sở Úy kháng nghị.
Trì Sính nâng cằm y nói: “Tôi thích nhìn dáng vẻ ti tiện của cậu, mau lên, nhếch mông lên, tôi muốn nhìn.
”
Ngô Sở Úy càng không theo, Trì Sính càng hưng phấn, càng muốn làm y xấu hổ.
“Không nghe lời tôi sẽ đánh đó.
”
Trên giường, chưa bao giờ Ngô Sở Úy có thể không sợ cường quyền, dù sao danh tiếng đệ nhất pháo của Trì Sính không phải giả, hậu quả sau khi kháng nghị chính là càng chịu thiệt nhiều hơn.
Hơn nữa trong ý thức của Ngô Sở Úy, y đã từng làm Trì Sính rồi, cho nên dù có bị Trì Sính ăn hiếp một chút, trong lòng cũng không còn khó tiếp nhận nữa.
Thế là liền chiều ý Trì Sính, từ nằm sấp chuyển thành quỳ.
Trì Sính vén váy cỏ của Ngô Sở Úy lên, để lộ hai bờ mông vểnh cao, ánh mắt si mê luôn nhìn chằm chằm, muốn thấy nó vặn vẹo dâm đãng.
Cuối cùng, sau khi Trì Sính thưởng thức đủ rồi, liền kéo mông Ngô Sở Úy lại trước mặt.
“Trong những ngày không có tôi, có tự chơi không.
”
Ngô Sở Úy lắc đầu: “Không.
”
“Thật không có?” Trì Sính lại hỏi.
Ngô Sở Úy xấu hổ không thôi, đạp lên mệnh căn của Trì Sính.
Kết quả lại bị lá cây quanh eo hắn quấn lại, không rút chân về được, đã thế còn bị Trì Sính kéo chân kia sang hướng ngược lại, bức ép hai chân mở rộng để có thể thấy rõ cửa cúc màu hồng kia.