Yêu Phải Tình Địch

Chương 200: 200: Đại Bảo Xuất Kỳ Chiêu




Sáng hôm sau, quai hàm Ngô Sở Úy sưng lên.
Ăn cũng đau, nói cũng đau, nuốt nước miếng cũng muốn rơi nước mắt.
Nếu cái này xảy ra trên người bình thường, sớm đã kêu khổ cả ngày.

Nhưng đổi sang Ngô Sở Úy theo trường phái lạc quan, phản ứng đầu tiên của người ta không phải là oán trách, mà là trộm vui.
“May mà hai túi đậu tối qua đã ăn hết rồi, nếu không hôm nay nhai không nổi rồi.”
Hai ngày sau đó, Ngô Sở Úy vẫn âm thầm trù tính chuyện lừa gạt Khương Tiểu Soái, y làm việc đáng tin hơn Khương Tiểu Soái nhiều.

Lúc trước Khương Tiểu Soái lừa gạt y, hoàn toàn là dựa vào linh cảm, năm ngày đổi đủ cách, cuối cùng còn bị Quách Thành Vũ tính kế.

Ngô Sở Úy không làm việc không nắm chắc, đầu tiên lợi dụng một khoảng thời gian để lập kế, mài dao không sợ lỡ việc chẻ củi, đợi khi tất cả vấn đề đều được suy nghĩ chu toàn rồi mới hạ thủ, tranh thủ một chiêu chế địch.
Mỗi buổi sáng trước khi ra khỏi cửa Ngô Sở Úy đều xem lịch, hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Thích hợp săn bắt.”
Tốt nha! Chính là hôm nay rồi, Ngô Sở Úy toàn thân vũ trang đến phòng khám.
Khương Tiểu Soái đang dọn dẹp phòng khám, thấy một người đeo khẩu trang bước vào.
“Anh bị cảm sao?” Hỏi khách sáo.
Ngô Sở Úy vạch mí mắt lên, lộ ra con mắt to dễ phân biệt, lúc này Khương Tiểu Soái mới nhận ra.
“Không phải… sao cậu ăn mặc kiểu này?”
Khương Tiểu Soái định tháo khẩu trang cho Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy không cho tháo.
“Không sao, phòng khám của tôi ngày ngày khử trùng, không cần sợ có mầm bệnh.”
Ngô Sở Úy cố sức há miệng: “Không phải chuyện mầm bệnh.”
Khương Tiểu Soái cảm thấy hai bên hàm Ngô Sở Úy có hiện tượng bị sưng, lại hỏi: “Bị quai bị sao?”
Ngô Sở Úy lắc tay, ra vẻ khổ sở gục lên bàn khám.
“Rốt cuộc là sao?” Khương Tiểu Soái quan tâm nhìn Ngô Sở Úy.
Trong mắt Ngô Sở Úy là khổ sở chua xót không thể nói hết.
Khương Tiểu Soái nóng ruột: “Cậu nói đi chứ.”

Ngô Sở Úy nói: “Tôi muốn chia tay với Trì Sính.”
Khương Tiểu Soái lập tức kinh ngạc: “Tại sao?”
“Không thể chịu nổi anh ta ngược đãi.”
Khương Tiểu Soái lộ vẻ nghi ngờ: “Là ngược đãi hay là trừng phạt ngọt ngào? Chắc không phải cậu lại dựng cờ tố khổ để đến đây khoe khoang với tôi chứ?”
Ngô Sở Úy cười chán chường.
“Tôi có tư cách khoe khoang sao?”
Khương Tiểu Soái vẫn ôm chút ít nghi ngờ hỏi: “Anh ta ngược đãi cậu thế nào?”
Ngô Sở Úy thở dài: “Tình cảm thật sự là chịu không nổi khảo nghiệm của thời gian.”
“Mới mấy ngày thôi mà? Lần trước cậu đến đây còn khoác lác Trì Sính cam nguyện vì cậu mà nằm phía dưới, thời gian cũng thất đức quá, mới hai ngày đã khảo nghiệm rồi?”
“Thật ra tình cảm giữa hai chúng ta đã xuất hiện vấn đề từ lâu rồi, chỉ là tôi vẫn luôn nhịn không nói mà thôi.”
Khương Tiểu Soái ra vẻ nguyện ý lắng nghe.
Ngô Sở Úy không dám quá khoa trương, mà rất bất đắc dĩ nói với Khương Tiểu Soái; “Từ khi ở Hawaii về, thái độ anh ta đối với tôi đã thay đổi.

Lúc hai chúng tôi tái hợp, cái gì anh ta cũng theo tôi, tính tình rất tốt.

Kết quả sau khi về, chỗ nào anh ta cũng ngứa mắt với tôi, luôn châm chích tôi.”
“Lúc ở Hawaii, tôi sợ bị đen, anh ta luôn nói, đen chút mới khỏe, sức hút vẫn còn đó, dù có đen vẫn đẹp trai.

Kết quả đợi tôi đen rồi, anh ta ngày ngày xem thường tôi, nói mặt tôi như trứng lừa đen, làm anh ta chán ghét.”
“Còn nữa, lúc qua tết tôi muốn ăn gì uống gì anh ta cũng không cản, nói thêm thịt cũng không ngại, kết quả tôi vừa tăng hai cân, anh ta ngày ngày bắt tôi đi tập thể dục, nói nếu tôi mập thêm chút nữa, anh ta nhìn tôi sẽ cương không nổi.

Còn chê công phu trên giường của tôi không tốt, bảo tôi xem phim học tập…”
Khương Tiểu Soái cười hê hê cả buổi, không có chút đồng tình nào.
“Tôi cảm thấy đây là tình cảm của hai người bước vào một đoạn thể hiện mới.

Cậu nghĩ coi, trước kia trong nhà cậu xảy ra chuyện lớn như thế, anh ta có thể không dỗ cậu sao? Những lời lúc đó hơn phân nửa là giả, thái độ hiện tại mới là thật.


Tuy có hơi tàn nhẫn, nhưng chuyện này là biểu hiện hai cậu không có chút bí mật nào, chân thành đối đãi với nhau.”
“Anh không hiểu rõ tình huống.” Cảm xúc của Ngô Sở Úy không tốt hơn chút nào: “Cho dù thật sự là tình cảm dần trở nên nhạt nhẽo, thì vẫn có thể phát giác được sự quan tâm cùng tình yêu ở những chỗ nhỏ nhặt.

Nhưng hiện tại tôi thật sự không cảm giác được gì cả, tôi cảm thấy anh ta ngán tôi rồi, nhiều lúc chỉ là phô diễn.”
“Cậu mẫn cảm quá rồi đó.” Khương Tiểu Soái vỗ vai Ngô Sở Úy: “Sợ được sợ mất trong tình yêu là chuyện bình thường, đừng dễ dàng định nghĩa sự việc, có lúc suy nghĩ của cậu rất phiến diện.

Cậu nhớ lại Uông Thạc đi, năm đó anh ta chính là ví dụ tốt nhất.”
Ngô Sở Úy lắc đầu: “Cho dù Uông Thạc không đi, hai người họ cũng không duy trì được đến hôm nay, có lẽ Uông Thạc đã nhìn ra được tình cảm của hai người biến chất, mới ra hạ sách này.”
Khương Tiểu Soái nói: “Tôi cảm thấy hai cậu đơn giản là thiếu trao đổi.”
“Anh ta đã lười nghe tôi nói rồi.”
“Tình cảm rất kỳ diệu, có lúc nóng nóng lạnh lạnh chỉ là chuyện trong một thoáng suy nghĩ.

Lượng bài tiết hormone phái mạnh của đàn ông khác nhau, có lúc cái cậu tưởng là mất hứng, chẳng qua là một loại biểu hiện lượng bài tiết hormone phái mạnh không đủ.

Tình cảm giống như điện tâm đồ, có chìm có nổi, muốn tình cảm sống lâu dài, thì không thể duy trì một biên độ, chắc chắn phải có lên có xuống.”
Ngô Sở Úy thầm nghĩ: Xem độ tài năng của anh đi!
Vì đả động ngôn luận của Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy sử dụng chất dẫn mạnh.
“Nhưng tôi cảm thấy đợt đi xuống này quá dữ dội, anh biết không? Trước kia khi anh ta làm tình với tôi, đều sẽ chăm lo đến cảm giác của tôi, chỉ cần tôi không bắn anh ta tuyệt đối không bắn.

Nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn khác rồi, ngay cả giai đoạn chuẩn bị cũng lười làm, thường xuyên muốn tôi tự mở rộng, sau khi sướng rồi cũng không lo cho tôi nữa.”
Câu này cuối cùng cũng khiến Khương Tiểu Soái cứng họng, vì Ngô Sở Úy thường không dễ nhắc đến chuyện giường chiếu, dù sao là đàn ông, còn là trai thẳng, nếu không phải thật sự không chịu đựng nổi nữa, thì sẽ không đem mấy từ ngữ cấm kỵ như mở rộng, giai đoạn chuẩn bị vân vân lên miệng.
Khương Tiểu Soái rất sầu lo: “Đã đến mức này rồi sao? Vậy anh ta quá đáng lắm rồi đó? Cậu xác định gần đây cậu không chọc đến anh ta? Không phải anh ta giận cậu mới cố ý làm thế chứ?”
“Cho dù là vậy, anh ta cũng không thể đánh tôi chứ?” Ngô Sở Úy gian nan mở miệng.
Khương Tiểu Soái sửng sốt: “Cậu nói gì?”
Ngô Sở Úy nhân lúc có người vào khám lỗ tai liền tháo khẩu trang xuống, lộ ra hai má sưng phù, kết quả đợi Khương Tiểu Soái muốn nhìn kỹ, y lại nhanh chóng đeo vào.


Ngại có người ở đây, Khương Tiểu Soái cũng không tiện bảo Ngô Sở Úy tháo xuống nữa.
Ngô Sở Úy nói: “Hôm qua chân tôi đụng trúng bao gối của anh ta, anh ta bảo tôi đi giặt, tôi không giặt, anh ta liền đánh tôi.”
Ngô Sở Úy diễn rất thật, khóc lóc kể lể, hai hôm nay y ở nhà luôn luyện trò khóc này.

Khiến cho Trì Sính nóng ruột liên tục, cứ tưởng Ngô Sở Úy phải chịu uất ức gì đó.
Khương Tiểu Soái vỗ mạnh lên bàn: “Má nó, sao anh ta lại thế chứ?!!”
Ngô Sở Úy nghẹn ngào nói: “Tôi làm sao biết? Cố ý tìm chuyện sỉ vả tôi.

Anh ta nói chân tôi bẩn, thật ra chân tôi đâu có bẩn, là lúc trước đi Hawaii phơi nắng, anh ta chẳng qua là chê tôi đen thôi!”
Khương Tiểu Soái càng nghe càng muốn đánh người.
“Má, anh ta có tư cách gì chê cậu bẩn? Chúng ta không truy cứu những chuyện tệ hại của anh ta lúc trước thì thôi đi, anh ta còn ở đó mà huênh hoang ra vẻ.”
Ngô Sở Úy nói: “Hơn nữa anh ta còn luôn đem tôi ra so với anh, khen anh trước mặt tôi.

Nói da anh trắng, thân hình anh đẹp, sau đó nói nếu tôi đứng trước mặt anh, thì chẳng giống người chút nào.”
Xú nam bên cạnh nghe không lọt tai nữa.
“Ai vậy? Không biết ăn nói thế à? Tôi cảm thấy cậu còn đẹp trai hơn bác sĩ Khương đó! Bác sĩ Khương thuộc dạng anh tuấn nội liễm, cậu thuộc dạng khí chất sáng sủa.”
Ngô Sở Úy cảm ân nhìn xú nam một cái, thầm nói: Tâm linh của anh càng lúc càng đẹp đó.
Khương Tiểu Soái cũng nói: “Đúng đó, tôi cũng cảm thấy cậu ra dáng hơn tôi, sao anh ta lại nói cậu như vậy?”
“Không phải anh ta mới lần đầu khen anh trước mặt tôi đâu, chắc là thấy anh tốt hơn, đàn ông không phải luôn thích ăn cỏ ngoài đường sao? Anh ta thấy ngán tôi rồi, cảm thấy anh mới mẻ hơn đáng yêu hơn.”
“Đừng kéo tôi vào nữa, anh ta cố ý muốn làm cậu ghen thôi.” Khương Tiểu Soái càng nói càng phiền, cuối cùng ánh mắt trở nên sắc bén, nghiến răng nói: “Mấy ngày tới cậu đừng đến chỗ anh ta nữa, ở cùng với tôi đi, xem anh ta nói sao?!”
Buổi tối, Ngô Sở Úy thật sự đến nhà Khương Tiểu Soái.
Y chuyển di động sang chế độ yên lặng, cố ý không nghe điện thoại của Trì Sính, đợi Khương Tiểu Soái đi tắm, y mới lén ra ngoài ban công gọi điện cho Trì Sính.
Trì Sính hỏi: “Cậu đi đâu?”
Ngô Sở Úy vừa lén nhìn phòng tắm, vừa nhỏ giọng nói: “Tôi đang lấy công chuộc tội.”
“Cậu đang lấy công chuộc tội hay đang muốn tăng tội thêm?” Giọng Trì Sính mang theo mấy phần buồn bực: “Có công tác tư tưởng gì không thể làm ban ngày sao? Nhất định phải để đến đêm khuya thanh vắng.”
“Tôi đang bày mưu, anh phải phối hợp với tôi.” Ngô Sở Úy trộm nói.
“Cậu tìm người khác phối hợp, tôi phối hợp không được, hiện tại tôi chỉ muốn thao cậu.”
Ngô Sở Úy quẫn bách: “Chuyện này không phải anh không được, anh không muốn phối hợp cũng phải phối hợp.”
“Tôi cũng không phải cậu thì không thao, cậu không về cũng phải về.”
Ngô Sở Úy mài răng: “Anh không thể nhịn mấy ngày sao?”

“Cậu có thể không ăn cơm mấy ngày không?”
“Sao giống nhau được chứ? Mấy ngày không ăn cơm sẽ chết, mấy ngày không làm chuyện đó chết được sao.”
“Chết chứ, hai cái bánh màn thầu của cậu chính là đồ ăn tinh thần cho tôi, một ngày không gặp thì sẽ đói chết.”
Ngô Sở Úy vừa muốn mắng người, Khương Tiểu Soái đột nhiên ra khỏi phòng tắm, đi thẳng ra ban công, làm y trở tay không kịp.
Thế là, Ngô Sở Úy lập tức biến thành tiện thụ.
“Anh làm sao vậy chứ? Chúng ta cả ngày không gặp mặt, tôi gọi điện cho anh anh còn chê tôi phiền? Nếu tôi không nhớ anh, còn cần gọi điện cho anh sao? Răng anh không thể để lát hãy đánh sao? Tôi gọi điện còn làm lỡ thời gian anh đánh răng, tôi…”
“Anh ta cúp máy rồi.” Nói với Khương Tiểu Soái.
Thực tế bên kia Trì Sính vẫn còn đang nghe, cảm giác trong lòng không nghĩ cũng biết! Đời hắn đã từng cúp máy của vô số người, nhưng chưa từng cúp máy của Ngô Sở Úy, kết quả lại chỉ bị mình y chỉ trích.
Sau đó, Ngô Sở Úy giả vờ ấn một số không có, liên tục không có người nghe.
Khương Tiểu Soái giật lấy di động của y, phẫn nộ nói: “Cậu có phải tiện đến hoảng rồi không hả? Có phải chỉ cần cậu chìm vào một đoạn tình cảm, thì sẽ biến thành thế này không! Tôi bảo cậu đến chỗ tôi ở, là muốn cậu lạnh nhạt anh ta, cậu lại còn chủ động gọi điện cho anh ta? Cậu làm vậy không phải là hạ thấp mình sao?”
Ngô Sở Úy ngoan cố không nghe, tiếp tục giành điện thoại với Khương Tiểu Soái.
“Anh đưa đây! Tôi nhất định phải gọi cho anh ta, tôi muốn hỏi anh ta nghĩ thế nào.”
Thái độ Khương Tiểu Soái rất cứng: “Không được gọi, muốn gọi tôi gọi cho cậu!”
Nói xong, Khương Tiểu Soái vào một phòng khác, đóng cửa cái rầm, tức giận bừng bừng cầm điện thoại.
Kết quả, hắn gọi cho Trì Sính, vừa gọi liền được nghe.
“Trì Sính, mẹ nó anh có phải là đàn ông không? Anh đánh đại Úy như thế? Trước kia tôi vẫn tưởng anh rất đàn ông, bây giờ mới phát hiện anh là đồ cặn bã!”
Vậy mà, Trì Sính nghe xong, chỉ nói ba chữ thật âm trầm.
“Tiểu Soái sao?”
Không biết tại sao, Khương Tiểu Soái nghe xong cảm thấy toàn thân khó chịu.
“Đã muộn thế rồi không ngủ, gọi điện cho tôi làm gì?”
Khương Tiểu Soái nóng lên: “Anh nói tôi gọi cho anh làm gì? Đại Úy đang ở chỗ tôi đó!”
Trì Sính hoàn toàn không để ý đến lời Khương Tiểu Soái, chỉ hỏi: “Cậu vẫn chưa ngủ với Quách tử sao?”
“Anh hỏi cái này làm gì?”
Trì Sính nói: “Quan tâm độ chặt lỏng mặt dưới của cậu chút thôi.”
Khương Tiểu Soái lập tức bị câu này đánh cho đờ ra.
Đợi khi hắn muốn chất vấn Trì Sính, bên kia đã cúp máy rồi.
Trở về phòng khách, thấy Ngô Sở Úy đang ngẩn người tại đó, Khương Tiểu Soái đột nhiên có cảm giác áy náy với y.
“Anh ta có nghe không?” Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái lắc đầu.
Ngô Sở Úy không nói gì nữa, lê bước nặng nề về phòng ngủ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.