Yêu Phải Tình Địch

Chương 202: 202: Oh Yeah!




Buổi tối, Khương Tiểu Soái sắp xếp cho Trì Sính và Ngô Sở Úy gặp mặt.
Địa điểm ở nhà Khương Tiểu Soái.
“Hai cậu nói chuyện trước đi, tôi ra ngoài dạo.”
Nói thì nói thế, nhưng Khương Tiểu Soái không đi xa, đóng cửa xong, liền đứng ngay cửa nghe lén động tĩnh bên trong.
Trì Sính vừa muốn ôm lấy, Ngô Sở Úy đã dùng tay chống ngay ngực Trì Sính, dùng âm mũi nặng nề nói: “Tôi bị cảm, đừng để bị lây.”
Trì Sính nhíu mày: “Sao lại cảm?”
“Tối qua ngâm trong bồn tắm quá lâu, sau đó lại để trần người cho Tiểu Soái cứu một hồi.”
Mặt Trì Sính lập tức trầm xuống, tức giận nói.
“Cậu cứ ra vẻ đi!”
Ngô Sở Úy vội kéo tay hắn nói ngọt: “Vì anh tôi nguyện ý.”
Trì Sính chỉ muốn mắng: Mẹ nó cậu vì tôi chỗ nào? Cậu thuần túy là đang biến tướng giày vò tôi!
Thế là túm lấy tay Ngô Sở Úy, một tay thò ra phía sau lưng, đánh một phát lên mông.
Cú đánh này thuần túy là có tiếng vang chứ không có lực, Trì Sính dùng chưa đến ba phần lực, Ngô Sở Úy vẫn giả bộ khóc kêu.
Khương Tiểu Soái ở ngoài nghe được rõ ràng.
“Tôi bị cảm, đừng để bị lây.”
“Sao lại cảm?”
“Tối qua ngâm trong bồn tắm quá lâu, sau đó lại để trần người cho Tiểu Soái cứu một hồi.”
“Cậu cứ ra vẻ đi!”
“Vì anh tôi nguyện ý.”
“Bốp!”
“…”
Tục ngữ nói rất hay, tai nghe là giả, mắt thấy là thật.

Nếu chỉ nghe ở bên ngoài, không thấy vẻ mặt và biểu cảm của đương sự, độ hiểu sai là rất lớn!
Khương Tiểu Soái không nói hai lời, đẩy cửa vào.
Tay che mông của Ngô Sở Úy nhanh chóng chuyển lên che mặt, dáng vẻ hàm oan chịu ủy khuất.
Khương Tiểu Soái tức giận khôn xiết: “Trì Sính, ông đây liều chết với anh!”

Kéo cây lau nhà nhào về phía Trì Sính.
Ngô Sở Úy liều mạng cản Khương Tiểu Soái.
“Tiểu Soái, anh đừng xen vào, đây là chuyện giữa tôi và anh ta.”
Tiếng gầm của Khương Tiểu Soái suýt nữa đã đâm xuyên màng nhĩ Ngô Sở Úy.
“Anh ta đã như vậy, cậu còn bảo vệ anh ta?”
Ngô Sở Úy cũng gấp lên.
“Không cần anh lo, chuyện của tôi tôi có thể tự giải quyết, cùng lắm thì chia tay!”
Ngô Sở Úy diễn quá thật, khiến vị đứng phía sau nghe thấy hai chữ “chia tay” cũng thấy lòng lộp bộp.
Khương Tiểu Soái nhìn Trì Sính với ánh mắt thù hận.
Trì Sính đáp trả bằng ánh mắt nhẹ hẫng.
Lúc này Khương Tiểu Soái mới phát hiện, áo của mình bị Ngô Sở Úy kéo lệch, lộ cả lỗ rốn.
Oán hận ném cây lau nhà xuống đất, kéo lại áo.
“Hai người thích thế nào thì thế nấy đi, tôi không quản nữa!”
Nói xong đạp cửa bỏ đi.
Lần này đi thật.
Trong phòng chỉ còn lại Trì Sính và Ngô Sở Úy, mặt Trì Sính vẫn trầm như cũ, còn đang canh cánh chuyện Ngô Sở Úy bị cảm.

Đặc biệt là câu “để trần người cho Tiểu Soái cứu”, khiến Trì Sính rất nóng giận.
Ngô Sở Úy bước qua, lấy khuỷu tay chọt chọt Trì Sính.
“Này, sao không nói gì?”
Trì Sính đảo mắt nhìn y, bức Ngô Sở Úy phải lui một bước.
Qua một lát, đợi Trì Sính dời mắt đi, Ngô Sở Úy lại lớn gan sáp qua.

Đầu tiên là ngồi cạnh Trì Sính, thấy hắn không có ý đuổi người, lại ngã đầu lên đùi hắn.
“Tối qua nước vô lỗ tai, nhờ anh lấy ra dùm.”
Phần xương tai mềm mại của Ngô Sở Úy dán lên đùi Trì Sính, mặt Trì Sính không căng nổi nữa, tay xoa lên mặt Ngô Sở Úy, sau đó ôm chặt y vào lòng.
Hai người dán lấy nhau rất lâu, Trì Sính duỗi tay vào trong áo Ngô Sở Úy, cấp thiết muốn an ủi một trận.
Đợi khi tay Trì Sính duỗi lên lưng quần Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy lập tức ấn hắn lại.

“Đừng duỗi vào, lỡ chơi ra lửa thì sao?”
Trì Sính quả thật không duỗi vào, hắn trực tiếp lột quần Ngô Sở Úy, tụt xuống dưới trứng, lộ cả chỗ riêng tư ra, ánh mắt nóng cháy thiêu đốt Ngô Sở Úy.
“Tiểu bảo bối cũng ngâm phồng rồi.”
Ngô Sở Úy xấu hổ đấm Trì Sính một cái, vội vã kéo quần lên.
Trì Sính không cho kéo, “Tôi còn muốn nhìn.”
Ngô Sở Úy tìm một cái cớ rất thật: “Tôi bị cảm, không thể nhiễm lạnh.”
Nói xong, vội vã kéo quần lên.
Trì Sính thấy sắc mặt Ngô Sở Úy thật sự không tốt, cũng cố nén không làm tiếp nữa, chỉ ôm y như thế, thấy y đã gật gù muốn ngủ, hắn thật muốn nhét y vào túi mang về nhà.
Khương Tiểu Soái dạo một vòng ngoài đường, lửa trong lòng cũng bình ổn đi nhiều, vẫn không mấy yên tâm Ngô Sở Úy, vì vậy lại vòng về.
Vừa đến trước cửa, đã thấy Lý Vượng đang ở đó gọi điện.
“Sao anh tới đây?”
Lý Vượng vội ngắt máy: “Cậu đang ở đây à? Tôi đang gọi điện cho cậu đây.”
“Di động của tôi để ở nhà.” Khương Tiểu Soái nói: “Anh có chuyện gì sao?”
Lý Vượng mở cửa xe, lấy ra một cái thùng.
“Quách tử nói gần đây cậu thượng hỏa, đặc biệt bảo tôi đưa chút trái cây qua, cái này chúng tôi hái ở vườn trái cây hồi chiều, có dâu tây và táo.”
Tuy ánh đèn bên ngoài rất tối, nhưng Khương Tiểu Soái vẫn thấy được trên dâu tây đỏ mọng còn dính hơi nước, táo trái nào trái nấy vừa to vừa tròn.
“Sao anh ta không tự đưa qua?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Lý Vượng nói: “Không phải cậu bảo cậu ta ít đến tìm cậu sao?”
Nghe câu này, Khương Tiểu Soái không biết sao lại thấy đắng chát.
“Được, vậy anh đưa đây.”
Lý Vượng nói: “Tôi mang lên giúp cậu.”
Khương Tiểu Soái nghĩ đến tình trạng của hai vị trên lầu, vội ôm lấy cái thùng.
“Không cần đâu, tôi tự mang lên là được, anh về đi.”
Nói xong, quay người đi vào.
Lên thang máy rồi, Khương Tiểu Soái lấy ra một trái dâu, cọ cọ lên áo, rồi vội vã nhét vào miệng.
Ừm, thật ngọt.
Tâm trạng thoáng cái tốt hơn.

Từ khi điện thoại của Khương Tiểu Soái vang lên, Ngô Sở Úy đã tỉnh, nhanh chóng chạy qua nhìn, là điện thoại của Lý Vượng, vang không đến ba tiếng là ngừng, chứng minh hai người họ gặp ở dưới lầu.
Thế là vỗ vai Trì Sính dặn dò: “Lát nữa anh nghe thấy tiếng cửa vang, phải nhanh chóng đá tôi một cái, nghe chưa?”
Trì Sính nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm, không nói gì.
Vừa rồi khi Ngô Sở Úy ngủ, mũi không thông khí, chỉ có thể há miệng thở, Trì Sính nhìn là đủ đau lòng rồi.

Lúc này còn muốn hắn đạp một cái lên người Ngô Sở Úy, hắn có thể nhẫn tâm sao?
Ngô Sở Úy lại nói: “Anh không cần dùng sức quá, chỉ cần đá tôi ra là được.”
“…”
Trầm mặc rất lâu, Trì Sính mới mở miệng.
“Cậu tự bay ra đi.”
“…”
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng âm báo thang máy mở cửa.
“Chuẩn bị nhanh lên, Tiểu Soái đến rồi!”
Ngô Sở Úy nói xong, nện rầm rầm lên cửa vài cái, sau đó giả bộ kêu gào.
Khương Tiểu Soái giật mình.
Hắn còn chưa kịp đẩy cửa ra, cửa đã bị một sức lực lớn mở ra, thân hình Ngô Sở Úy bay ra ngoài, nặng nề đập lên người Khương Tiểu Soái, táo trong tay Khương Tiểu Soái lăn đầy đất.
Trì Sính đứng vững bằng một chân.
Khương Tiểu Soái kinh ngạc vô cùng, một ngọn lửa giận trào lên, đau lòng mấy quả táo của mình, càng đau lòng Ngô Sở Úy.
Muốn lên liều mạng với Trì Sính.
Ngô Sở Úy ôm chặt Khương Tiểu Soái từ sau lưng, nôn nóng khuyên can: “Tiểu Soái, đừng ngốc nghếch, anh đánh không lại anh ta.”
Khương Tiểu Soái giãy rất lâu vẫn không giãy ra, cuối cùng ném cho Trì Sính một câu.
“Trì Sính, tôi quyết không xong với anh!”
Không ngờ, Trì Sính chỉ đáp lại hai chữ lạnh nhạt.
“Hoan nghênh.”
Sau đó, liền bước vững vàng hiên ngang vào thang máy.
Khương Tiểu Soái đứng trước cửa mắng rất lâu, cuối cùng thấy Ngô Sở Úy không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào đó, Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng ngừng lại, đau lòng hỏi Ngô Sở Úy: “Cậu không sao chứ?”
Ngô Sở Úy lắc đầu.
Khương Tiểu Soái nhặt từng trái táo lên, rất nhiều trái bị dập, đau lòng không kể xiết.
Ngô Sở Úy áy náy nói: “Tiểu Soái, xin lỗi.”
Khương Tiểu Soái nói: “Nói vậy với tôi làm gì?”
Ngô Sở Úy thật sự áy náy rồi.
Chẳng qua áy náy thì áy náy, kế hoạch vẫn phải tiếp tục, tuy quá trình có hơi tàn nhẫn, nhưng mục đích là ý tốt.


Giống như lúc trước nếu không có Khương Tiểu Soái bán đứng Ngô Sở Úy, thì không có cuộc sống hạnh phúc của Ngô Sở Úy hôm nay.
Ngồi lên giường, Khương Tiểu Soái lấy ra một trái táo, cắt bỏ phần bị dập, cắn một miếng lớn.
Vừa giòn vừa ngọt.
Ngô Sở Úy nhìn lom lom.
Khương Tiểu Soái hỏi: “Muốn ăn không?”
Ngô Sở Úy có thể không muốn sao? Chính vì gặp Trì Sính, cơm tối cũng không ăn, gặp xong rồi còn phải giả bộ không muốn ăn, muốn ăn cũng phải lắc đầu nói không muốn ăn.
Khương Tiểu Soái thở dài.
“Hai cậu nói những gì?”
Ngô Sở Úy nằm lên giường, đờ đẫn nhìn trần nhà.
“Không nói gì cả.”
Khương Tiểu Soái hỏi: “Vậy cậu có dự định gì?”
Ngô Sở Úy ưu thương nói: “Có thể tôi phải thật sự chia tay anh ta rồi, tiếp tục thế này cũng không có ý nghĩa.”
Sắc mặt Khương Tiểu Soái biến đổi: “Nghĩ thông rồi?”
Ngô Sở Úy nói: “Nghĩ không thông cũng hết cách, tim anh ta căn bản không nằm ở chỗ tôi, anh biết không? Vừa rồi khi tôi nói chuyện với anh ta, anh ta lại cầm gối ôm trên sô pha nói: Vừa ngửi đã thấy mùi vị trên người Khương Tiểu Soái.”
Lòng Khương Tiểu Soái lộp bộp một cái, táo trong miệng cũng nuốt không nổi.
Ngô Sở Úy lại nói: “Tiểu Soái, tôi cảm thấy Trì Sính thích anh, có lẽ lúc trước anh ta cản anh đi tìm Quách tử, không phải vì Quách tử, mà vì anh.”
“Cậu đừng nghĩ bậy.” Khương Tiểu Soái có chút hốt hoảng.
Ngô Sở Úy cười khổ: “Tôi không nghĩ bậy, anh ta không chỉ khen anh trước mặt tôi một lần.

Vừa rồi khi hai chúng tôi cãi nhau, Trì Sính lại nói tôi mặt dày vô sỉ, nói cho dù tôi có được một nửa dè dặt của anh, anh ta cũng không đến nỗi xem thường tôi như vậy.”
Khương Tiểu Soái hừ lạnh: “Dè dặt? Ngày mai tôi sẽ đi ngủ với Quách tử!”
Lòng Ngô Sở Úy kích động không thôi, gồng mình khuyên Khương Tiểu Soái.
“Đừng làm vậy! Tôi nói này, không thể để anh ta đạt được anh dễ dàng.

Đợi anh ta ngủ với anh rồi, chắc chắn sẽ không trân trọng anh nữa, tôi chính là ví dụ tốt nhất, anh không thể ngủ với Quách tử!”
Nói xong, trong lòng lặng lẽ bổ sung một câu: Anh nhớ đừng có nghe lời tôi nha!
Khương Tiểu Soái nói một câu đầy ngạo khí: “Tôi cứ ngủ, tôi muốn xem thử, ngủ xong rồi anh ta có thể thay đổi thế nào!”
Ngô Sở Úy thầm kêu một tiếng: “Oh yeah!”
Nhưng trên mặt vẫn ra vẻ ủ rũ.
Trước khi đi, Khương Tiểu Soái kéo tay Ngô Sở Úy nói: “Đại Úy, cậu yên tâm đi, cho dù cậu và Trì Sính chia tay, tôi cũng sẽ không dính líu gì đến anh ta cả, tôi nhất định sẽ phân rõ giới hạn với anh ta!!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.