Yêu Phải Tình Địch

Chương 206: 206: Phóng Sinh




Đầu xuân, thời tiết chuyển ấm, rắn ngủ đông đều tỉnh lại.
Mấy hôm trước, Trì Sính đang bận rộn dọn đám con trai rắn ra, con nào có độc và có yêu cầu hà khắc với hoàn cảnh thì đem tặng người khác, không có độc và thích ứng với khí hậu nơi đây thì thả ra.

Mệt mỏi vài ngày, rắn ở đó trên cơ bản chỉ còn vài con.
Hôm nay thời tiết tốt, Ngô Sở Úy và Trì Sính cùng đi thả mấy con rắn còn lại.
Nhìn những bóng dáng đáng yêu dần đi xa, trên mặt Ngô Sở Úy xuất hiện vẻ thư thái.
“Cậu đã biết tôi sẽ xử lý những con rắn này từ trước đúng không?” Trì Sính đột nhiên mở miệng.
Ngô Sở Úy dại ra, sau đó nhún vai, ra vẻ không tranh với đời.
“Sao tôi biết được?”
Đến bây giờ Trì Sính mới hiểu, tại sao trong đoạn thời gian Uông Thạc ở đây, Ngô Sở Úy mỗi ngày đều tì lên bàn viết thổi kẹo đường.

Lúc đó hắn tưởng y đang đấu tranh không lời.

Thời gian chia tay, lại cho rằng y thổi những “cây kẹo” đó để giày vò hắn.

Cho đến bây giờ mới hiểu, Ngô Sở Úy xác định đàn rắn này sẽ không theo hắn quá lâu, cho nên mới thổi ra để lưu lại kỷ niệm cho hắn.
Thật ra, Ngô Sở Úy rất chấp nhất đối với tình cảm này.
Y còn mạnh mẽ hơn Trì Sính tưởng tượng nhiều.
Bảo bối thế này, càng thêm trói chặt trái tim Trì Sính, cho dù đã đạt được, đều phải mang một trái tim sợ hãi đánh mất mọi lúc.

Nếu nói từ lúc đầu tình cảm dành cho Ngô Sở Úy chủ yếu là mê luyến, thì sau đó sẽ thêm rất nhiều ỷ lại, hiện tại thì là tôn trọng và yêu y sâu sắc.

Xem y như một cây đại thụ cành lá xum xuê, đan xen cành lá quấn quýt với mình, cùng hưởng thụ chặng đường vất vả trong cuộc sống.
Mắt Trì Sính dần trầm, cố ý dùng ánh mắt khiếp người hù dọa Ngô Sở Úy.

“Cậu thật sự không biết?”
Ngô Sở Úy cố chống đỡ một hồi, cuối cùng không gồng nổi, khiễng chân, dùng một tay vòng qua cổ Trì Sính, trong nụ cười chứa đầy tà ác, nhưng lại sạch sẽ thuần túy như thế.
Sao Trì Sính có thể nỡ tiếp tục bắt y nhìn sắc mặt mình?
Giây trước còn sầm mặt, giây sau đã sáng rực như ánh mặt trời, kéo Ngô Sở Úy đi về.
“Thật ra, Túi Dấm Nhỏ đang ở chỗ tôi.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính rất bất ngờ: “Đang ở chỗ cậu?”
Ngô Sở Úy rất tự hào nói: “Nó tự bò về đó, bò đến phòng khám tìm tôi, tôi giữ nó lại, lén nuôi ở công ty.”
Trì Sính híp mắt: “Giấu nó ở chỗ cậu cả mùa đông?”
Ngô Sở Úy mím môi.
“Cậu che giấu giỏi lắm!” Ngữ khí Trì Sính rõ ràng bất thiện.
Ngô Sở Úy vội giải thích: “Chuyện này không phải tại tôi, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, vốn tôi không muốn giữ nó, nhưng tôi vẫn không thổi được mô hình của nó!”
“Nếu đã vậy, thì chúng ta tìm thời gian đem tặng nó đi.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy siết chặt tay Trì Sính: “Anh dám tặng thử coi!”
Trì Sính bật cười: “Là cậu nói bất đắc dĩ mà, cứ làm như thể tôi rất không phúc hậu, nhất định ép buộc cậu phải giữ lại thứ mà “vợ trước” đã tặng cho tôi vậy.”
Ngô Sở Úy rất bướng: “Tôi bất kể nó là do ai tặng, nó chính là Nhị Bảo.”
Không có một tấm lòng rộng lượng, sao có thể nhét được cả người Trì Sính vào bụng?
Trì Sính vẫn không buông tha, ngón cái và ngón giữa tì vào nhau, búng một cái thật mạnh lên trán Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đã không còn là Đại thiết đầu từ lâu, bị như vậy liền kêu oa oa.
Trì Sính lại thò tay xoa cho y.
Biết đau rồi, thì không thể để y chịu tổn thương nữa.

Không lâu trước đó, thư ký của Ngô Sở Úy từ chức về quê, nhất thời không tìm được người quá vừa lòng, cho nên vị trí thư ký vẫn luôn để trống.

Bình thường những việc nhỏ nhặt đều do Ngô Sở Úy đích thân làm.


Lại thêm công ty đang tranh một hạng mục lớn, nếu thành công, quy mô công ty sẽ nhanh chóng tăng thêm một bậc lớn, gần đây Ngô Sở Úy luôn chạy đông chạy tây vì hạng mục này, bận sứt đầu mẻ trán.
Hôm nay cuối cùng cũng rảnh được một chút, Ngô Sở Úy định đến đơn vị của Trì Sính xem thử.
Trì Sính đang kiểm duyệt văn kiện, Ngô Sở Úy rón ra rón rén đẩy cửa vào.
Kéo một cái ghế, ngồi bên cạnh Trì Sính, lặng lẽ đợi hắn kiểm duyệt xong văn kiện trong tay.
Ngoài mặt thì Trì Sính đang nhìn văn kiện, thật ra khóe mắt vẫn đảo qua Ngô Sở Úy, hết cách rồi, dáng vẻ lười biếng tì cằm lên bàn đó làm người ta yêu thích muốn chết.
Ngô Sở Úy nhân lúc Trì Sính không để ý, tay kẻ trộm lại thò vào túi Trì Sính.
Nhưng công lực của y bây giờ đã hạ thấp nhiều rồi, trước kia Trì Sính chỉ có thể cảm giác được túi áo hơi có chút động tĩnh, nếu không tập trung chú ý sẽ không cảm thấy được.

Bây giờ làm sao còn thuận lợi như thế? Hoàn toàn là thọt vào, động tĩnh lớn đến mức kẻ điếc cũng giật mình.
Trì Sính thò tay vào sờ, lập tức trợn mắt nhìn Ngô Sở Úy.
“Bây giờ đang mùa gì hả? Cậu đã ăn kem rồi?”
Ngô Sở Úy thong dong nói: “Tôi không ăn, đây là mua cho anh.”
“Cậu cho rằng tôi chưa từng mua loại kem này sao?”
Ngô Sở Úy cười hê hê.
Loại kem này đựng trong hộp, mua là phải mua cả hộp, mỗi hộp đều có tám ly nhỏ.

Ngô Sở Úy đã ăn bảy ly, một ly còn lại thì chừa cho Trì Sính.
Không chỉ thế, mở nắp ly, phát hiện bên trong còn bị khoét một miếng.
Trì Sính không cần dùng muỗng, kem bên trong đã tan gần hết, trực tiếp đổ vào miệng.
“Ngon không?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính nói: “Không ngon như mông cậu.”
Ngô Sở Úy gắng sức trừng Trì Sính một cái.

Trì Sính kéo y vào lòng, giả bộ tức giận bóp cổ y: “Cậu trừng nữa coi! Trừng nữa coi!”
Ngô Sở Úy vẫn trừng.
Bị Trì Sính ấn lên bàn làm việc hạ thủ, ngứa đến mức lăn qua lộn lại, đống văn kiện cũng bị lật tung.
Hai người đang đùa giỡn vui vẻ, trùng hợp có một đồng nghiệp gõ cửa, nửa ngày không ai ra mở, liền trực tiếp đẩy cửa vào.
Thấy nụ cười trái ngược hình tượng hằng ngày của Trì Sính, đồng nghiệp suýt cho rằng mình đến lầm phòng.
“Có chuyện sao?” Trì Sính hỏi.
Đồng nghiệp nói: “Phó cục trưởng Vương bảo tôi giao cái này cho cậu.”
Đặt xuống rồi, nhanh chóng ra ngoài.
Trì Sính nhìn thứ đồng nghiệp đưa đến, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Tối nay tôi được mời đi ăn cơm.”
Nếu đổi là người khác, nghe câu này chắc chắn sẽ không vui, lại được mời ăn? Dạo gần đây sao mời ăn nhiều như thế? Hai chúng ta đã bao lâu không ngồi ở nhà cùng ăn một bữa cơm rồi.
Nhưng Ngô Sở Úy thì không, y nghe xong thì cười.
“Đồ ăn không hết nhớ đóng gói mang về cho tôi, tối nay tôi sẽ chờ bữa này.”
Trì Sính sụ mặt: “Đóng gói gì chứ? Sao cậu biết mấy người đó có bệnh hay không? Vì chiếm chút ích lợi, lại ăn ra bất trắc gì, muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.”
Ngô Sở Úy không để ý: “Có thể có bệnh gì chứ?”
Thái độ Trì Sính rất cứng: “Tự tìm chỗ nào đó ăn đi!”
Ngô Sở Úy buồn bực một hồi, trong mắt lại lộ ra chút ánh áng.
“Tôi muốn ăn bánh thịt của cửa tiệm ở Tây Trực Môn, khi về anh mua chút cho tôi.”
Trì Sính nói: “Đợi tôi ứng phó xong bữa cơm này, tiệm đó đã đóng cửa rồi.”
Ngô Sở Úy nói: “Vậy anh mua cho tôi trước khi đi ăn, để trên xe.”
“Vậy đợi khi tôi về không phải đã nguội rồi sao?” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy nói: “Nguội rồi thì có thể hâm.”
“Không ngon như khi mới ra lò, nghe lời, tự lái xe đi ăn.”
Ngô Sở Úy ra vẻ buồn bực, “Giờ này kẹt xe dữ lắm, chạy được đến đó là hơn một tiếng, hơn nữa người xếp hàng rất nhiều, tôi phải đợi đến lúc nào chứ? Cả ngày nay tôi mệt lắm rồi! Muốn ăn một bữa cơm có sẵn cũng không được.”
Thật ra, Ngô Sở Úy ăn bánh thịt là nhỏ, muốn Trì Sính sớm ra khỏi bữa cơm là lớn.

Gần đây trong tay Trì Sính đang nắm một khối thịt béo, không biết bao nhiêu người nhỏ dãi ba thước, muốn chấm mút vào nó.


Vì lấy lòng hắn, ắt phải hùa theo sở thích của hắn, lỡ đâu trong bữa ăn xuất hiện mỹ nữ gì đó thì sao, tuyệt đối không thể để hắn ở lâu!
Trì Sính không chịu đựng nổi nhất là vẻ không vui của Ngô Sở Úy, bất kể là giả hay thật.
“Được rồi, tôi ăn cơm xong sẽ đi mua cho cậu.”
Ngô Sở Úy nghe vậy mới thoải mái.
“Cậu cũng phải đưa tiền cho tôi chứ.” Trì Sính nói.
Lúc này Ngô Sở Úy mới nhớ ra, tiền tiêu vặt của Trì Sính không đủ để mua bánh thịt cho mình.
Vì thế, lấy tiền khỏi bóp, cẩn thận đếm.
“Bánh thịt ba tệ một cái, anh mua cho tôi sáu cái là đủ ăn rồi, tổng cộng mười tám.”
Trì Sính lom lòm nhìn ngón tay Ngô Sở Úy vạch tới vạch lui tờ tiền hai mươi tệ đó, nhưng rồi không rút ra, lại cứ phải lấy một tờ mười tệ, một tờ năm tệ, rồi móc thêm ba đồng một tệ, mười tám tệ không hơn không thiếu đưa cho Trì Sính.
Trì Sính bị y chọc cười.
“Cậu không thể đưa thêm một chút sao? Qua năm mới rất nhiều tiệm cơm đều tăng giá, cậu không sợ bánh thịt cũng tăng giá sao?”
Ngô Sở Úy nói: “Tăng giá thì anh mua ít đi vài cái.”
Trì Sính vừa nghịch ba đồng đó vừa nói với Ngô Sở Úy: “Tôi kể cho cậu nghe một chuyện cười.”
Ngô Sở Úy cảm thấy mới mẻ, Trì Sính cũng biết kể chuyện cười?
Trì Sính mở miệng nói: “Truyện kể có một đôi vợ chồng đặc biệt keo kiệt, có một hôm, chồng ra ngoài xông đất cho láng giềng, đột nhiên mót muốn đi ị.

Kết quả vừa đánh rắm hai cái đã mặc quần vào, anh ta cảm thấy nước phù xa không chảy ruộng người ngoài, thế là xách quần chạy về nhà mình giải quyết.”
Ngô Sở Úy cười hê hê cỗ vũ.
“Này cũng keo kiệt quá rồi, cục phân cũng coi là đồ tốt.”
“Tôi còn chưa kể xong.” Trì Sính nói: “Sau đó anh ta về nhà kể lại chuyện này cho vợ nghe, vợ anh ta lập tức cho anh ta một bạt tai, cậu biết cô vợ mắng anh ta thế nào không?”
“Mắng thế nào?”
“Hai phát đánh rắm đó giữ lại thổi đèn thì tốt biết bao chứ!”
“Ha ha ha…”
Ngô Sở Úy cho rằng Trì Sính kể chuyện cười sẽ rất nhạt, không ngờ lại buồn cười như thế.

Y tự cười ngốc nửa ngày, đột nhiên nghĩ đến gì đó, khóe môi nhếch cao lập tức biến thành gào thét.
“Có phải anh lấy chuyện cười này để xỉa tôi không hả? A a a…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.