Yêu Phải Tình Địch

Chương 255: 255: Đàn Ông Cũng Nhỏ Nhen




Dưới ánh mắt cay độc của Trì Sính, Ngô Sở Úy rõ ràng vẫn lòng không thẹn, nhưng cũng không đủ tự tin.
“Là… là cho anh xem mà!”
Trì Sính không nói gì, thân hình như một bức tượng đúc bằng sắt đứng thẳng trước cửa sổ, toàn thân đều tỏa ra hơi lạnh.
Ngô Sở Úy thử hỏi: “Anh ta nói gì vậy?”
“Anh ta nói ngày mai đến thăm cậu.”
Giọng Trì Sính nhẹ như sợi bông, nhưng lại nện xuống đất nghe rầm một cái.
Ngô Sở Úy lập tức khẩn trương: “Cái này tuyệt đối là hiểu lầm.

Tôi căn bản không gọi điện cho anh ta, sao anh ta biết tôi bị bệnh chứ?”
“Ý của cậu là tôi gọi sao?” Cơn giận chậm rãi hội tụ lại góc chân mày Trì Sính: “Là tôi gọi điện cho anh ta, bảo anh ta đến thăm cậu?”
“Không phải, ý của tôi là có người âm thầm hãm hại! Nhất định là muốn ly gián, thấy hai chúng ta sống hạnh phúc, cố ý muốn phá hoại đó!” Ngô Sở Úy cố gắng phản bác.
Trì Sính chậm rãi dịch tới đầu giường, cúi nhìn Ngô Sở Úy lom lom.
“Người ta tại sao cứ chuyên chọn Uông Trẫm để phá hoại? Sao Uông Trẫm lại dễ bị xúi giục như vậy? Một cú điện thoại thôi, anh ta đã từ Macao bay về đây? Cậu biết khắp thế giới Uông Trẫm có bao nhiêu bạn bè không? Một năm anh ta phải bận rộn bên ngoài bao nhiêu ngày? Sao cậu chỉ bị một chút gió thổi cỏ lay, anh ta đã có thể vội vã lại đây?”
“Mẹ nó nếu cậu không có thể hiện ra mặt đến vậy, người ta có thể hại cậu sao?”
Cuối cùng gầm một tiếng, dọa hết y tá đi ngang qua cửa.
Bình thường Ngô Sở Úy hơn thua với Trì Sính cũng rất ngầu, nhưng không biết tại sao, một khi dính đến chuyện của Uông Trẫm, Ngô Sở Úy sẽ vừa vội vừa bực nói không ra lời.

Trì Sính thì chẳng cho y một chỗ nào chen vào.
Trì Sính bước lại giường, giày suýt đạp ra hố dưới đất.

“Anh muốn làm gì? Tôi cho anh biết, đây là bệnh viện… A!!”
Bàn tay thô to của Trì Sính đưa tới cổ áo Ngô Sở Úy, xoẹt một tiếng, áo Ngô Sở Úy bị xé từ cổ áo đến vạt áo.

Nút áo văng ra bay loạn, giống như trái tim đang run rẩy của Ngô Sở Úy.
“Anh dựa vào cái gì mà xé áo tôi? Dừng tay cho tôi!”
Ngô Sở Úy nhìn bộ đồ yêu thương của mình bị tổn hại, vội vã dùng tay bị thương cản trở Trì Sính.

Trì Sính hung tợn đè lại, trực tiếp kéo quần áo trên người y xuống, ngay trước mặt y, xé bộ đồ đó thành từng sợi.
Cơn giận của Trì Sính làm Ngô Sở Úy sợ hãi không thôi.
Sợ, nhưng lại khó đè nén cơn giận trong lòng, thế là Ngô Sở Úy ở đó mắng chửi chỉ trích.
“Có ai như anh chứ hả? Không phải chỉ là một cuộc điện thoại thôi sao? Có cần đến mức này không? Anh thấy tôi ngứa mắt thì xé tôi! Anh xé quần áo làm gì? Mẹ nó cái đó là lấy tiền mua…”
Vừa nói xong, Trì Sính đã tới xé y.
Dưới sự giãy dụa cự tuyệt của Ngô Sở Úy, Trì Sính dùng băng trói hai cổ tay Ngô Sở Úy cố định trên đỉnh đầu, hai chân dài mạnh mẽ kẹp Ngô Sở Úy như kẹp cọng giá, ánh mắt sắc bén từ trên thiêu đốt y, cắn mạnh một cái vào cổ họng Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đau đớn kêu lên, không ngừng run rẩy.
“Thời gian tôi và cậu chia tay, cậu rốt cuộc có từng làm với anh ta không?” Trì Sính bức hỏi.
Ngô Sở Úy tức đỏ mặt tía tai: “Tôi có thể làm gì với anh ta, lúc đó mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi còn rảnh hơi vậy được sao?”
Trì Sính hoàn toàn không nghe Ngô Sở Úy giải thích, cứ như hắn hỏi vấn đề này chỉ là muốn chửi tục, phát tiếc cơn giận trong lòng.

Bất kể Ngô Sở Úy cho ra đáp án như thế nào, hắn đều nổi giận.
“Có phải cậu từng để anh ta thao không?” Trì Sính nhíu chặt mày.

Ngô Sở Úy phẫn hận không thôi: “Anh mới từng để anh ta thao đó!”
Vừa nói xong, lông giữa chân đã bị Trì Sính túm mạnh, kéo đến mức lỗ chân lông nở rộng.
Ngô Sở Úy đau đến ngửa cổ, gương mặt đỏ bừng bốc ra nhiệt khí nóng hổi.
“Anh ta có từng sờ cậu không?” Trì Sính trừng mắt hổ.
Ngô Sở Úy tức giận đáp trả: “Sờ rồi, hôn rồi, thao rồi, hễ là thứ anh có thể làm được, toàn bộ diễn ra với hai chúng tôi rồi! Tôi chính là đồ ti tiện, jj ai to thì tôi để người đó thao!”
Câu này vừa nói ra, mặt Trì Sính thoáng chốc dữ tợn hơn gấp bội, tay bóp cổ Ngô Sở Úy, suýt vặn chết y.

Ban đầu Ngô Sở Úy còn điên cuồng đạp đá, vừa gầm vừa mắng, sau đó thấy Trì Sính thật sự muốn hạ thủ, dứt khoát không giãy dụa nữa, đầu nghiêng qua một bên bi thống muốn chết.
Trì Sính thấy Ngô Sở Úy như vậy, oán hận dời tay khỏi cổ Ngô Sở Úy, kéo đầu y qua.
“Cậu trưng vẻ mặt thúi này cho ai xem? Cố ý nói những lời dâm đãng đó kích thích tôi, mẹ nó cậu còn uất ức gì chứ?”
“Ai kích thích ai trước? Mấy câu anh hỏi tôi trước đó là lời của người nên nói sao?”
Ngô Sở Úy càng nói càng rét lòng, trong mắt cũng hiện lên một tầng khổ sở nồng đậm.
“Tôi không hiểu nổi, ban đầu rõ ràng là anh nói không để ý đến quá khứ của tôi.

Tôi và Nhạc Duyệt quen nhau bảy năm, anh cũng chưa từng tính toán cái gì.

Sao đến lượt Uông Trẫm, anh liền quyết không buông tha?”
Trì Sính nói: “Tôi cho cậu biết tại sao, vì trong thời gian tôi và cậu chia tay, mẹ kiếp đến cả suy nghĩ muốn chết tôi cũng có, nhưng cậu thì mờ ám không rõ với anh ta.”
Câu này, Trì Sính đã nghẹn rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng trút ra!

“Trong những ngày tôi thống khổ nhất, không phải anh cũng vướng mắc không rõ với Uông Thạc sao?”
Nói xong câu này, vành mắt Ngô Sở Úy đỏ lên, triệt để không nhìn Trì Sính nữa.
Trì Sính cứng rắn giữ chặt đầu Ngô Sở Úy, ép đầu y phải quay về hướng mình.
“Anh cút cho tôi, tôi không muốn thấy anh nữa.” Ngô Sở Úy giãy dụa mắng chửi, trong lời mắng đã mang âm khóc.
Trì Sính thô bạo gặm cắn môi và cằm Ngô Sở Úy, hàm răng như lưỡi dao, cọ qua từng tấc thịt nơn nớt của Ngô Sở Úy, bá đạo tuyên cáo quyền lợi chuyên thuộc của mình.
“Đừng chạm vào tôi… tôi rất ghét anh…” Ngô Sở Úy vẫn giở tính.
Hàm răng của Trì Sính di chuyển lên ngực Ngô Sở Úy, từ giữa ngực gặm đến đầu nhũ, tập trung cắn xé đùa nghịch trên đầu nhũ.

Cho đến khi bộ vị yếu ớt đó chảy ra từng tia máu nhạt, sưng lên dâm mị, hơi hơi run rẩy.

Trong tê dại còn mang theo kích thích cường liệt, giày vò Ngô Sở Úy nghẹn ngào không thôi.
“Ưm… anh khốn kiếp… a a….”
Móng vuốt sắc của Trì Sính lăng nhục mệnh căn của Ngô Sở Úy không chút nhẹ nhàng, hầu hạ cho nó sưng to lên rồi, liền quất một cái, Ngô Sở Úy lập tức đau đớn kẹp chặt chân khóc gào.
“Cậu lại mắng tôi!” Trì Sính trợn mắt báo.
Ngô Sở Úy khóc đáp trả: “… Khốn kiếp… cút…”
Trì Sính lại tách mạnh chân Ngô Sở Úy ra, tiếp tục đánh một cái lên vật cứng của Ngô Sở Úy.

Cơn đau của Ngô Sở Úy còn chưa qua, Trì Sính đã dùng ngón tay thô ráp mạnh bạo xoa lên nếp nhăn, tay kia thì đánh lên trứng và chỗ hội âm.
“Lại mắng.”
Đau đớn bỏng rát, ngứa ngáy tâm can.

Ngô Sở Úy vặn vẹo tránh né trên giường, hận ý xen tạp với tình dục nồng đậm, khiến gương mặt của Ngô Sở Úy trở nên đặc biệt hút chặt tâm hồn.
“… Không phải người… hức hức…”

Trên thực tế, tuy miệng Ngô Sở Úy vẫn cứng rắn mắng chửi, nhưng đã biến điệu rồi, có một phong vị khác.
“Không được, không được… a a…”
Trì Sính tiến quân thần tốc, Ngô Sở Úy không kìm được kích động của cơ thể, tiếng kêu dâm đãng bật thoát ra, đỏ mặt tía tai xấu hổ vì có tiếng bước chân ở cửa phòng bệnh.
Trì lão gia đã mang súng trường ra trận, tiểu cúc của Ngô Sở Úy lập tức trận vong.
“Còn mắng hay không?” Trì Sính húc mạnh vào điểm nổi lên của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy run rẩy kịch liệt, con mắt lập tức tràn đầy sương mù, gương mặt đã sắp đến điểm tan vỡ còn mang theo ương bướng cố gượng, trong một vòng càn quét không giới hạn của Trì Sính, đã trực tiếp bị nổ sập.
“A a a… đừng mà đừng mà… đừng húc nữa…”
Trì Sính không mềm tay chút nào khi thấy Ngô Sở Úy đã thỏa hiệp, hắn nằm sấp trên người Ngô Sở Úy, thân dưới va chạm kịch liệt.

Đầu lưỡi hoành hành ở cổ và vai Ngô Sở Úy, liếm bừa lên đầu Ngô Sở Úy, mồ hôi ướt rượt.
“Có phải tôi không trấn trụ được cậu không?” Trì Sính dữ tợn bức hỏi.
Ngô Sở Úy lắc đầu, tiếng rên mang âm khóc bị nuốt vào cổ họng.
Trì Sính lại càn quét ngàn quân, đao to búa lớn hung mãnh thao, vẫn đỏ mắt bức hỏi: “Có phải thao chưa đủ hung không?”
Thân thể Ngô Sở Úy bị húc đến chòng chành, tiếng kêu dâm đãng sụp đổ cuối cùng cũng lao ra khỏi cổ họng, như xin tha liên tục lặp lại từ “đủ”.

Vẫn bị Trì Sính va chạm bạo ngược từng vòng giày vò muốn chết, thái độ càng tốt càng bị làm mạnh.
Sau một tiếng gầm như sấm nổ, Ngô Sở Úy hoàn toàn mất sức ngã về giường.
Trì Sính lại kéo Ngô Sở Úy dậy, đưa di động cho y.
“Gọi điện cho anh ta, bảo anh ta ngày mai đừng đến.”
Ngô Sở Úy khàn giọng hỏi: “Sao anh không tự nói đi?”
“Tôi muốn chính miệng cậu nói với anh ta!” Trì Sính trừng mắt hổ.
Ngô Sở Úy thầm mắng mấy tiếng nhỏ nhen xong, vẫn phẫn hận bất bình làm theo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.