Cái gì gọi là khẩu thị tâm phi? Chính là tối hôm trước còn càm ràm tôi ghét anh! Anh cút cho tôi! Sáng hôm sau người bị mắng tỉnh lại, phát hiện mệnh căn của mình bị người này túm chặt. Xưa cóđiển tích cắt bào đoạn tụ, Hán Ai Đế tỉnh dậy phát hiện Đổng Hiền đè lên tay áo của mình, sợ đánh thức Đổng Hiền nên cắt luôn tay áo, để biểu thị thương yêu.
Nhưng vấn đề là, thứ Trì Sính bị nắm là mệnh căn đó! Dù hắn có thương yêu Đại thiết đầu đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể cắt mệnh căn của mình đi?
Thế là, nhẫn tâm nhổ ra.
Nói "nhổ" không hề khoa trương chút nào, Trì Sính quay đầu nhìn, trong tay người nào đó toàn là lông.
...
Ngô Sở Úy ngủ đến khi mặt trời mọc cao mới dậy, máy bay của người ta đã hạ cánh ở tỉnh khác luôn rồi, Ngô Sở Úy mới không chút tinh thần ngồi dậy, lê bước nhũn nhão vào nhà vệ sinh. Vừa đánh răng vừa hối hận, tối hôm qua nên dặn dò Túi Dấm Nhỏ vài câu, nhất định phải thay anh trai trông chừng cái tên đó! Chọc tức cái cô đó! Cho cô ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức tiêu diệt mày, khổ tâm của anh đây mới không lãng phí!
Suốt buổi sáng, ánh mắt Khương Tiểu Soái đều xoay quanh Ngô Sở Úy, không phải hắn cố ý muốn nhìn, mà là hành vi bất thường của Ngô Sở Úy hơi bị nặng. Cứ cách một phút là mài răng, ba phút là vỗ má, năm phút thở dài, mười phút bắt đầu càm ràm...
"Khụ khụ..." Khương Tiểu Soái liếc mắt đưa tình.
Ngô Sở Úy như vừa tỉnh mộng dòm hắn, hỏi: "Sao vậy?"
Khương Tiểu Soái nhiều chuyện: "Tối hôm qua anh ta đến đây hả?"
"Sao anh biết?"
Cười đầy xấu xa: "Cậu đi mà xem trong thùng rác có bao nhiêu giấy vệ sinh."
Ngô Sở Úy lập tức khốn quẫn, cúi đầu xoay bút.
"Tiến triển sao rồi?" Khương Tiểu Soái nghe ngóng.
Ngô Sở Úy cố ra vẻ bình thản nói: "Tiến triển rất tốt, hai người đi nơi khác nghỉ mát rồi."
"Tôi nghẹn khuất cái gì?" Lập tức bày ra vẻ mặt trong khổ tìm vui, "Chuyện đang tiến triển theo hướng tôi chờ đợi, tôi đoán lần này đi công tác cũng được cố ý sắp xếp. Mẹ anh ta đọc được tin nhắn của tôi, nhất định không nhịn nổi, chỉ ước gì lập tức lấy con dâu vào nhà, để tránh cho con trai đi lầm đường."
Khương Tiểu Soái đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Hôm đó tôi ra ngoài lấy thuốc, hình như có thấy Nhạc Duyệt đi dạo phố với một phụ nữ trung niên, không biết có phải là bà Trì hay không, dù sao rất có phong phạm của phu nhân lãnh đạo."
"Vậy thì chính là bà ta rồi." Ngô Sở Úy liếc mắt, "Xem ra chiêu này của tôi rất hữu ích, tiến hành đồng bộ. Bên này kích thích Nhạc Duyệt, bên kia kích thích mẹ Trì Sính, hai phụ nữ đều có lo nghĩ riêng, quan hệ chắc chắn sẽ gần hơn. Như vậy, mẹ Trì Sính nhất định sẽ cho Nhạc Duyệt ảo giác về con dâu được thừa nhận, Nhạc Duyệt yên tâm rồi, nhất định sẽ hạ thủ với Túi Dấm Nhỏ."
Khương Tiểu Soái cẩn thận nói: "Cậu chắc chứ?"
"Tôi quá hiểu con người cô ta." Ngô Sở Úy hừ lạnh, "Cô ta chỉ cần nếm được một chút vị ngọt, lập tức sẽ quên hết tất cả, thả lỏng cảnh giác."
"Vậy liệu cô ta có ra tay bây giờ luôn không?" Khương Tiểu Soái lại hỏi.
Ngô Sở Úy rất chắc chắn: "Không! Cô ta không ngốc như thế, khi nghỉ mát chỉ có hai người họ, Túi Dấm Nhỏ nếu xảy ra chuyện, người đầu tiên Trì Sính hoài nghi là cô ta."
Khương Tiểu Soái càng nghiền ngẫm càng thấy thú vị.
"Cũng có nghĩa là, lần này đi nghỉ mát là thời cơ để kích động mâu thuẫn?"
"Chuyện này thì chắc rồi, bình thường ở chung có thể còn chưa cảm thấy gì, một khi có cơ hội ở riêng lãng mạn, từng hành động của Túi Dấm Nhỏ đều sẽ khiến Nhạc Duyệt cực độ căm hận. Đây là quá trình ấp ủ mâu thuẫn, thời gian càng dài, ủ càng kỹ, bùng phát càng nhanh, cách 'ngày tận thế' của cô ta cũng càng ngắn."
"Cho nên..." Khương Tiểu Soái cố ý ngừng lại, "Cậu hy vọng họ có thể hưởng thụ lần nghỉ mát này, trở về càng trễ càng tốt đúng không?"
Một đao đâm thẳng vào tim a!
Ngô Sở Úy vung tay, "Tôi ra ngoài khảo sát thị trường một chút, cần phải bán rắn rồi, tôi phải nghênh đón mùa xuân thứ hai của đời người." Vững vàng bước ra cửa, thân hình lẫm liệt, bóng lưng tiêu sái.
Đi ra chưa được một trăm mét, oán khí trong ngực không giấu được nữa, lập tức bùng ra.