Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 12: Chương 12




–Đứng lại,cô tính chuồn nhanh vậy sao?
Bước chân Lục Hàm bị giọng nói thanh lãnh kia phải dừng lại.Cô khẽ nhíu mày,sau đó quay lại nhìn đối phương,ánh mắt không một chút gợn sóng,ngược lại có chút lạnh lùng:
– Tôi còn tưởng là vị minh tinh nào,hoá ra là Tịch Vân tiểu thư.

Tịch Vân lén đánh giá Lục Hàm từ trên xuống dưới,quả nhiên là một bộ dạng yêu tinh luôn muốn câu dẫn người khác,so với Lục Hàm trước đây không quá coi trọng vẻ bề ngoài thì trước mặt cô lại là Lục Hàm với vẻ ngoài xinh đẹp,quyến rũ.Xem ra nhiều năm không gặp,Lục Hàm quả nhiên đã thay đổi,ánh mắt có vẻ ngoan độc hơn rồi.Nhưng dù sao thì cũng không thể cướp được Diệp Bắc Thần từ tay cô ta.

Nở nụ cười chế giễu,Tịnh Vân cũng không tỏ ra ngạc nhiên,cô ta đáp:
– Lục Hàm,xem ra mồm miệng của cô so với trước đây quả nhiên lợi hại.Lúc nào cô cũng muốn đâm xéo người khác vậy sao?
– Tôi có nên xem đây là lời khen của cô dành cho tôi không nhỉ?Theo tôi thấy thay vì cô tìm tôi kiếm chuyện thì nên thu liễm lại bộ mặt giả vờ nết na của cô đi,bằng không để người khác chụp được cũng không hay lắm.

Lục Hàm vô cùng vui vẻ khi đá xéo Tịnh Vân.Cô cảm thấy Tịnh Vân chẳng qua là thích đóng vai tiểu bạch thỏ,vậy cô đây diễn vai phù thủy ác độc đi.

Lời của Lục Hàm khiến Tịnh Vân tức muốn nghẹn họng,cô ta muốn đáp trả nhưng nghĩ đến hình tượng đành thôi,chỉ có thể tức giận bỏ đi.

Nhìn bóng dáng tức tưởi của Tịnh Vân Lục Hàm chỉ biết nhún vai,lúc này cô cảm thấy bụng hơi đói nên muốn xuống lầu tìm chút gì đó để ăn.

– Đại sảnh Thừa Nhu ---
Không khí vang lên tiếng vĩ cầm du dương,tiếng người nói cười không ngớt,thật khiến người ta sinh ra ảo giác.


Từ trước đến giờ,Lục Hàm cũng không có hứng thú với tiệc tùng xã giao thế này.Cô chỉ có ước mơ trở thành diễn viên chân chính,có thể được mọi người yêu quý.Hiện tại có vẻ như đã đi được phân nửa chặng đường rồi,cô vẫn không mấy vui vẻ nhỉ.

Tìm một chỗ trống trong góc,cô cầm đ ĩa bánh ngọt sau đó an tâm thưởng thức.Vị bánh mềm mịn lan toả trong miệng khiến người ta có cảm giác mê luyến không rời.Trước mặt là cảnh tượng người người đang khiêu vũ,thật là tuyệt mỹ.

– Ơ kìa,sao lại có người đẹp ngồi một mình thế này?
“Từ đâu xuất hiện một tên đàn ông thế này?" Lục Hàm thầm nghĩ,nhìn vóc dáng tuấn tú của anh ta,chắc chắn cũng là nghệ sĩ.Hình như là ngôi sao mới nổi gần đây -Lưu Trạch.

Lục Hàm giơ tay cảm thán IQ của mình,cũng may chị Luca thường hay bắt cô đọc báo.

Thấy người đẹp không trả lời mình,Lưu Trạch có cảm giác như đang bị xem thường,anh ta tuy không mấy vui vẻ nhưng vẫn phải giữ bộ dạng điềm tĩnh,phong độ mà hỏi lại lần nữa:
– Chào cô,tôi là Lưu Trạch...!
– À,thật xin lỗi anh,tôi nhớ anh rồi,có phải anh chính là nam chính đóng trong bộ phim" Gửi thời thanh xuân mĩ mãn của chúng ta" không? Tôi rất thích diễn xuất của anh,rất vui khi có thể gặp anh ở đây.

Lục Hàm phun ra một tràng khiến Lưu Trạch không kịp trở tay,hoá ra là cô ngẩn người vì lý do này.Lục Trạch tất nhiên là vô cùng hào phóng mà cười thật tươi,tuy nhiên trông anh ta vẫn rất khiêm tốn:
– Cảm ơn cô,tôi thấy cô hơi lạ,cô là lần đầu tiên đến đây phải không?
Lục Hàm đặt bánh sang một bên đứng dậy mỉm cười với Lục Trạch:
– Đúng vậy tôi là lần đầu tiên đến đây nên có hơi bỡ ngỡ,anh không chê cười chứ! Còn có tôi tên Lục Hàm!
Lưu Trạch cảm thấy tên của cô khá quen nhưng anh ta không nhớ đã nghe nó ở đâu.

– Lục Hàm!Tôi sẽ nhớ kỹ tên cô!
“ Lưu Trạch, đạo diễn Vu cho mời cậu!”
Trợ lý Hoắc lại gần ghé sát vào tai Lưu Trạch thì thầm gì đó căn bản không để Lục Hàm nghe thấy.

Lát sau chỉ thấy Lưu Trạch nói tiếng xin lỗi với cô rồi rời đi trước.

“Ting...Ting.."Là tin nhắn từ Luca
[Lục Hàm,em ở đâu vậy,bữa tiệc sắp bắt đầu rồi,chị ở sảnh chính chờ em!]
[Em đang ở sảnh chính mà,chị ở đâu vậy]
Lục Hàm đỡ trán cảm thán,rõ ràng cô đang ở sảnh chính mà, nhưng nhanh chóng cô đã nhìn thấy Luca.

[Em nhìn thấy chị rồi,đứng yên đó đi!]

Lúc này,Luca đang đứng nói chuyện cùng ai đó,trông khá giống với Vu Lâm.Lục Hàm vội rảo bước tiến về phía họ.Nhưng vừa đi được nửa đường thì không may lại xảy ra chuyện.

“ Á..." Lúc này trước mặt cô là một cô gái,cô ta mặc chiếc váy màu trắng nhưng chẳng may lại bị thấm một mảng đỏ thật là nhức mắt,mà người vừa làm đổ ly sâm -panh lên váy của cô ta không ai khác chính là Lục Hàm.

Giọng chanh chua của cô gái vang lên:
–Con nhỏ này,là cô cố ý va vào tôi phải không?
Nhìn bộ dạng của đối phương,rõ ràng là cố ý muốn gây sự,chẳng qua là ỷ Lục Hàm cô không biết gì phải không?
Lục Hàm tỏ vẻ ăn năn,cúi đầu xin lỗi:
– Thật xin lỗi cô,tôi không cố ý.

Nhưng dường như đối phương vốn không có ý buông tha cho Lục Hàm,càng ngày càng gay gắt khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn lên hai người họ.

Lâm Y nhìn bộ dạng trông có vẻ nhát gan của Lục Hàm thì vô cùng chán ghét,cô ta cười khẩy:
– Cô làm hỏng bộ váy này của tôi rồi,cô có biết nó là bộ thiết kế duy nhất của Massimo Dutti không hả?
– Vậy để tôi đền cho cô!
“ Chát ” -Lục Hàm còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương cho một bạt tai, điều này khiến cô vô cùng uỷ khuất.

– Cô biết gì mà nói,trông bộ dáng này của cô cũng đền không nổi? Lâm Y vô cùng tức giận trước thái độ thản nhiên của Lục Hàm nên nhất thời tức giận,ai ngờ quá tay,giờ đây mọi người đều nhìn cô ta chằm chằm.Lâm Y chỉ có thể làm một bộ dạng tức giận vô cùng ủy khuất,giống như cô ta thật sự đang chịu thiệt vậy.

Nhìn thấy cảnh này,Lưu Trạch định đi tới nhưng lại bị Lý Minh Ngọc níu lại:
– Lưu Trạch,cậu tốt nhất không nên xen vào thì hơn!
Lúc này,Luca cũng vừa kịp phản ứng chạy lại phía Lục Hàm,cô giận dữ giương mắt nhìn Lâm Y chất vấn:

– Cô quá đáng rồi đấy,chỉ vì chiếc váy mà cô dám đánh Lục Hàm.

Vu Lâm cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh này, anh nói nhỏ với trợ lý Hoắc.

“ Lâm Y,có chuyện gì thì từ từ nói,cô dù sao cũng vừa mới nổi tiếng,cô muốn đánh mất sự nghiệp vì chuyện nhỏ này sao?" Trợ lý Hoắc tiến đến thì thầm bên tai Lâm Y khiến cô ta có chút chột dạ.

– Tôi...!Xin lỗi,chẳng qua là tôi quá tức giận nên mới ra tay đánh người trước giờ tôi vô cùng trân quý những bộ váy này,dù sao mọi chuyện cũng qua rồi,không cần cô phải đền chiếc váy này nữa.

Lâm Y vừa nói xong,tỏ ý giống như cô ta rất rộng lượng vậy.Luca định nói gì đó nhưng bị Lục Hàm cản lại:
– Không sao,coi như tôi ra đường dẫm phải phân chó!
– Cô...!
Lâm Y bị Lục Hàm nói nhưng không thể nói lại khiến cô ta tức đến nghẹn họng,hai tay gắt gao nắm chặt.

Đạo diễn Vu thấy vậy thì tiến tới giải vây:
– Được rồi,bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi,Lâm Y cô mau vào thay y phục khác đi.

Nói rồi,mọi người cũng nhanh chóng tản ra,bản nhạc du dương lại một lần nữa vang lên, giống như muốn xoa dịu những điều xấu xa vừa rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.