Khóc xong, Lục Hàm liền thoát khỏi Hạ Minh Triệt, cô hơi lúng túng cúi đầu xuống.
Tại sao cô lại có thể yếu đuối trước mặt người khác như vậy chứ, hơn nữa anh và cô cũng vừa mới quen chưa được bao lâu.
Cô nhớ ngày đó, khi cô cãi nhau với Diệp Bắc Thần, cô giận dỗi bỏ đi thì gặp Hạ Minh Triệt, lúc ấy cô bực mình nên đã đá lon bia trước mặt đi, nào ngờ lại trúng đầu anh.
Định chuồn đi, nào ngờ bị anh bắt lại, ban đầu còn là oan gia, dần dần trở thành bạn bè thân thiết cho tới bây giờ.
Nhưng chỉ có Vũ Nam Phong biết hai người là bạn bè còn Diệp Bắc Thần thì không.
Kể từ khi qua lại với Tịnh Vân trong mắt anh chỉ có cô ta, làm sao mà có thời gian để ý tới người em gái như cô.
Kể cả cô có thật sự biến mất anh chắc gì đã quan tâm.
Khẽ nhếch môi cười tự giễu, Lục Hàm quay qua nhìn Hạ Minh Triệt, cô yếu ớt nói:
– Anh Minh Triệt, đây là đâu vậy, khi nào thì em có thể xuất viện.
Ở đây không thoải mái, em muốn về nhà.
Hạ Minh Triệt nghe vậy không khỏi nhíu mày không vui,nói:
– Em đấy, bệnh như vậy còn không chịu ở lại đây quan sát.Em vẫn là nên ngoan ngoãn ở lại đây điều trị cho tốt đi.
Bệnh viện này cũng là của Diệp gia em còn lo lắng cái gì.
Sợ không ai chữa khỏi cho em sao?
Cô nào có muốn chết, chính vì đây là bệnh viện của Diệp gia, Lục Hàm mới không thoải mái, cô không muốn ai trong Diệp gia biết bệnh tình của cô, cha mẹ nuôi mà biết được e là họ sẽ rất lo lắng.
Họ đã rất tốt với cô cho nên cô lại càng không muốn phiền.
Nhận thấy cô vẫn còn do dự, Hạ Minh Triệt lại tiếp tục khuyên giải:
– Tiểu Hàm, không lẽ em muốn anh trai đã mất không thể yên lòng.
Anh ấy đã hy vọng em phải sống thật tốt sao em lại có suy nghĩ tiêu cực như vậy chứ?
– Không phải đâu anh Minh Triệt, làm sao em có thể muốn chết chứ! Chỉ là hiện tại em đã không thể trở về Diệp gia nữa, anh có thể cho em trú tạm không?
Ngưng một lát, Lục Hàm lại tiếp tục nói:
– Sắp tới em muốn anh giúp em ra nước ngoài điều trị, em cũng đã hoàn thành hồ sơ du học rồi, em muốn đi khỏi nơi này một thời gian, tiện thể điều trị bệnh, em không muốn ba mẹ nuôi biết việc em bị bệnh.
Anh có thể giúp em được không?
Biết được suy nghĩ của Lục Hàm không hề tiêu cực như anh nghĩ, Hạ Minh Triệt mới nở nụ cười ấm áp.
–Tiểu Hàm, chỉ cần em không nghĩ quẩn, cái gì anh cũng có thể giúp em.Kể cả là đối đầu với Diệp Bắc Thần.
Khi anh cười trông thật đẹp, nhưng nụ cười này của anh sao lại khiến cô nhớ tới Diệp Bắc Thần cơ chứ.
Cô vô cùng cảm kích Hạ Minh Triệt, nhưng đối đầu với Diệp Bắc Thần cũng không cần thiết.
Hơn nữa Hạ Minh Triệt căn bản không phải là đối thủ của Diệp Bắc Thần, càng không tàn nhẫn như hắn, những chuyện Diệp Bắc Thần đã làm không phải Lục Hàm chưa từng thấy ,nghĩ đến thôi cũng rùng mình.
Nhớ tới việc tối qua cô đối xử với Tịnh Vân như vậy, hẳn là rất hận cô đi.
– Minh Triệt, để em trở về Diệp gia thu xếp hành lí sau đó sẽ qua chỗ anh.
Nhân lúc ba mẹ nuôi vẫn còn đi du lịch, em không muốn họ nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của em, khỏi họ lại phiền muộn.
Minh Triệt nhận thấy Lục Hàm đối với người nhà Diệp gia vẫn là quá khách sáo đi, anh không khỏi vì cô mà đau lòng.
–Được rồi, nếu ở Diệp gia khiến em không thoải mái, thì tạm thời đến chỗ anh đi, dù sao chỗ anh cũng rất rộng, em cứ yên tâm nghỉ ngơi.
Còn....!
Lời còn chưa dứt đã bị hành động của Diệp Bắc Thần khiến cho Hạ Minh Triệt không khỏi giật mình quay lại, Lục Hàm nhìn thấy anh thì hơi chột dạ.
Ánh mắt của Diệp Bắc Thần nhàn nhạt lướt qua khuôn mặt của Hạ Minh Triệt, nhanh chóng nhìn xuống bàn tay Lục Hàm, tay cô đang cầm tay Hạ Minh Triệt, đã thế lại còn rất thân mật mà đan chặt vào nhau.
Diệp Bắc Thần không hiểu sao hắn lại có cảm giác khó chịu khi chứng kiến Lục Hàm thân thiết với người đàn ông khác.
Không khí trở nên ngưng đọng trong giây lát, Hạ Minh Triệt định mở lời trước nhưng Diệp Bắc Thần căn bản không hề cho anh có cơ hội chủ động, hắn vẫn đứng đó cao ngạo, bóng dáng cao lớn cùng uy nghiêm, quả nhiên vô cùng bá đạo mà nói:
– Lục Hàm là em gái tôi sao phải đến chỗ anh.
Diệp gia lại không thiếu thốn gì, sao dám làm phiền Hạ tổng lo lắng chứ.Hơn nữa mong anh tránh xa em gái tôi ra, một nam một nữ ở cùng nhau sao có thể được.
Em gái tôi dù sao cũng còn là thiếu nữ, người ngoài dị nghị sẽ không hay.
Lục Hàm nghe vậy không khỏi nhìn xuống tay mình, cô đang nắm tay Hạ Minh Triệt, thảo nào anh lại nói như vậy.
Lục Hàm vô thức rụt tay lại,hành động của cô khiến Diệp Bắc Thần vô cùng hài lòng, hắn khẽ nhếch môi tạo thành một đường cong trông vô cùng đẹp.
Bị Diệp Bắc Thần cố tình giễu cợt, Hạ Minh Triệt biết hắn căn bản không hề có ý tốt, chẳng qua cố ý muốn hắn phải chú ý thân phận.
Bàn tay nắm chặt khẽ kiềm chế, trước mặt Lục Hàm anh không muốn cô phải khó xử nên đối diện với Diệp Bắc Thần, Hạ Minh Triệt vẫn tỏ ra rất ưu nhã, anh đứng dậy nhìn thẳng Diệp Bắc Thần, dùng thân thể cao lớn của mình mà che chắn cho Lục Hàm.
- Diệp tổng, thật không ngờ ngài lại quan tâm em gái mình như vậy.
Có lẽ không sợ người ngoài dị nghị mà là mất mặt Diệp gia đi.
– Anh....!Diệp Bắc Thần rất tức giận với thái độ của Hạ Minh Triệt thì đã bị Lục Hàm lên tiếng ngăn cản.
– Anh Minh Triệt,anh về trước đi, em không sao đâu!
Minh Triệt biết Lục Hàm muốn giúp anh, sợ Diệp Bắc Thần tức giận sẽ mất khống chế.
Không muốn cô khó xử, Minh Triệt nhẹ nhàng gật đầu, anh nhìn cô ân cần nói:
–Được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh về trước.
Sau đó lạnh nhạt lướt qua Diệp Bắc Thần rồi rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn Lục Hàm cùng Diệp Bắc Thần, cô nhìn anh lạnh lùng, thờ ơ nói:
–Anh Diệp còn muốn nói gì sao?
Anh Diệp, cô lại dùng cách xưng hô này, Diệp Bắc Thần không khỏi bực tức nhưng chỉ là không thể hiện ra bên ngoài, anh từ từ tiến lại chỗ cô, kéo ghế ngồi xuống, khuôn mặt điển trai trực tiếp đối diện với Lục Hàm khiến cô không khỏi đỏ mặt.
Nhưng thái độ thì vẫn quật cường như vậy.
Diệp Bắc Thần không nói gì mà giúp cô điều chỉnh lại cái chăn đang sắp tuột xuống, sau đó mới dịu dàng nói:
–Đã đỡ hơn chưa?
Anh không chất vấn cô chuyện của Tịnh Vân mà lại quan tâm cô khiến Lục Hàm tạm thời cảm thấy không quen.
– Anh Diệp không thấy tôi rất ổn sao? Anh không cần lo, tôi vẫn chưa chết được.
Lục Hàm căn bản là cố tình chọc tức anh khiến Diệp Bắc Thần không thể kiềm chế nỗi nữa, lập tức nắm lấy cằm cô, thái độ rất lạnh lung làm Lục Hàm hơi run nhưng cô vẫn ngang bướng mà trợn mắt với anh.
–Lục Hàm đừng tưởng anh sẽ không để ý chuyện em làm với Tịnh Vân, em nên biết điều một chút đi, đừng có mà tiếp tục trẻ con như vậy nữa.
Nói xong thì buông cô ra, đứng lên lấy tay vuốt lại tay áo rồi lạnh lùng rời khỏi để mặc Lục Hàm đang ngơ ngác.
Nước mắt vô thức rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo tạo nên một tiếng động.
Đối mặt với Diệp Bắc Thần, cô căn bản không thể điều chế được cảm xúc của mình, hai tay khẽ cấu chặt vào nhau.
Chỉ cần nghĩ tới bộ dạng đắc ý của Tịnh Vân, Lục Hàm lại không dám khóc, cô sợ mình sẽ không kiềm được mà ngay lập tức sẽ bóp ch ết cô ta..