Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 40: 40: Tai Nạn




Một lúc sau khi Tịnh Vân rời đi,có mấy vị phu nhân cũng tới chúc rượu.
Ngắm nhìn màn người trước mắt,Lục Hàm uống thêm vài chén rượu,rốt cuộc cô cũng không kiềm chế được mà chạy ra ngoài.Lâm Nhược Na thấy thế định chạy theo thì bị ngăn lại.
Khẽ nhíu mày nhìn cô gái vừa ngăn mình,cô ta rất xinh đẹp,mái tóc màu hạt dẻ lượn sóng xoã trên vai,kết hợp cùng chiếc đầm xẻ tà càng tôn lên đôi chân thon dài.
Có lẽ,phát hiện Lâm Nhược Na không nhận ra mình,cô gái mỉm cười giới thiệu:
– Chào cô,tôi là Lý Minh Ngọc,bạn diễn cùng Lục Hàm.

Trùng hợp,tôi cũng muốn đi vệ sinh,có gì tôi sẽ giúp cô trông chừng cô ấy.
Lâm Nhược Na khẽ gật gù,cũng không có nghi ngờ gì,ơ nhưng mà khoan,sao cô ta biết cô tính giúp Lục Hàm.Đợi khi cô phản ứng thì người đã đi xa.
Trong nhà vệ sinh,Lục Hàm nôn thốc nôn tháo,dạ dày của cô quặn lại từng đợt như muốn trào hết ra ngoài.
Từ bên trong một cánh cửa phòng vệ sinh,một người phụ nữ đi ra chuẩn bị rửa tay thì nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này,cô ta nhanh chóng rửa tay vào một chiếc bồn khác rồi rời đi.
Lục Hàm dùng khăn giấy khẽ lau khoé miệng,cô lảo đảo chuẩn bị rời đi,trước mặt lại xuất hiện một đôi giày cao gót màu đỏ.Ánh mắt cô chao đảo,cố gắng vỗ má cho bản thân tỉnh táo lại,trong lòng có chút sợ hãi.

Cô đột nhiên nhớ tới “ giày cao gót đỏ " xuất hiện không ít trong các bộ phim kinh dị g** người liên hoàn.Cô chớp đôi mắt có chút mơ màng buộc bản thân phải bình tĩnh.

Khi cánh cửa mở ra,khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ làm cô tỉnh táo phần nào.Men rượu vẫn còn sót lại khiến cô không tài nào nhìn rõ đối phương là ai,nhưng cô có thể cảm nhận đối phương rất đẹp,mùi hương bạc hà xộc thẳng vào mũi.
Nhìn bộ dạng say mèm của Lục Hàm,Lý Minh Ngọc từ từ ghé sát vào tai cô,giọng điệu có chút mê hoặc:
–Tránh xa Hạ Minh Triệt một chút,nếu không tôi không chắc gương mặt xinh đẹp này của cô có được bảo toàn hay không?
Giọng nói có chút quen thuộc,nhưng cô không nhớ ra cô ta là ai.Đến khi Lý Minh Ngõ rời đi,Lục Hàm mới cảm nhận được trên người cô ta còn phảng phất một chút hương gỗ mộc mạc.Cô khẽ cười,hoá ra là vậy.Chẳng lẽ đàn ông đều giống nhau,miệng thì nói yêu thương bạn,nhưng sau lưng lại cùng cô gái khác vui vẻ.
Nhấc đôi chân nặng nề,Lục Hàm lảo đảo muốn rời đi,nhưng lại bị một người đàn ông lạ mặt ngăn lại,đè mạnh cô vào tường,cô có thể cảm nhận được hắn ta đang không ngừng dùng một con d*o nhỏ m ơn trớn trên một bên khuôn mặt xinh đẹp,sự lạnh lẽo phát ra từ lưỡi d*o khiến cô khẽ rùng mình.
– Thật không ngờ,người phụ nữ được Diệp Bắc Thần bảo vệ lại xinh đẹp như vậy.
Theo bản năng,cô muốn vùng vẫy nhưng sức lực của người đàn ông quá lớn cùng con d*o khiến cô không dám manh động,cô chỉ có thể hỏi anh ta:
– Rốt cuộc anh là ai?
Lần này,cảm giác đau đớn từ bàn tay chuyển đến khiến cô khẽ nhíu mày.Cô cố gắng mở to mắt để nhìn người đàn ông đang uy hiếp mình,nhưng chỉ thấy hắn ta đội mũ che nửa khuôn mặt,cơ hồ cô chỉ lờ mờ nghe được giọng điệu uy hiếp của anh ta.
– Cô không cần biết,tự khắc sẽ có người giải thích với cô.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Lục Hàm,định chuốc thuốc mê mang cô rời đi,thì một nắm đấm từ đâu hướng đến khiến anh ta ngã lăn ra đất.
– Mày là ai,dám xen vào chuyện của tao?
Người đàn ông thật sự tức giận anh ta khẽ lau khoé miệng,nhìn chằm chằm người vừa tới:
– Hoá ra là mày?
Tịnh Trung không phục nhìn Diệp Bắc Thần.Nhưng ở tình thế này,anh ta cũng không thể đánh lại Diệp Bắc Thần,phát hiện phía sau hắn còn có một đám người đang chạy tới.Nhận thấy tình thế không ổn,Tịnh Trung liền chạy ra từ phía cửa sổ.
Khi bọn thuộc hạ chạy tới nơi thì Tịnh Trung đã chạy thoát.Không khó để nhận ra phía bên ngoài còn có đồng bọn của hắn.
Vũ Nam Phong nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Bắc Thần rồi lại nhìn người phụ nữ đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất,cậu không khỏi thở dài.
– Sếp, Tịnh Trung đã bỏ trốn rồi,hình như còn có người giúp hắn....!có cần tôi đưa cô Lục về không?
Cảm nhận có người dìu mình,Lục Hàm không khỏi phản kháng.Cô lảo đảo,vừa đi vừa cởi giày cao gót đang đi ở chân ra.
–Buông tôi ra! Tôi thật sự không say!
Ngón tay thon dài chỉ vào ngực của Vũ Nam Phong,cố tình ấn mạnh nhiều lần,trước mắt cô chỉ toàn là một màn người mờ ảo,không rõ khuôn mặt:
– Anh tính bắt cóc tôi chứ gì?
Bởi vì say rượu nên cô hoàn toàn không phân biệt được ai cả.


Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lục Hàm,Vũ Nam Phong chỉ đành liếc ánh nhìn cầu cứu về phía Diệp Bắc Thần.
Khẽ cau mày,Diệp Bắc Thần vội tiến đến ngăn cản.Trời lạnh như vậy mà cô đi chân đất sẽ rất dễ bị cảm.
–Tôi không say! Tôi vẫn còn có thể tự đi được!
Lục Hàm còn chưa nói xong đã bị một lực mạnh bế lên.
– Anh khốn kiếp,mau thả tôi ra,tôi muốn báo cảnh sát.
Trong đầu cô một mảng hỗn loạn,men rượu khiến cô choáng váng không thể nhìn rõ mặt đối phương,nhưng cô lại có thể cảm nhận rõ mùi xạ hương phát ra từ cổ áo người đàn ông,thơm mát,dễ chịu.Rất nhanh,cô liền như một con mèo nhỏ dúi đầu vào lồ|\|g ngực săn chắc của Diệp Bắc Thần ngoan ngoãn để anh bế đi.
Diệp Bắc Thần đi ra từ cửa sau trực tiếp nhét Lục Hàm vào ghế phụ của xe rồi thắt dây an toàn cho cô.Sau đó quay qua dặn dò Vũ Nam Phong:
– Lát nữa,cậu lái xe đưa Tịnh Vân về giúp tôi.
Nói xong,liền ngồi vào ghế lái,chiếc xe màu đen bạc từ từ rời khỏi nhà họ Lâm tiến về trung tâm Lạc Thành.
Trên xe,Diệp Bắc Thần nhấn nút đóng cửa xe thì phát hiện điện thoại Lục Hàm có cuộc gọi nhỡ.
Diệp Bắc Thần cầm lên xem là cuộc gọi nhỡ của Hạ Minh Triệt.

Hắn định đặt xuống,nhưng lại phát hiện máy cô không hề khoá.Khoé môi không khỏi cong lên một nụ cười sâu đầy ý vị.

Nhìn sang bên cạnh thấy cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại,liền cố ý soạn một tin nhắn gửi đi.

[ Hiện tại Lục Hàm đang ở chỗ tôi- Diệp Bắc Thần.]
Rất nhanh,Hạ Minh Triệt bên kia nhận được tin nhắn,anh ta lộ rõ tia tức giận,hai mắt đỏ lên hằn rõ tia máu,chiếc điện thoại trong tay giống như sắp bị anh ta bóp nát.
Lại là Diệp Bắc Thần,rốt cuộc hắn ta tính làm gì?
Lâm Nhược Na nhìn bộ dạng hung dữ của Hạ Minh Triệt,trong lòng không hỏi lo lắng,chẳng lẽ Lục Hàm bị người xấu bắt cóc.Một sự hoảng loạn bắt đầu dâng lên,cô nắm lấy bả vai Hạ Minh Triệt hỏi:
– Lục Hàm sao rồi,có phải cậu ấy bị bắt cóc không?
Nhưng Hạ Minh Triệt lại hờ hững,hai tay buông thõng,chiếc điện thoại trong tay anh ta cũng rơi ra.Lâm Nhược Na vội vàng cầm lên,nhìn tin nhắn cô hốt hoảng che miệng,sự lo lắng trong lòng cũng dần tiêu tan.Cô khẽ thờ phào nhẹ nhõm.
Có lẽ,không phát hiện ra biểu hiện khác thường của Lâm Nhược Na.Hạ Minh Triệt liền cầm lấy điện thoại rồi đi ra chiếc xe Maserati,cho dù anh cố gọi cho Lục Hàm rất nhiều lần nhưng bên kia dường như không bắt máy còn cố tình tắt máy.
Nắm chặt vô lăng,Hạ Minh Triệt điên cuồng nhấn ga.Trong màn đêm,chiếc xe như một cơn gió hung hãn muốn xé toạc cả bầu trời.
Ông trời dường như rất hiểu ý con người,mưa cũng bắt đầu rơi từng hạt nặng trĩu xuống mặt đường,bởi vì mưa quá lớn,chiếc xe bỗng nhiên bị mất lái đâm vào trạm điện thoại bên lề đường.
Cho tới khi Hạ Minh Triệt được đưa vào phòng cấp cứu,anh ta còn loáng thoáng nghe có ai đó gọi mình.
– Hạ Minh Triệt...!Hạ Minh Triệt! Mau tỉnh lại đi!
Nhìn toàn thân Hạ Minh Triệt đầy máu Lâm Nhược Na không khỏi rùng mình,cô nhìn thấy anh điên cuồng lao mình trong màn mưa cho tới khi nhìn anh bị đâm xe,cô mới thật sự hoảng loạn.Chẳng lẽ vì một người phụ nữ khiến anh ta điên luôn rồi sao,ngay cả mạng mình cũng không tiếc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.