Bầu trời hơi âm u,không khí âm u,giữa con đường nhỏ cạnh bìa rừng âm u tĩnh mịch toả ra không khí se lạnh.
Đây là một khu đất trống nằm vùng ngoại ô thành phố.
Trên khu đất thấp thoáng không ít bụi cây cỏ dại,lộ ra vết tích bãi rác tích lũy lâu năm,dường như ngay cả dấu tích của người qua lại cũng không có.
Rõ ràng nơi này đã bị bỏ hoang rất lâu.
Vùng núi yên tĩnh,xe cảnh sát lao nhanh trên đường quốc lộ,phát ra từng tiếng máy nổ rì rì đơn điệu.
Xe cảnh sát của Phương Tư Nam đỗ trên con đường đất,anh xuống xe,sau đó đi tới chỗ xác nạn nhân.
Một viên cảnh sát chạy tới chỗ Phương Tư Nam báo cáo:
– Sếp,có xác một người phụ nữ,độ tuổi khoảng chừng 18.
Theo phán đoán sơ bộ,thời gian tử vong là khoảng ba ngày trước.
Bởi vì nhiệt độ tương đối thấp nên xác tạm thời không bị thối rửa.
Trên mặt Phương Tư Nam không một chút biểu cảm,anh theo viên cảnh sát đi nhanh về phía trước.
Phương Tư Nam đi tới hai cái xác ngồi xuống,đồng thời đeo gang tay bắt đầu quan sát xác nạn nhân.
Viên cảnh sát cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
Xác nạn nhân nằm gần bụi cỏ,hầu như vẫn còn nguyên vẹn,đầu úp xuống,mái tóc dài buông xoã,trên người là chiếc váy hoa màu trắng,bên cạnh còn là cành hoa cúc la mã.
Viên cảnh sát tên là Vương Quý vừa giải thích vừa dùng tay ra dấu hiệu trên xác chết:
–Căn cứ vào kết quả sơ bộ của bên pháp y,nguyên nhân gây ra cái chết là bị siết cổ,bên dưới móng tay nạn nhân còn có dấu vết bị xước,chứng tỏ trước khi chết cô ấy đã quyết liệt chống trả hung thủ.
Sau khi cán bộ pháp y lật mặt cái xác lên,Phương Tư Nam thoáng qua một tia kinh ngạc:
– Vương Linh!
– Anh quen cô gái này!,Vương Quý kinh ngạc thốt lên.
Phương Tư Nam không phủ nhận,nghĩ tới vẻ mặt bối rối của Vương Nghị hôm đó,không biết sau khi nhìn thấy xác con gái mình ông ta sẽ phản ứng ra sao?Sau đó lại nghiêm túc cẩn thận đánh giá cái xác được cơ quan pháp y mang đi,trong lòng vô cùng phức tạp,nếu như anh suy nghĩ một chút có thể nhìn thấy Vương Nghị có vấn đề,Vương Linh lẽ ra có thể sẽ không phải chết.
Cho tới khi sở cảnh sát gọi Vương Nghị tới nhận xác,chỉ thấy ông ta gào lên trong tuyệt vọng và khổ sở.
Nhìn thấy cảnh này,Vương Quý vô cùng đau lòng,cậu cảm thấy đối với cha mẹ mất con là vô cùng đau đớn,ngược lại sắc mặt Phương Tư Nam có vẻ trào phúng,anh lạnh lùng đi tới trước mặt Vương Nghị buông một câu:
– Vương Linh hẳn là sẽ rất xúc động vì có một người cha như ông!
Trong hành lang tối đen như mực chỉ còn lại bóng dáng cô đơn của Vương Nghị,nếu lúc đó ông không tin tưởng bọn khốn đó lẽ ra có thể kịp thời cứu Vương Linh.
Bây giờ con gái không còn,ông ta sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa chứ!
Hành động của Phương Tư Nam trước giờ không tùy hứng như vậy,Vương Quý nhìn Vương Nghị một cái sau đó cất bước đi theo anh,giọng nói vô cùng trầm thấp mang theo nghi hoặc:
– Đội trưởng,anh có cảm thấy biểu hiện của Vương Nghị rất kỳ lạ không? Tôi có cảm giác ông ta dường như đã biết được chuyện gì đó.
Vương Linh chết không phải chuyện đơn giản,e là còn có uẩn khúc.
Tôi nghi ngờ Vương Nghị có vấn đề,từ lúc tới sở cảnh sát,ông ta luôn trong trạng thái dè chừng,lo sợ.
Không khí yên tĩnh khẽ trùng xuống,im lặng trong vài giây,Phương Tư Nam khẽ hỏi:
– Vương Nghị còn đó không?
Vương Quý: – Không,ông ta đi ngay sau đó,chắc giờ đã ra khỏi sở cảnh sát.
Ánh mắt Phương Tư Nam trở nên nghiêm nghị,ngay lập tức thay đổi thái độ,anh chỉ kịp dặn dò Vương Quý vài câu rồi vội vã chạy đi.
!.
Bên ngoài,trời đang mưa xối xả,tiếng mưa rơi ào ào.
Ngôi nhà sáng đèn càng trở nên tĩnh mịch.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào nhưng không thể khiến sự nóng ruột trong lòng người nguội bớt.
Vương Nghị từ sở cảnh sát trở về,ngay lập tức trở về nhà nhưng điều ông ta lo sợ cũng xảy đến.
Phòng khách trống trơn,không có lấy một tia sáng,thỉnh thoảng chỉ phát ra ánh sáng lập loè từ tia chớp.
Trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng,Vương Nghị lê từng bước nặng nề lên bậc thang,nhưng lại có cảm giác như vừa có ai đó lướt qua,bậc cầu thang thoáng ướt nước.
Ông ta có linh cảm chẳng lành,vội vàng đi tới thư phòng.
Vừa mở cửa phòng,Vương Nghị chỉ kịp đi tới bật đèn bàn,căn phòng lộn xộn,nhìn khung cảnh cũng biết đã có người đột nhập.
Vương Nghị đi tới một ngăn kéo,bên trong còn có một ngăn bí mật,ông ta lập tức mở ra,cũng may tài liệu bên trong vẫn còn,Vương Nghị liền thở phào nhẹ nhõm,đột nhiên từ đằng sau ông ta xuất hiện một chiếc bóng mờ mờ,giọng nói trầm khàn vang lên:
– Vương Nghị xem ra ông cất bí mật cũng thật kỹ!
Vương Nghị liền quay lại,giọng điệu không hề lộ ra tia sợ hãi,dường như đã sớm đoán được:
–Anh là ai? Sao lại xuất hiện trong phòng tôi?
Trong bóng tối,chỉ phát ra ánh đèn bàn mờ mờ,người đàn ông đi tới bàn làm việc ngồi đối diện với Vương Nghị,trùm mũ đen kín mít,căn bản không thể thấy mặt của hắn ta,chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lẽo như tu la đến từ địa ngục:
– Đương nhiên là tới để lấy cái thứ trong tay ông!.
Còn có cả cái mạng già của ông!
Lúc này,Vương Nghị đã không còn sợ hãi đối với cái chết,ông ta nhìn người trước mặt đột nhiên ngửa cổ cười lớn:
– Ha! ha! Xem ra lần này tôi không thể sống!
Thái độ bình tĩnh của Vương Nghị khiến người kia nghi ngờ nhưng còn chưa kịp ra tay thì Vương Nghị đã cầm tài liệu nhảy cửa sổ tự sát.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh,khi Phương Tư Nam chạy tới thì chỉ thấy Vương Nghị nằm lênh láng trên vũng máu,nước mưa xối xả hoà lẫn với màu máu đỏ sẫm chảy lênh láng.
***
Sáng ngày hôm sau trên tin tức thường nhật:
#Cổ đông lớn của tập đoàn dược phẩm Diệp thị nhảy lầu tự sát.
Diệp Bắc Thần vừa vặn đi xuống lầu đã nhìn thấy Vũ Nam Phong đã đứng sẵn chờ hắn.
Ánh mắt sắc bén khẽ quét qua màn hình ti vi,bước chân Diệp Bắc Thần hơi khựng lại,có chút cau mày:
– Vương Nghị đột nhiên tự sát!
– Nghe nói con gái của ông ta bị sát hại,vì quá đau lòng nên nghĩ quẩn.
Vũ Nam Phong hơi đẩy gọng kính nói,dưới cặp mắt đen láy hơi hướng lên quan sát sắc mặt người đối diện nhưng chỉ thấy Diệp Bắc Thần hết sức thản nhiên,điều này cậu ta có chút bất ngờ.
Theo lý mà nói,cổ đông lớn nhất tự sát thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới cổ phiếu Diệp Thị,lẽ nào Diệp Bắc Thần không có lấy một chút lo lắng.
Hiện nay,cái chết của Vương Nghị dấy lên không ít nghi ngờ.
.