Sáng sớm,ánh nắng nhè nhẹ chiếu qua lớp kính thủy tinh trong suốt.
Hôm nay,Lục Hàm mặc một chiếc váy màu xanh lam,bên ngoài là áo khoác len dáng dài màu trắng,mái tóc dài được búi lên tinh tế để lộ ra chiếc cổ hạc thon dài.
Tóc mai rủ xuống trước mặt càng tôn lên gương mặt xinh đẹp có chút mơ màng.
Cô ngồi xếp bằng trên một chiếc ghế tựa ung dung đọc kịch bản.
– Chị Hàm,sữa nóng của chị nè.
An Bách Thảo bưng ly cà phê đưa tới chỗ Lục Hàm.
– Cảm ơn em!
Dạo gần đây,biết dạ dày của cô không tốt nên An Bách Thảo cũng cực kỳ tâm ý mà chuẩn bị cho cô một ly sữa ấm.
Khẽ khuấy ly sữa trong tay,phút chốc hương thơm ngào ngạt đã lan toả chung quanh.
Lục Hàm nhấp một ngụm sữa,mỉm cười nhìn An Bách Thảo:
– Sáng nay chắc em chưa kịp ăn sáng đúng không?Bây giờ chị đang rảnh em cũng tranh thủ thời gian đi ăn sáng chút đi!
“ ọc! ọc!.
" Đột nhiên tiếng kêu phá vỡ không khí tĩnh mịch,căn bản An Bách Thảo cũng không có khả năng từ chối.
Kỳ thực sáng nay đi vội quá,An Bách Thảo còn chưa kịp ăn sáng,cô ái ngại nhìn Lục Hàm.
Nói xong cô quan sát An Bách Thảo từ trên xuống dưới sau đó rút ví đưa cho cô ấy một chiếc thẻ,nói thêm:
– Mặc dù,em là trợ lý Thừa Nhu phái tới,chị không biết Thừa Nhu cho em bao nhiêu nhưng theo chị biết lương trợ lý cũng không nhiều,cái này là một chút tiền chị cho em,ra ngoài không thể ăn mặc tùy tiện được,em đã đi theo chị đương nhiên chị cũng có trách nhiệm đối với em!.
– Chị Hàm,em thật sự không thể cầm chiếc thẻ này,bình thường công ty cũng không bạc đãi em,tiền lương cũng không ít như chị nói đâu!.
Em làm việc luôn có trách nhiệm vì vậy,chiếc thẻ này em không thể nhận5,dù sao cũng là số tiền chị vất vả mới kiếm được,em cũng muốn như chị không muốn tự mình cố gắng giành lấy những thứ tốt đẹp.
Ý tốt của Lục Hàm,An Bách Thảo hiểu nhưng cô tuyệt đối không thể nhận số tiền này.
Lục Hàm thật sự đối với cô rất tốt,so với những quản lý trước đây cô từng làm việc,Lục Hàm chưa bao giờ ngược đãi cô,còn tạo điều kiện tốt để cô theo đuổi ước mơ.
An Bách Thảo làm sao lại nhận số tiền Lục Hàm vất vả tích cóp được chứ.
Dáng vẻ cứng rắn của An Bách Thảo,Lục Hàm cũng không có suy nghĩ nhiều tới vậy.
Cô cảm thấy,trong công việc làm tốt đương nhiên sẽ có thưởng,An Bách Thảo lại làm việc rất tốt,có điều sao giờ đây nghe Bách Thảo nói Lục Hàm lại thành người tiêu tiền tùy hứng vậy nhỉ.
Cô mỉm cười dịu dàng nói:
– Được rồi,chị hiểu Bách Thảo là một người có trách nhiệm,em mau đi ăn sáng đi.
Thật ra,nếu có ai đó cho bạn một khoản tiền để bạn trang trải cũng không sao,nhưng dù sao đó cũng là tiền của người ta,không phải do bạn làm ra đương nhiên lúc tiêu tiền cũng sẽ không thoải mái.
Đợi An Bách Thảo rời đi,Lục Hàm tiếp tục đọc kịch bản,thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm sữa,sau đó đặt xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Lát sau,xuất hiện một cái bóng,che khuất đi ánh sáng,trong không trung mang theo mùi nước hoa đậm đặc,Lục Hàm buông kịch bản mắt phượng xinh đẹp khẽ nhíu,cô ngẩng đầu lên nhìn người vừa tới liền nở một nụ cười như có như không, người khác nhìn vào còn tưởng mối quan hệ của hai người rất tốt đẹp, vừa gặp nhau đã cười.
Có điều đối lập với cảnh người hoà nhã là không khí trầm mặc khiến người khác không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Lục Hàm nhìn cô ta một cái,nhàn nhạt mở miệng:
– Chị che mất ánh sáng của tôi rồi!
Nghe xong,Tịnh Vân cũng ý thức được,rõ ràng Lục Hàm là đang trách cô ta nhưng lời nói rất nhẹ,tựa hồ chỉ là nhắc nhở.
Cảm nhận được ánh sáng,Lục Hàm lại cầm kịch bản cúi đầu đọc tiếp,dường như không mấy quan tâm tới Tịnh Vân.
Tịnh Vân nhìn thái độ dửng dưng của cô cũng không có tức giận,cô ta chờ trợ lý mang tới một cái ghế đặt bên cạnh Lục Hàm rồi nhàn nhã ngồi xuống,chiếc váy xẻ tà cố ý khoe trọn đôi chân thon dài trắng nõn của cô ta.
Mắt hạnh khẽ nhìn qua Lục Hàm cất giọng,âm thanh mềm mại pha chút mỉa mai:
–Không nghĩ tới sau nhiều năm chúng ta lại từ quan hệ thân thiết trở thành thế này.
Dù là trước đây hay hiện tại,tôi vẫn phạm phải một sai lầm.
Lời nói của Tịnh Vân tựa như gió thoảng mây bay,trông có vẻ khó hiểu nhưng đối tượng tiếp nhận là Lục Hàm không khó nghe ra nụ cười trào phúng của cô ta.
Lục Hàm đương nhiên cũng hiểu rất rõ những lời của Tịnh Vân,cầm ly sữa đã nguội một chút,cố ý uống một ngụm lớn,cô muốn chuyên tâm làm một người an phận nhưng xem ra có người lại không cho cô làm điều đó.
Nhẹ nhàng đặt kịch bản sang một bên,Lục Hàm lạnh nhạt mở miệng nhưng vẫn duy trì nụ cười tao nhã trên môi:
– Chị nói xem,nhiều năm kinh tế cũng phát triển hơn trước,thành phố cũng thay đổi không ít huống chi là con người,chẳng phải chị có thể đứng trên toà nhà cao như vậy không phải vì bản thân nỗ lực mà giành lấy.
Sai lầm là chuyện chị đã lựa chọn sai hay sai lầm là vì người khác mang lại cho chị.
Nếu cứ tiếp tục phạm phải một sai lầm bất kể là vì lý do gì,người ta không nói chị cố chấp mà nói chị “ngu dốt".
–Cô!
Tịnh Vân nghẹn họng tới mức không thể phản bác.
Lục Hàm không hề cho cô ta chút mặt mũi mà mắng cô ta ngu dốt,thật là châm chọc.
Bầu không khí trở nên cực kỳ khẩn trương,nhưng Lục Hàm cơ bản không hề để ý tới chung quanh,cô hơi nhướn người,ghé sát tai Tịnh Vân nói:
–Tôi khuyên chị,nhân cơ hội còn trẻ thì cố gắng mà bấu víu lấy Diệp Bắc Thần.
Hơn nữa,chị tiếp cận anh ta cũng đâu có ý tốt,nếu Diệp Bắc Thần phát hiện người mà anh ta tốn công bảo vệ quay ngược lại cắn anh ta một phát sẽ thế nào nhỉ.
Nói xong,Lục Hàm còn cố ý nở nụ cười sau đó chỉnh lại ghim cài tóc cho Tịnh Vân.
Những người có mặt tại phim trường còn tưởng quan hệ hai người rất tốt.
Lục Hàm rõ ràng là khịa cô ta nhiều tuổi,đối với một người phụ nữ mà nói,bị so sánh tuổi tác tương tự với việc bị xem thường.
Hơn nữa động tác vừa rồi,còn cố ý để người khác nghĩ mối quan hệ giữa Tịnh Vân cùng Lục Hàm thân thiết chứ không như lời đồn.
Có điều tại sao Lục Hàm lại biết cô ta cố ý tiếp cận Diệp Bắc Thần.
Tịnh Vân liền nở nụ cười tươi rói:
– Lục Hàm,cô cũng không phải thật sự ngây thơ,là tôi đã xem thường cô rồi.
Có điều,sự thật vẫn là cô đã nợ tôi,nếu năm đó tôi không đi cùng cô có lẽ người bị nhục sẽ là cô.
– Tịnh Vân,tôi có nợ chị hay không,chị là người rõ ràng nhất.
Nhưng anh trai tôi đã thật sự yêu chị,cho dù tình cảm là sai lầm,anh ấy cũng chưa từng dối lòng.
Lục Hàm nheo mắt,trong lời nói vẫn mang theo ý cười.
– Cô có ý gì,đừng tưởng có thể mang Lục Nghiêm ra doạ tôi.
Anh ta căn bản không yêu tôi,anh ta biết ba tôi tham ô nên đã lợi dụng tình cảm của tôi mà thôi!
Nói xong,Tịnh Vân tức giận bỏ đi.
Thật ra,Tịnh Vân biết rõ chuyện đó cũng là báo ứng của cô ta.
Chuyện đó vốn dĩ là Tịnh Trung cố ý sắp xếp hãm hại Lục Hàm nhưng cuối cùng cô ta lại trở thành người bị hại.
Lục Hàm chỉ là nghe lén được cuộc đối thoại của Tịnh Trung trong lúc cố gắng chạy trốn,có điều Lục Hàm không nói,cô giữ kín chuyện này đến cuối cùng,chỉ vì nghĩ rằng Tịnh Vân thật lòng yêu anh cô.
Lục Nghiêm cũng vì chuyện này mà áy náy,đã không nói chuyện với cô suốt một thời gian.
Nghĩ kỹ lại cũng thật là trào phúng,cô như vậy lại có thể bao che cô ta suốt một quãng thời gian dài.
Lúc này,Lưu Trạch vừa vặn đi tới,nhìn dáng vẻ vội vã của Tịnh Vân,cậu liền nhận ra bản thân vừa bỏ lỡ chuyện gì đó.
– Dù sao,hiện tại Tịnh Vân cũng là người phụ nữ của Diệp Bắc Thần,cậu không sợ cô ta đi tố cáo cậu sao?
Lưu Trạch đi tới chỗ Tịnh Vân vừa rời đi,trực tiếp ngồi xuống còn không quên nhắc nhở Lục Hàm.
Đối diện với sự quan tâm của Lưu Trạch,Lục Hàm lại để ra dáng vẻ lười biếng,chẳng mấy để ý.
Cô mỉm cười,giọng nói vô cùng dịu dàng:
– Cậu nói xem,anh trai sẽ bảo vệ em gái hay là tin người ngoài?
Cũng đúng,Tịnh Vân mặc dù trên danh nghĩa là người bên cạnh Diệp Bắc Thần,nhưng Diệp Bắc Thần chưa từng chính miệng thừa nhận mối quan hệ của hai người họ.
Còn Lục Hàm mặc dù là em gái nuôi nhưng lại được Diệp Bắc Thần thừa nhận và bảo hộ.
Lưu Trạch cười nói:– Hay lắm,cậu còn biết tác dụng của "em gái " cơ đấy.
Nghĩ tới ngày đó,cậu không chính miệng khẳng định,tớ còn tưởng cậu là em gái mưa đấy.
– Biết đâu,tớ thật sự là em gái mưa.
Đối với lời nói trêu đùa của Lưu Trạch,Lục Hàm lại còn mỉm cười,thẳng thắn thừa nhận khiến nụ cười trên môi Lưu Trạch cứng đờ.
Nếu Lục Hàm thật sự là em gái mưa,chẳng phải đã bị cư dân mạng oanh tạc một trận rồi sao,làm gì có chuyện ung dung thế này.
.