Hít một hơi thật sâu,Tịnh Vân cố gắng nhẫn nhịn để không tức giận.
Hoá ra khi bực bội lại không thể bộc phát sẽ có biểu hiện như bây giờ,mặc dù biết rõ đối phương làm mình chướng mắt,hận không thể xông lên đánh bại hắn ta nhưng lại không dám nói gì.
Diệp Bắc Thần là cố ý.
Lần này,Tịnh Vân không nói lời nào,trực tiếp đi thẳng,tiếng giày cao gót gõ trên nền gạch trơn bóng phát ra âm thanh thanh thúy kéo dài tới vô tận.
–Cô Tịnh,việc gì phải vội vã rời đi như vậy?
Bước chân Tịnh Vân khựng lại,bàn tay vô thức nắm chặt túi xách,không cần quay lại cũng biết rõ người vừa nói là ai.
Nghe thấy giọng nói vừa phát ra,gương mặt đang căng thẳng cũng lập tức mỉm cười dịu dàng:
– Cậu đang cười nhạo tôi!.
Cũng đúng,cậu là trợ lý của Diệp Bắc Thần đương nhiên cũng sẽ cư xử giống anh ta.
Vũ Nam Phong hơi chau mày,rõ ràng cậu không có ý đó.
– Tôi làm sao lại cười nhạo cô,chúng ta đều giống nhau,đều có mục đích cần phải thực hiện.
Ánh mắt Tịnh Vân nhìn về phía Vũ Nam Phong,cậu ta cũng cất bước đi tới,vóc dáng hơi gầy,tựa như một thư sinh nho nhã.
Đôi mắt đen láy như hồ sâu phẳng lặng được dấu dưới lớp kính dày,cậu đứng bên cạnh Tịnh vân.
Không hiểu sao,Tịnh vân có cảm giác như người này so với Diệp Bắc Thần còn đáng sợ hơn.
– Tôi không hiểu ý cậu.
Hình như chúng ta không giống nhau.
Tịnh Vân hơi nghiêng người chớp mắt khó hiểu.
Cô ta có cảm giác mình giống như một con mèo nhỏ bị người khác giẫm phải đuôi.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Tịnh Vân,Vũ Nam Phong cũng không có biểu lộ mấy,chỉ nhìn cô ta cười nhạt nói:
– Đúng là chúng ta không giống nhau.
Một người sinh ra đã phải chạy trốn như tôi làm sao so sánh được với thân phận cao quý của cô Tịnh đây.
Tịnh Vân mờ mịt:
– Cậu làm sao phải chạy trốn!
Cô ta nhìn Vũ Nam Phong,ánh mắt hơi nheo lại đánh giá đối phương cẩn thận từ đầu đến chân.
Cô nghe Diệp Bắc Thần nói,Vũ Nam Phong vốn dĩ là được Diệp gia nhận nuôi,nói chính xác là Vũ Nam Phong trên đường lao ra bị xe của Diệp Thiên đâm trúng,cho nên từ đó Vũ Nam Phong được nhà họ Diệp nuôi dưỡng.
Cũng không ai rõ cha mẹ cậu ta là ai.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tịnh Vân,Vũ Nam Phong khẽ cười,giọng trầm thấp vang lên:
–Tôi cũng không biết! Chỉ là từ lúc tôi sinh ra đã định trước cuộc sống sẽ phải trải qua sóng gió.
Đáng lẽ,tôi cũng giống như cô,sắp sửa đón nhận một cuộc sống tươi đẹp,chỉ trong một đêm,tôi mất tất cả!
Vũ Nam Phong vẫn chưa nói xong,Tịnh Vân đã vội cắt ngang:
– Chẳng phải giờ này cậu được nhà họ Diệp cưu mang,sống rất tốt hay sao.
Cũng coi như được bù đắp,cậu vẫn không hài lòng.
Dù sao,những chuyện của cậu không liên quan tới tôi,tôi chẳng cần thiết phải quan tâm.
Rõ ràng là Tịnh Vân không hiểu vì sao Vũ Nam Phong vẫn không hài lòng,giọng điệu tựa như đang oán trách.
Khẽ cười một tiếng,Vũ Nam Phong nheo mắt lại,ngữ khí pha chút mỉa mai:
– Cô Tịnh là đang nói giúp cho nhà họ Diệp,người từng đẩy gia đình cô xuống tình cảnh như bây giờ.
Xem ra,Tịnh tiểu thư cũng rất cao thượng.
Cô dễ dàng buông xuôi vậy sao?
Tịnh Vân mím môi,không nói
Trong cuộc đời,ai mà chẳng có lúc phải trải qua bất hạnh,gặp phải người không tốt cũng chẳng sao,có lẽ thù hằn không phải là cách tốt nhất đưa người đó đến địa ngục mà là mỉm cười thật tươi để kẻ thù thấy mình vui vẻ mà lo lắng.
!
Màn đêm dưới đô thị phồn hoa,ngọn đèn đường sáng chói như thắp sáng cả phố đêm ồn ào,chiếc xe hơi màu đen xuyên qua những ánh sáng kia,nhanh chóng lao qua những con đường đông đúc mơ hồ lộ ra mấy phần cô đơn.
Người đàn ông ngồi ghế lái khẽ liếc qua người bên cạnh mở miệng:
– Người vừa rồi nói chuyện cùng em là ai? Dáng dấp có chút quen mắt.
Ánh mắt Tịnh Vân vẫn như cũ lơ đễnh nhìn ra cửa sổ,hơi vểnh tai lên nghe Tịnh Trung nói.
– Chẳng qua chỉ là một trợ lý nhỏ có gì đáng lưu tâm.
Tịnh Trung,anh vừa mới ra ngoài,vẫn là nên an phận một chút.
Đừng có làm lại cái việc kia.
Người lái xe là Tịnh Trung,hắn không nghĩ cô em gái này lại muốn giáo huấn hắn.
Tịnh Trung tỏ vẻ không hài lòng,giọng chợt lạnh đi:
– Tịnh Vân,em lấy đâu ra cái quyền dạy bảo anh trai mình cách hành xử.
Em dựa vào Diệp Bắc Thần lâu quá nên tưởng mình thật sự là người của hắn ta.
Lời của Tịnh Trung giống như chạm vào vết thương đang hé mở chưa kịp lành của Tịnh Vân,nhưng Tịnh Vân vốn dĩ luôn kiêu ngạo,cô ta không để ý lời châm chọc của Tịnh Trung,bàn tay khẽ nắm lấy tay Tịnh Trung,nhỏ giọng nói:
– Em chưa từng nghĩ mình là người của Diệp Bắc Thần.
Em là có ý tốt,dù sao người thân duy nhất của em chỉ còn mỗi mình anh,em không muốn hai anh em vừa gặp lại phải xa cách.
Cô biết,Tịnh Trung vẫn luôn canh cánh chuyện Diệp Bắc Thần đẩy anh vào tù.
Có điều nếu không phải anh trai cô ta cứng đầu,đi theo con đường nguy hiểm đó,sẽ bị người ta nắm nhược điểm sao.
– Được rồi,em đừng có suy diễn,anh không làm cái việc kia.
Em đừng tin Diệp Bắc Thần nói lung tung.
Tịnh Trung không hiểu Tịnh Vân vì sao lại đột nhiên thay đổi.
Nhưng hắn thật sự rất thương em gái,cho nên trước mắt đành giả vờ thoả hiệp.
Nhìn cảnh đêm nhộn nhịp đang dần lướt qua rồi biến mất,Tịnh Vân không khỏi thở dài một hơi.
Nghĩ tới,những lời Vũ Nam Phong vừa nói,Tịnh Vân không khỏi rùng mình.
Cô ta không thể để Tịnh Trung đi theo vết xe đổ của ba mình.
!.
Trong một căn chung cư,ánh đèn nhè nhẹ chiếu sáng toả ra ánh sáng mờ mờ qua khung cửa sổ.
Ánh đèn trầm rơi trên mái tóc đen mượt của cô gái.
Cô ta nằm trên ghế,mặc một chiếc áo sơ mi rộng để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.
Trên màn hình ti vi lớn đang chiếu một bộ phim,lời thoại rõ ràng:
“ Chúng ta không chỉ nhìn nhận một người qua vẻ bề ngoài.
Có những người ngụy trang dưới lớp vỏ hoàn hảo nhưng lại ẩn chứa nội tâm xấu xa.
Hoa hồng tuy đẹp nhưng vẫn có gai nhọn,con người càng có vẻ mặt từ bi thì lại càng nguy hiểm.
Nhưng cũng có những người thật sự tuyệt vời,tốt đẹp từ vẻ ngoài cho tới nội tâm.
"
“ Rụp"
Hạ Minh Triệt đi tới trước màn hình ti vi nhấn nút điều khiển căn phòng tức khắc trở nên yên tĩnh.
Người đang xem hiển nhiên không mấy hài lòng,giọng điệu lộ rõ sự oán trách:
– Hạ Minh Triệt,anh là có tật giật mình.
Nghe xong,Hạ Minh Triệt cũng không hề để tâm tới cô gái.
Anh đi tới trước cửa sổ,ánh mắt đen láy lộ rõ sự mệt mỏi.
Cô gái nhìn Hạ Minh Triệt đi tới bên cạnh cửa sổ,bóng dáng anh cao lớn,mang theo hơi thở nặng nề.
Cô ta hơi nhíu mày,Hạ Minh Triệt chưa bao giờ có bộ dạng nhu nhược như thế này.
Cô ta khinh khỉnh nói:
– Anh là đang lo sợ Lục Hàm nhận ra bộ mặt thật của anh.
Hay chính anh cũng không biết rõ bản chất của anh chính là một người nguy hiểm.
– Lý Minh Ngọc,không nên nhắc tới cô ấy.
Thật trào phúng biết bao,Lý Minh Ngọc mỉm cười chua chát:
– Anh không lẽ vẫn chưa nhận ra Lục Hàm không yêu anh.
Nếu cô ta yêu anh thì việc gì phải qua lại với Diệp Bắc Thần.
Cô ta chỉ lợi dụng lòng tốt của anh thôi.
Cô ta căn bản không xứng với anh!
Lý Minh Ngọc không hiểu vì sao từ đầu đến cuối Hạ Minh Triệt luôn cố chấp,không chịu thừa nhận.
Cô ta nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hạ Minh Triệt,bàn tay trắng nõn định chạm lên gương mặt anh lại bị người đàn ông gắt gao nắm chặt,sắc mặt Hạ Minh Triệt khó coi tới cực điểm,lạnh lùng gằn từng chữ:
– Cô ấy không xứng,còn cô xứng sao?
Quả nhiên,động tới Lục Hàm,Hạ Minh Triệt lại giống như một con thú mất khống chế.
Lý Minh Ngọc chưa bao giờ cảm thấy bản thân thảm bại như bây giờ.
Cô ta vì tình yêu mà đánh mất tôn nghiêm,hèn mọn đến cùng.
Người trước mặt là người cô ta yêu đến chết đi lại luôn nhung nhớ tới cô gái khác.
Cô ta giống như một đoá hoa bị dẫm tới không còn hình dạng.
Mặc cho cô ta kêu đau,Hạ Minh Triệt cũng không có ý định buông tha,sau đó kéo Lý Minh Ngọc tới cửa,ném cô ta ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Lý Minh Ngọc không cam tâm,nhìn cánh cửa đóng chặt,ánh mắt càng trở nên căm hận.
– Thứ mà tôi không có được,người khác cũng đừng mơ tưởng.
.