Trong căn phòng được thiết kế theo phong cách truyền thống Nhật Bản.
Bàn trà được làm bằng gỗ tự nhiên đặt ngay ngắn bên cạnh cửa sổ,xung quanh sắp xếp những tấm đệm êm ái tạo nên một không gian hài hoà ấm cúng.
Bên trên bàn trà là tách trà ấm nóng đã được chuẩn bị sẵn,bốc khói nghi ngủt toả ra hương thơm ngào ngạt.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã,một người đàn ông trung tuổi mặc vest đen,theo sau là một người đàn ông trẻ tuổi,hai người sóng vai nhau bước vào căn phòng.
Người đàn ông trung niên mở miệng trước,giọng trầm khàn vang lên:
–Phương thiếu,mời!
Phương An Nhã nhàn nhã ngồi xuống tấm đệm,đôi chân dài xếp bằng ngay ngắn,chỉ để lộ ra đôi tất màu xám tro.
Người đàn ông trung niên cũng ngồi xuống tấm đệm đối diện,ông ta rót cho Phương An Nhã một tách trà:
– Chuyện vừa rồi phải cảm ơn Phương Thiếu đã ra tay giúp đỡ.
– Giám đốc Lâm không cần khách khí,dù sao cũng là người quen.
Giúp đỡ nhau trong chuyện làm ăn cũng là chuyện bình thường.
Khẽ nhấp một ngụm trà,Phương An Nhã giương lên một nụ cười nói một câu khách sáo.
Nói xong,ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ,trời đang mưa,từng hạt mưa theo gió lùa vào,đậu trên lớp kính thủy tinh trong suốt,nước mưa ứ lại rồi dần dần trượt xuống khung gỗ.
Lâm Mặc nhìn dáng vẻ tùy hứng của Phương An Nhã,cặp mắt thâm thúy,tối tăm không gợn sóng,Phương An Nhã cũng không phải người đơn giản,có điều con người này tính khí thất thường,ông ta cũng không thể qua loa:
– Nếu không nhờ Phương thiếu,e là số thuốc kia cũng sẽ không thuận lợi ra khỏi khu hải quan.
Món quà này,mong Phương thiếu nhận cho.
Nói xong liền đẩy một hộp gấm tới trước mặt Phương An Nhã,bên trong là viên cẩm thạch màu xanh,phát ra ánh sáng lấp lánh.
Trong đáy mắt Lâm Mặc tràn đầy thiện ý.
Phương An Nhã cũng là người của bộ y tế,đương nhiên chỉ cần có chứng nhận của bộ y tế,thuốc không có nguồn gốc cũng có thể dễ dàng thông qua.
Bên ngoài,trời vẫn mưa,nhưng lại không phát ra tiếng ồn bởi căn phòng này đã được cách âm.
Phương An Nhã đặt tách trà xuống chiếc đĩa men sứ phát ra tiếng "cạch ", liếc qua hộp gấm,ánh mắt hơi nheo lại,nhàn nhạt nói:
– Nhìn sắc mặt giám đốc Lâm không tốt,e là vẫn còn chuyện khiến ngài bận tâm.
Lâm Mặc nhìn Phương An Nhã một cái,do dự nói:
– Bên kia đã chuẩn bị hành động,chúng ta có nên nhúng tay vào không?
– Không cần.
Phương An Nhã nhấp một ngụm trà,chậm rãi đứng lên,khuôn mặt góc cạnh mang theo một chút lành lạnh:
– Dùng một chút thuốc cũng sẽ không chết người.
Trần Viễn kia dù sao cũng là đại thiếu gia nhà họ Trần,cứ để đám công tử kia ăn chơi thoải mái đi.
Sẽ có lúc chúng ta cần dùng đến.
Nếu như theo lời Phương An Nhã,nếu người nhà họ Trần dính dáng tới thuốc phiện chẳng phải gay go rồi hay sao.
Trần Việt này căn bản ham chơi lại ngu dốt,nếu đem hắn đi lợi dụng cũng có ích.
Có điều hiện nay,Lâm Nhược Na trở lại,chỉ sợ quyền điều hành không còn là của ông ta.
– Phương Thiếu,tôi còn một chuyện muốn nhờ?
Phương An Nhã còn chưa kịp trả lời,tiếng giày cao gót vang lên trong căn phòng yên tĩnh,bóng dáng mềm mại đẩy cửa bước vào,bên ngoài cửa còn thấy thấp thoáng chiếc ô màu đen.
Rõ ràng là vừa từ bên ngoài trở về.
– Chú.
Cô gái hướng Lâm Mặc lễ phép chào hỏi nhưng ánh mắt lại không thèm chia cho người bên cạnh.
Phương An Nhã nhìn Lâm Nhược Na đột ngột xuất hiện,cô mặc một bộ đồ công sở Chanel thanh lịch,mái tóc dài được cố định bởi kẹp tóc hình con bướm tóc mai hơi rủ xuống lộ ra ánh mắt linh động,khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại có vài phần khó chịu.
Hắn nhìn cô cười ấm áp:
– Nhược Na,em về rồi.
– Ừm!
Đối với lời chào hỏi lịch sự từ Phương An Nhã,Lâm Nhược Na cũng chỉ trả lời lấy lệ coi như cho anh ta một chút mặt mũi.
Không khí yên tĩnh bỗng chốc kèm theo tiếng mưa rơi,cơn gió se lạnh theo khe cửa đóng hờ luồn vào bên trong,Lâm Mặc lúng túng nhìn Phương An Nhã sau đó quay qua Lâm Nhược Na,giọng điệu hơi quở trách:
–Nhược Na,sao lại kiệm lời thế.
Cháu xem, con gái nên thùy mị một chút.
Trong lòng Lâm Nhược Na khẽ hít một ngụm khí lạnh,bộ dạng biếng nhác không mấy quan tâm.
Cô thản nhiên đạp trên tấm chiếu tatami mềm mại,đi về phía trước,ngồi xuống,cô tự rót cho mình một ly trà,không để ý tới ánh mắt sắc lẹm của Lâm Mặc,mở miệng liền nói thẳng vào đề tài,giọng nói dịu dàng nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ kiên cường,mạnh mẽ:
–Cháu làm sao lại không thùy mị,đúng không Phương thiếu.
Khoé mắt hơi cong lên nhìn chằm chằm Phương An Nhã,dáng vẽ uống trà cũng vô cùng tao nhã.
Rõ ràng lời của Lâm Nhược Na chính là châm chọc Phương An Nhã.
Đối với sự khiêu khích ngầm của Lâm Nhược Na,Phương An Nhã không hề tức giận mà ôn nhu nhìn cô còn mang theo sự sủng nịnh,môi mỏng khẽ mở:
– Nhược Na đúng là có khiếu hài hước.
Thoạt nhìn Phương An Nhã dáng dấp cungx không tệ,nhưng cô cảm thấy anh ta rõ ràng là đang lảng tránh.
Ngước mắt một lần nữa,trong ánh mắt mơ màng, Lâm Nhược Na khôi phục một chút sắc lạnh,nói một câu bâng quơ:
– Không biết Phương thiếu tới gặp riêng chú tôi là có mưu đồ xấu gì đó chứ?
Không nghĩ tới Lâm Nhược Na lại đột ngột chuyển đề tài,Phương An Nhã có chút sửng sốt.
Tình huống lúc này có chút khó xử,Lâm Mặc đang uống trà cũng phải ngưng lại,khó hiểu nói,ánh mắt còn mang theo tia dò xét:
– Nhược Na,cháu đã nghe thấy chuyện gì rồi?
Sắc mặt Lâm Nhược Na cũng không có biến,vừa kéo ra,không nhịn được liền bật cười,cô thản nhiên uống trà:
–Nghe chuyện gì cơ ạ?Chẳng phải chú lại muốn gả cháu cho Phương thiếu đấy chứ.
Dù sao,cháu cũng chưa định kết hôn.
Lâm Nhược Na nói dối không chớp mắt,nhưng lại nhanh chóng loại bỏ hoài nghi giữa Phương An Nhã cùng Lâm Mặc đối với cô.
– Vậy sao?
Lâm Mặc liền thở phào nhẹ nhõm.
Có điều bầu không khí đang căng thẳng vì câu nói thẳng thắn của Lâm Nhược Na mà trở nên ngột ngạt.
Dưới ánh đèn dịu dàng,gương mặt Phương An Nhã khẽ biến,sau đó,vẻ mặt không rõ ẩn chứa một tầng ôn nhu, lời nói vẫn dịu dàng như cũ:
–Dù sao kết hôn là chuyện cả đời,Nhược Na cẩn thận cũng không sao.
Có điều,nếu một ngày nào đó,em có hứng thú muốn kết hôn thì có thể tìm tôi.
Khoé miệng Lâm Nhược Na khẽ giật,anh ta sao lại tự tin vậy chứ,cô nhàn nhạt đáp:
– Chắc là không có ngày đó!
“! ”,sắc mặt Lâm Mặc vừa giãn ra,lại bị Lâm Nhược Na làm cho nhăn lại,ông ta nhịn không được mà bật cười:
–Phương thiếu,nghe nói cậu có khả năng phâm biệt mùi vị,tôi có vài vị thuốc khá giống nhau nhưng nhất thời để lộn xộn,có thể tới kho liệu giúp tôi xem xét không?
– Được! Phương An Nhã hiểu ý Lâm Mặc,anh ta nhàn nhạt nhìn Lâm Nhược Na,cô hẽ cười đáp lại,sau đó ưu nhã rời đi.
***
Tại cửa Thành Tô,Lâm Nhược Na đạp giày cao gót đi vào bên trong.
Cô mặc một chiếc ál khoác màu đen dài,mái tóc buông xoã tùy ý,trong tay là túi xách màu đen,đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.
Dưới ánh đèn vàng xanh rực rỡ,Lâm Nhược Na thông qua thẻ VIP trực tiếp đi tới phòng cao nhất.
Đứng trước cánh cửa màu đen,lịch sự gõ cửa.
Cánh cửa tự động bật mở,ngồi bên trong là người đàn ông,gương mặt cương nghị toát ra hơi thở lạnh lẽo:
–Tới hơi muộn.
Lâm Nhược Na nhìn người đàn ông đối diện,liếc qua đồng hồ treo tường,điểm 9 giờ,hờ hững đáp:
– Hình như vẫn còn sớm!
Dứt lời,Lâm Nhược Na đi thẳng tới sofa ngồi xuống,tự rót cho mình một ly nước,uống một ngụm.
Không khí trầm tĩnh tới quỷ dị.
Người đàn ông cũng không vội,anh ta nhàn nhã nhìn Lâm Nhược Na tùy tiện,khuôn mặt như cũ không cảm xúc.
Lát sau,giọng nói lạnh lùng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh:
– Nước cũng uống xong rồi,cô có thể vào thẳng vấn đề.
Khoé môi hơi cong lên,Lâm Nhược Na cũng không để ý tới dáng vẻ lạnh nhạt kia,cô rút trong túi đen ra một tập hồ sơ,đặt xuống bàn,giọng điệu mang chút lười biếng:
– Không nghĩ tới,sẽ có một ngày tôi phải lén lút làm chuyện bán nhà thế này!Phải không Diệp tổng.
Diệp Bắc Thần nhìn Lâm Nhược Na bằng ánh mắt sâu sa:
– Đây không phải bán nhà,mà là làm việc tốt,dù cho cô không trực tiếp đối đầu chú ruột của mình,nhưng những việc ông ta làm đối với Lâm thị chẳng lẽ không tính là bán nhà.
Cô hơi ngẩn ra,vô thức nói:
– Tại sao anh lại biết Lâm Mặc vận chuyển thuốc giả.
Còn nữa,vì sao Lâm Mặc phải hãm hại Diệp thị.
Diệp Bắc Thần nhìn cô,ánh mắt thâm trầm,cười thản nhiên:
–Bên hải quan có người của tôi,còn vì sao Lâm Mặc hãm hại Diệp thị e là bị sai khiến,có người phát hiện ra tài liệu tham ô của ông ta ở Lâm thị cho nên uy hiếp.
Lâm Nhược Na thoáng kinh ngạc,dù gì Lâm Mặc cũng là chú ruột của Lâm Nhược Na,sau khi cha mẹ cô qua đời cũng là Lâm Mặc nuôi dưỡng cô.
Vì sao,lại phải làm chuyện đó.
***
– Phương An Nhã,anh chẳng phải đã hứa vai diễn kia sẽ dành cho em sao,chẳng lẽ anh không sợ những tấm ảnh này sẽ tới tay Lâm Nhược Na.
Trên đường lớn, một chiếc xe ô tô màu đen truyền đến tiếng thắng xe chói tai,ngồi bên cạnh ghế tài xế là bóng dáng một cô gái,hay tay bám lấy đầu,sợ hãi nhìn người đàn ông bên cạnh,giọng có chút run rẩy:
– Phương thiếu,anh!
Người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái lộ vẻ không kiên nhẫn,đôi mắt đỏ ngầu như đang kiềm chế cơn giận,đột ngột quay sang người bên cạnh gằn từng chữ:
–Lâm Y, xuống xe!
Lâm Y một mực không chịu xuống,cuối cùng bị Phương An Nhã tàn nhẫn lôi kéo ra ngoài,bộ dạng cực kỳ thảm,cũng may chung quanh không có ai,nếu không bộ dạng xấu hổ này của cô ta sẽ lên hotserch.
Nghĩ tới một người như Phương An Nhã lại để ý tới Lâm Nhược Na,cô ta chẳng qua chỉ là con cờ lợi dụng thì nở nụ cười trào phúng.
Cuối cùng vai diễn mà cô ta gắng lắm mới giành được lại thuộc về Lý Minh Ngọc.
.