Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 67: 67: Càng Né Thì Càng Gặp




- --Biệt thự Diệp gia ---
Diệp Bắc Thần trở về Diệp gia đã là 1 giờ chiều.

Cho nên căn bản người Diệp gia đều đã dùng xong bữa trưa.

Phong Thương Lan từ trên lầu đi xuống,ánh mắt nhìn quanh,tiến lên nhỏ giọng hỏi:
– Sao hôm nay con về muộn vậy,Tiểu Hàm đâu,sao không về cùng?
Khi Diệp Bắc Thần đi ngang qua phòng khách,ánh mắt dường như nhìn thấy một chậu hoa nhỏ kỳ lạ.

Dường như phát hiện ra ánh mắt của Diệp Bắc Thần,Phong Thương Lan liền mỉm cười nói:
– Cái này là Trần Hy,con bé biết mẹ thích cây cảnh nên mang tới cho mẹ! Đẹp không?
Xem ra,Trần Hy này vẫn xem thường lời cảnh cáo của hắn.

Ngẫm  nghĩ một lát,bà nói tiếp:
– Con cũng đừng lo chuyện kia nữa,mẹ cũng nói rõ với Trần Hy rồi,tình cảm không thể ép buộc.

Không để ý tới lời nói của Phong Thương Lan,Diệp Bắc Thần xẹt qua đám người đi lên lầu,bóng dáng cao lớn sắp sửa khuất sau hành lang,bước chân dừng lại,giọng điệu vô cùng nghiêm túc:
– Sau này mẹ ít nhận đồ của người khác đi,dù sao đồ không rõ nguồn gốc nên cẩn thận một chút.

Con về phòng trước.

À,tối Lục Hàm sẽ về đây ăn tối.

Phong Thương Lan nghe xong đại khái cũng hiểu được ý đồ của Diệp Bắc Thần.

Trước đây cũng là do bà sai vì không nghĩ đến cảm xúc của con trai,hiếm lắm Diệp Bắc Thần mới chịu về nhà.

Dù sao,bà nghĩ tình cảm cũng không thể bắt buộc,cứ để tự nhiên vậy.

Trong thư phòng,Diệp Bắc Thần vẫn chưa ăn cơm,có chút mệt mỏi,hắn rút điện thoại ra kiên nhẫn gọi một lần nữa,nhưng đáp trả lại hắn là số điện thoại không tồn tại.

Đáy mắt quét qua tia rét lạnh.

Lục Hàm dám đổi số điện thoại.

***
Buổi chiều,Lâm Nhược Na có chuyện nên đột ngột trở về Lâm Giang,sau khi đá văng cửa phòng,Lục Hàm nằm dài trên giường,ánh mắt hoang mang nhìn lên trần nhà.

Sau khi xác nhận bản thân bị theo dõi,Lục Hàm quyết định hạn chế tiếp xúc với những người nguy hiểm mà theo cô nhận thấy Diệp Bắc Thần là người có luồng quan hệ lằng nhằng nhất.

Nằm yên lặng suy nghĩ,trong lòng vẫn còn quanh quẩn câu nói của Lâm Nhược Na.

–Ý cậu là hắn cố tình để cậu biết hắn luôn đi theo cậu.

Hay là biến thái! Chẳng phải Thiên Vân Hội đã biến mất từ mấy chục năm trước sao.


–Cậu có chắc là Tịnh Vân sẽ không tiếp tục gây rắc rối cho cậu.

Đừng nghĩ,con người như cô ta dễ dàng từ bỏ.

Thời điểm sóng yên biển lặng là thời cơ tốt nhất để sóng ngầm khơi dậy đấy.

Chẳng phải cô ta vẫn luôn hận cậu sao.

Những câu nói này như ẩn chứa sức mạnh ma thuật cứ quấn lấy không buông.

Bây giờ cô nên cẩn thận biến thái hay là Tịnh Vân đây.

Chẳng hiểu sao,cô cảm thấy cuộc sống dường như có áp lực.

Một áp lực vô hình ép buộc người ta phải suy nghĩ.

Sự thật về cái chết của cha mẹ vẫn luôn là một nỗi ám ảnh dày vò cô.

– Có điều đã bước đi thì nhất định không được phép hối hận.

Tâm trạng không tốt cũng không thể lấy điều đó làm cái cớ cho bản thân sa ngã,nằm trong chốc lát,Lục Hàm quyết định ngồi dậy đi xem phim hài,cách tốt nhất để giải toả áp lực.

“Ting! ting! "
Di động vang lên hai tiếng,là Lâm Nhược Na nhắn tin cho cô.

– Cậu đoán xem,vừa rồi là ai gọi điện cho tớ.

Lục Hàm nhíu mày nghi hoặc,nhắn lại một chữ:
– Ai?
Lâm Nhược Na gửi lại một cái icon mặt cười tỏ vẻ gian manh kèm theo dòng chữ:
– Anh trai hờ nhà cậu.

Chẳng phải Diệp Bắc Thần vừa bị cô dứt khoát xoá sổ,cho vào danh sách đen hay sao.

Cô nhanh chóng gọi điện cho Lâm Nhược Na.

– Anh ta gọi cậu làm gì?
– Tìm cậu.

– Tìm tớ làm cái quái gì?
Có thể nghe ra giọng cười của Lâm Nhược Na:
– Anh ta nói chuyện kiệm lời kinh khủng,tớ còn tưởng bị làm sao cơ.

Hôm nay phát hiện cậu dùng số mới,chính xác là ném sim kia rồi.


– Tớ còn bảo anh ta sao không gọi zalo hay facetime cho cậu.

Thì ra ngay cả cái này cũng không có,thế mà đòi quản em gái.

Xong vẫn là đòi số của cậu.

Tớ nghe xong cười sắp chết.

Lục Hàm vừa nghe điện thoại,vừa lướt máy tính:
– Cậu bị anh ta thuyết phục,vẫn là đưa số của tớ đi?
Lâm Nhược Na nghe xong liền lúng túng:
– Anh ta cho tớ 500,tớ dứt khoát đưa luôn số.

Lục Hàm bên này liền đỡ trán:
– Cậu vì tiền mà bán bạn.

Đúng là chẳng có nghĩa khí gì cả.

–Ai nha,cũng không phải tớ muốn bán đứng cậu,dù sao tớ so với nhà họ Diệp cũng là trứng chọi đá,dù sao Lâm Thị cùng Diệp Thị vẫn xem như có mối làm ăn không nhỏ.

Tớ cũng không dám đắc tội anh ta.

– Theo như cậu giải thích là anh ta uy hiếp cậu.

Diệp Bắc Thần chính là luôn nghĩ mọi người phải xoay quanh anh ta.

Lục Hàm nhíu mày.

– Đúng đúng.

Lâm Nhược Na gật gù như gà mổ thóc.

Sau đó nghiêm túc nói:
– Lỡ như Diệp Bắc Thần tự mình đến tìm cậu thì sao?
Lục Hàm thở dài:
– Chắc là  tạm thời sẽ không đâu.

Bác Diệp cũng từng hy vọng tớ quay về Diệp gia,nhưng mà cậu nói trước đây chính Diệp Bắc Thần đẩy tớ rời đi,tớ mà quay lại,đúng là không có mặt mũi.

Diệp Bắc Thần còn sĩ diện nữa,chắc chắn không đi tìm tớ đâu,tớ tìm anh ta may ra còn nghe được.

Lâm Nhược Na bên kia khẽ hít một hơi:
– Biết đâu như cậu nói cậu sẽ chủ động tìm anh ta.


Hoặc là càng né thì càng gặp.

Lục Hàm:
–! Tớ còn lâu mới làm thế.

Lâm  Nhược Na thở dài:
– Tớ cũng không chắc nha!.

Còn chưa dứt lời,Lục Hàm khẽ nhíu mày.

Điện thoại lần nữa lại vang lên tiếng" ting "của tin nhắn.

– Nhược Na,cậu cũng thiêng thật đấy.

Anh ta vừa nhắn tin cho tớ.

Lâm Nhược Na:
– Vậy tớ cúp máy trước nhé,gặp lại sau!
Sau khi chờ Lâm Nhược Na tắt máy,Lục Hàm mở tin nhắn:
–Mẹ muốn em tối nay qua ăn tối.

Lòng Lục Hàm tràn đầy nghi hoặc.

Cô muốn nhắn tin từ chối nhưng dù sao cũng là Phong Thương Lan mời cô,coi như là cô tới Diệp gia gặp Phong Thương Lan chứ không phải gặp Diệp Bắc Thần.

Lục Hàm nhắn một câu đáp lại:
– Ok.

Bên kia rất nhanh liền nhắn lại:
– Để tôi tới đón em.

– Không cần tôi có xe.

Nghĩ tới Diệp Bắc Thần tự lái xe tới đón cô.

Lục Hàm cũng chưa muốn bị dính scandal đâu.

Chỉ là chiếc xe này là Lâm Nhược Na tặng cô,cô còn chưa có bằng lái chẳng biết có sao không nữa.

***
Thành phố về đêm có hơi se lạnh,Lục Hàm mặc áo khoác,quần jeans đơn giản,đội một chiếc mũ lưỡi trai sau đó ra ngoài.

Phỏng chừng khoảng 30 phút sau.

“Két!.

"
Chiếc xe đang yên tĩnh thì cú va chạm khiến Lục Hàm chúi đầu về phía trước,chân phải vẫn dẫm mạnh lên chân ga.

Không biết là đâm vào cái gì rồi.

Giây tiếp theo,một người mặc cảnh phục tới gõ cửa:
– Mời cô xuống xe?

Chết rồi,Lục Hàm thề đời này cô chưa từng gặp phải chuyện nào xui xẻo như vậy.

Ngay sau đó,Lục Hàm không cam tâm theo cảnh sát xuống xe đi tới lề đường đối diện.

Nhìn kỹ,cô liền nhận ra mình đâm trúng cột đèn giao thông,lợi hại thật,vừa ra ngoài đã gây chuyện.

Không biết chiếc xe có sao không nữa.

– Căn cước công dân đâu?
Viên cảnh sát nhìn cô đánh giá:
–Đã đủ 18 tuổi chưa?
– Có,hiện tại đã 22 tuổi rồi.

Lục Hàm gật đầu nói.

Nghe xong viên cảnh sát thoáng nghi hoặc,giống như không tin lời cô nói.

Lúc này,Lục Hàm mới bắt đầu sờ đến túi xách,mẹ ơi,cô như vậy mà không mang theo căn cước,tiền cũng không mang,làm sao bây giờ.

Viên cảnh sát bắt đầu khó chịu:
– Mấy cô gái nhỏ như cô tôi đã gặp nhiều rồi.

Chưa đủ 18 tuổi mà đã dám lái xe ra ngoài rồi,không biết gia đình cô có nuông chiều quá mức hay không.

Dù không nghĩ tới an toàn của cô thì cũng nên nghĩ tới an toàn xã hội mới đúng chứ?
– Đừng cố gắng tìm lý do,mau gọi cho ba mẹ tới giải quyết!
Gọi điện cho ba mẹ,cô làm gì có người thân,hơn nữa Trần Vỹ ở tận Lâm Giang,cách cả ngàn cây,gọi điện cũng không tiện lắm.

Chẳng lẽ hôm nay ra đường cô không coi ngày,chiếc xe Lâm Nhược Na mới mua nữa, chắc mắc lắm,tiền sửa xe chắc cũng tới mấy trăm.

Viên cảnh sát đã bắt đầu không kiên nhẫn:.

– Còn không mau gọi điện? Có phải muốn bị lập biên bản.

Không được nha,dù gì cô cũng là diễn viên,nếu thật sự bị lập biên bản chẳng phải là sẽ mang tiếng hay sao.

Lâm Nhược Na nói đúng,cô sớm muộn cũng gây hoạ.

– Anh cảnh sát,ba mẹ tôi thật sự mất rồi,tôi thật sự không còn người thân.

Lục Hàm mím môi.

– Còn nói dối tới mức này,hơn nữa tôi cũng phải hơn 30 rồi,cô vẫn nên gọi chú thì hơn.

Viên cảnh sát không dám tin cô,vẫn khăng khăng Lục Hàm nói dối.

Lục Hàm:"! " mặt cô chẳng đáng tin chút nào sao?
Giờ phút này,Lục Hàm khóc không ra nước mắt,cô nói thật mà,sao tự nhiên lại thấy tủi thân thế này.

Cuối cùng Lục Hàm vẫn bị cảnh sát đưa tới đồn cảnh sát lập biên bản.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.