– Cậu ở khu Hoài Nam này sao?
Chiếc xe dừng trước cổng biệt thự Thư Ân,ánh mắt đen láy lướt qua chiếc xe màu đen bạc đậu sát ngay hàng rào,bên trên từng cánh hoa hồng rủ xuống,rơi xuống nóc xe.
Lục Hàm tháo dây an toàn,mái tóc dài che đi nửa gương mặt,lộ ra sống mũi cao thẳng tắp,không để ý ánh mắt của Mã Thiên Quốc mà khẽ nói:
– Ừm,từ đây tới Thừa Nhu cũng khá xa nhưng mà khá yên tĩnh.
Xuống xe,Lục Hàm nhẹ nhàng đóng cửa xe mỉm cười nhìn người bên trong vẫy tay:
– Cậu có muốn vào nhà uống chút nước không?
– Không cần đâu,nhà cậu giống như là đang có khách.
Mã Thiên Quốc vừa nói xong,Lục Hàm mới đánh mắt nhìn sang chiếc xe màu đen bạc quen thuộc, mày thanh tú khẽ nhíu.
Đây không phải xe của Diệp Bắc Thần sao?
Chiếc xe limousine từ từ rời khỏi khu biệt thự,dường như quá kính chiếu hậu,Mã Thiên Quốc vẫn còn nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang vẫy tay với anh,khoé môi bất giác cong lên một nụ cười nhạt.
"Ting...ting..."
Thông báo tin nhắn vang lên hai tiếng,Lục Hàm nhìn chiếc xe từ từ khuất sau góc đường,cúi xuống lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
–Mau vào nhà đi,trời lạnh lắm!
Là tin nhắn của Mã Thiên Quốc.
Lục Hàm khẽ nhún vai,mái tóc dài tung bay trong gió toả ra một mùi oải hương thanh mát.Cô liền gửi đi một chữ:Ok.
Khẽ xoay người,Lục Hàm lại nhìn qua chiếc xe màu đen bạc lần nữa,rồi mới cất bước đi vào bên trong biệt thự.
Mặc dù đêm đã khuya,bình thường nếu về muộn thì ngoại trừ ánh đèn ở tầng hai thì hầu hết sẽ tắt bớt điện,thế nhưng kỳ lạ là tất cả các phòng đều để đèn sáng trưng.
Vừa định bước vào thì một bóng dáng từ bên trong phi ra ngoài.
Là An Bách Thảo,nhìn dáng vẻ vội vàng bộp chộp chẳng hiểu là có chuyện gì.
– Chị cuối cùng chị cũng về rồi? Hay là chị tránh mặt đi một lát sẽ tốt hơn.
Nghĩ tới khuôn mặt sắc lạnh kia An Bách Thảo liền rùng mình một cái.
– Làm sao vậy?
Lục Hàm nhìn An Bách Thảo,không hiểu cô ấy đang nói chuyện gì.
Càng nghĩ càng không biết nên giải thích như thế nào,Ăn Bách Thảo định nói gì đó ngăn cản nhưng Lục Hàm đã lách qua cô cất bước đi vào bên trong.
Phòng khách đèn sáng trưng ngoại trừ thím Trương dường như còn có một người.Mùi gỗ đàn hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi,Lục Hàm nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên sofa,bạn đầu chỉ lộ ra một nửa thân ảnh,dần dần bước chân của cô càng ngày càng gần,bóng dáng lộ ra rõ ràng.
– Diệp Bắc Thần.
Diệp Bắc Thần nhìn thấy cô,bóng dáng mờ mờ in lên cửa kính càng ngày càng đậm,đáy mắt càng trở nên thâm trầm,buông tách trà trong tay,cất giọng lạnh tanh:
– Nửa đêm mới về nhà,xem ra em cũng không cảm thấy lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
Bước chân cứng nhắc đang tiến tới chỗ ghế sofa,lời của Diệp Bắc Thần khiến Lục Hàm theo bản năng hơi rụt cổ lại, trong mắt tràn ngập sự khẩn trương.
Không nghĩ tới Diệp Bắc Thần đột ngột xuất hiện trong nhà của mình,mà chủ nhân của căn nhà chính là cô lại trong bộ dạng khúm núm trước khí thế tản ra từ người đàn ông.
Nhịn xuống một hơi,Lục Hàm mím môi,nhấc chân đi tới sofa ngồi xuống,thím Trương cùng Bách Thảo đứng đằng sau sớm đã ngừng thở,tìm dường như muốn bắn cả ra ngoài.
Lục Hàm cởi áo khoác đặt lên sofa,tự rót cho mình một ly trà uống một ngụm,cố gắng không để ý tới người đối diện,giây sau cô nhẹ nhàng lên tiếng:
– Lẽ ra câu này tôi mới nên hỏi anh nửa đêm nửa hôm anh xuất hiện ở nhà của tôi là có ý gì.Tôi có quyền báo cảnh sát vì sự đột nhập trái phép của anh.
Khoé môi người đàn ông khẽ cong lên,Diệp Bắc Thần nhướn mày,điệu bộ ung dung nhìn cô,giống như không để ý tới lời nói của Lục Hàm.
– Tôi là chủ nhân của toàn bộ căn biệt thự Hoài Nam này,tôi đương nhiên có quyền.Hơn nữa,cứ coi như đây là nhà của em,trong nhà không có ai mà tự tiện xông vào mới gọi là đột nhập trái phép.Cho nên em muốn báo cảnh sát là không có khả năng.
Những lời Diệp Bắc Thần vừa nói giống như một cơn sóng ập đến bất ngờ tát thẳng vào mặt Lục Hàm,cô nhìn đến bộ dạng cúi thấp đầu của Thím Trương cùng An Bách Thảo liền biết những lời Diệp Bắc Thần nói hoàn toàn là sự thật.Hắn thật sự thu mua toàn bộ căn Hoài Nam.Rốt cuộc hắn mua nhiều biệt thự như vậy để làm gì, muốn kinh doanh bất động sản chăng.
Con người Diệp Bắc Thần trước giờ vốn không cần nói lý lẽ,vung tay một cái tất thảy đều có thể dễ dàng thực hiện,Lục Hàm nhìn hắn liền nở nụ cười trào phúng:
– Anh Diệp xem ra kinh doanh dược không thuận lợi nên muốn chuyển qua thu mua thêm bất động sản.
Ánh đèn phòng khách cực kỳ sáng nên Lục Hàm có thể nhìn rõ mọi biểu hiện của người đàn ông,Diệp Bắc Thần giống như cũng vừa từ bên ngoài tới,chiếc áo khoác màu xám tro dường như vẫn còn đọng một chút hơi sương.
Hắn dường như không quan tâm thái độ thù địch của cô.
– Hôm nay,xem ra em đi chơi rất vui vẻ?
Người đàn ông đặt tay lên đầu gối,hai mắt hơi nheo lại,không có vẻ gì là hung tợn,giống như một người dịu dàng ôn hoà nhưng nghe giọng nói lại thoáng qua sự tức giận,giống như từ đầu tới cuối luôn theo dõi mọi hành động của cô,Lục Hàm cũng không hiểu từ lúc ở nhà họ Diệp trở về tới nay,cô cũng không rảnh chọc tới hắn mà.
– Cũng tạm...!
Diệp Bắc Thần hất cằm nhìn về phía Lục Hàm đang ngồi trên người cô mặc chiếc đầm màu đen ôm sát,chỉ lộ ra đôi chân trắng nõn,bên cạnh là chiếc áo khoác măng tô giống như vừa rồi hắn còn cảm nhận được bàn tay của người đàn ông khác chạm vào nó.Thoáng chốc sắc mặt liền sa sầm,hắn thật sự muốn đem chiếc áo khoác kia đem ném đi.Cô Nhuế vậy mà dám biểu lộ sự vui vẻ trước mặt hắn.
Sự thật chứng minh,ngày hôm sau Lục Hàm muốn tìm chiếc áo khoác cũng không thấy đâu nữa.
Nhìn chén trà vừa cạn,Lục Hàm tự rót cho mình một chén,nhiệt độ nước vừa ấm,nhấp một hơi liền uống cạn sạch.
Nếu người đối diện là Mã Thiên Quốc e là lại giáo huấn cô một hồi trà không nên uống như thế.
Càng nghĩ càng muốn bốc hoả,khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ bừng bừng nhưng trong mắt Diệp Bắc Thần chính là một biểu hiện khác.
Biểu hiện của sự ngại ngùng.
Lục Hàm nhìn sang,đang chuẩn bị nói thêm vài câu thì ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm chớp "Đùng...Đoàng...." không hề báo trước,làm cô sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.Chẳng lẽ ông trời đang muốn hành hạ cô.
Ngay sau đó,không hẹn mà bên ngoài những hạt mưa bắt đầu rơi,đầu tiên là từng hạt to lộp độp chậm rãi trên mái ngói,sau đó là hàng ngàn hàng vạn hạt thi nhau trút xuống như thác nước.
Ánh đèn trên trần chỉ khẽ nhấp nhoáng,Lục Hàm muốn nói gì đó nhưng nhìn chung quanh trong phòng chỉ còn lại cô cùng Diệp Bắc Thần,thím Trương cùng An Bách Thảo đã rời đi từ khi nào.
Căn phòng cuối cùng cũng rơi vào cảnh tối đen như mực,bởi vì mưa gió quá to,cho nên đường dây điện giống như bị và chạm nên thiết bị phát ra ánh sáng trong phòng đều bị tắt.Lục Hàm vội vàng đứng dậy muốn kiểm tra,định ra ngoài đóng cửa để tránh những hạt mưa bay vào phòng,vừa đúng lúc bên ngoài cửa sổ,một tia chớp xẹt ngang qua khiến cô sợ mất vía,theo bản năng,Lục Hàm lùi lại thì kết quả lại và phải vòm ngực rắn chắc.Dường như cô còn ngửi thấy mùi gỗ đàn hương xộc thẳng vào khoang mũi hoà lẫn với mùi nước mưa.
"Cạch " một tiếng vang lên.
Diệp Bắc Thần một tay ôm cô,một tay còn lại đóng cửa phần nào ngăn cách đi tiếng mưa và tiếng sấm chớp bên ngoài.
Ngực người đàn ông rất rộng lại ấm áp,thân thể hai người lúc này kề sát làm cho Lục Hàm có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng bỏng từ trên đỉnh đầu truyền đến.Lục Hàm bỗng chốc cảm thấy hai má như nóng ran,cô muốn thoát khỏi cánh tay rắn chắc kia nhưng người đàn ông lại giữ cô rất chặt,khiến Lục Hàm nhíu mày,trong đêm tối,cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
– Diệp Bắc Thần anh cũng sợ sấm à,có cần phải ôm tôi chặt thế không?
Dưới ánh sáng chớp nhoáng từ tia sét bên ngoài cửa sổ,có thể nhìn thấy mắt Lục Hàm khẽ cong lên,hàng lông mi dày hơi chớp chớp vô cùng linh động,khiến cho Diệp Bắc Thần không khỏi một phen nhộn nhạo trong lòng.Cuối cùng một tay buông cô ra liền nhéo lấy cái cằm mềm mại kia:
– Không phải tôi sợ sấm mà là tôi lo lắng em bị lạc mất.
Giọng anh tuy trầm thấp nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng.
Lục Hàm chỉ muốn trừng mắt nhìn anh:
– Làm phiền Diệp Tổng quan tâm,tôi là nên cảm ơn anh.
Diệp Bắc Thần làm như không nhìn thấy bộ dạng xù lông nhím của cô,trên gương mặt lạnh lùng khẽ nhếch nụ cười như có như không đi thẳng lên lầu.
– Này,anh không định về sao?
Lục Hàm đứng ở dưới chân cầu thang nói vọng lên âm thanh cũng không quá lớn nhưng đủ để làm cho thím Trương ở phòng bếp giật mình làm rơi cái đĩa.
"Choang".
Tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của Lục Hàm vừa lúc có điện,cô nhìn sang phòng bếp vừa phát ra tiếng động lên tiếng:
– Thím Trương?
Người trong bếp cũng nói vọng ra:
– Tôi không sao...
Lúc này Lục Hàm mới an tâm xoay người đi lên lầu,liền phát hiện Diệp Bắc Thần không biết đã đi đâu.
Vừa lúc mở cửa phòng,người đàn ông ngồi bên trong làm cô hoảng hốt.
Diệp Bắc Thần cứ như vậy mà tìm đúng phòng của cô..