Gấp chăn gọn gàng,Lục Hàm đi tới tủ,bên trong toàn là đồ hiệu Lâm Nhược Na tặng cô,có cái còn chưa mặc tới.
Trong lòng thầm nghĩ nếu Lâm Nhược Na mà là đàn ông có phải con gái rất yêu thích hay không.
Cô vơ đại một bộ đi vào phòng tắm thay đồ,sau một hồi vệ sinh cá nhân thì đi xuống lầu.
Tìm một vòng dưới lầu không thấy bóng dáng Diệp Bắc Thần đâu cả,ngược lại hé mắt vào phòng ăn nhìn thấy thím Trương đang nấu gì đó,mùi thơm nức mũi truyền đến.
Với lại tối qua ở CLB Thành Tô,cô cũng chỉ ăn có một miếng bò bít tết,bữa ăn khuya cũng không có đụng tới,bây giờ bụng đã bắt đầu réo lên.
Trong phòng ăn,ngoại trừ thím Trương cũng không còn ai khác.
Trên bàn đầy ắp thức ăn,Lục Hàm khẽ nuốt ực một cái,cô kéo ghế ngồi xuống,cầm một chiếc bánh gối cắn một miếng,lớp vỏ bên ngoài giòn tan,bên trong lại có nhân thịt heo,mộc nhĩ đơn giản,thứ nước mềm mềm từ thịt thấm ra tan chảy trong miệng,cô vui vẻ khoé mắt hơi cong lên lấp lánh,lại cho thêm miếng nữa vào miệng.
– Thím Trương,Bách Thảo đâu?
– Cô chủ,Bách Thảo thức dậy từ sớm,hình như ra ngoài cùng bạn rồi.
Thím Trương vừa rửa tay,vừa quay qua mỉm cười với Lục Hàm.
Nhìn bộ dạng ăn ngon lành của cô,đột nhiên nghĩ tới một chuyện,không nhịn được mà bổ sung thêm một câu:
– Cô chủ,sáng nay cái cậu họ Diệp gì đó! lúc rời đi còn dặn tôi cứ để cho cô ngủ,nhưng theo thói quen cuối tuần cô cũng dậy rất sớm.
Để tôi lấy thêm cháo cho cô.
– Diệp Bắc Thần.
Lục Hàm lấy một cốc sữa bên cạnh uống một ngụm,nói thêm vào.
Nhưng nói chuyện một hồi liền nhận ra có gì đó không đúng.
Bàn tay cầm ly sữa vẫn chưa có đặt xuống,độ nóng truyền đến tay khiến Lục Hàm giật mình đặt vội xuống bàn,tiếng nói của thím trương vẫn như cũ mà văng vẳng bên tai.
Hai tiếng "cô chủ " cứ lặp đi lặp lại,mi tâm khẽ nheo lại,Lục Hàm rủ mắt nhìn ly sữa bắn tung toé.
Lấy khăn giấy lau chung quanh rồi ném vào thùng rác,đột nhiên liền cảm thấy không ngon.
– Thím Trương,sao đột nhiên lại đổi cách xưng hô, bình thường một hai câu vẫn gọi con là tiểu Hàm cơ mà.
Không nghĩ tới Lục Hàm sẽ chú ý tới điểm khác thường này,thím Trương nhất thời lúng túng nghĩ tới chuyện sáng nay.
Lúc bà đang dọn dẹp,một bóng dáng cao lớn trên lầu bước xuống,bà còn tưởng là Lục Hàm,theo thói quen liền gọi một tiếng " tiểu Hàm ",kết quả người nghe được lại là Diệp Bắc Thần.
Cuối cùng,hắn lạnh lùng phun một câu " muốn làm ở đây thì phải có tôn ti trật tự.
" Dù sao Diệp Bắc Thần đã thu mua biệt thự nhưng vẫn hứa để bà cùng An Bách Thảo ở lại đây,coi như là trông coi nơi này.
Hơn nữa tuổi tác của bà cũng đã cao bây giờ muốn đi xin việc cũng hơi khó,nhà họ Trần sau khi đưa bà tới đây cũng không còn liên lạc mấy cho nên nơi này chính là nhà của bà,bà cũng sẽ không rời đi.
– Để tôi lấy cháo cho cô.
Thím Trương không trả lời câu hỏi của Lục Hàm mà lảng sang truyện khác.
Lục Hàm mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không gặng hỏi thêm,cô đoán đây là mệnh lệnh của Diệp Bắc Thần đi.
Vài giây sau,một tô cháo được đặt trước mặt cô,Lục Hàm nói cảm ơn rồi cầm nuỗng ăn vài miếng,cảm nhận vị cháo ngọt qua đầu lưỡi nhưng lại thoáng một suy nghĩ nào đó,thế là cô bỏ muỗng xuống hỏi:
– Diệp Bắc Thần có nói thêm gì nữa không?
– Không có.
Thím Trương suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
Nhưng Diệp Bắc Thần có nói hai ngày sau cô cũng sẽ rời khỏi đây.
Lục Hàm mỉm cười gật đầu với thím Trương rồi đi lên lầu,xem ra ngay cả việc cô còn ở đây hai ngày hắn cũng đem ra để nói rồi,cho nên thái độ thím Trương cũng không có gì thắc mắc.
Bốn năm trước,cô còn có suy nghĩ sẽ yêu đương với Diệp Bắc Thần nhưng bây giờ người đàn ông này một mực tiến tới khiến cô không cách nào tiếp nhận.
Lục Hàm kéo cửa kính đi ra ban công,ở đó đặt một chiếc bàn nhỏ.
Nhưng cơn mưa đêm qua đã làm chiếc ghế bị xô ngã lăn qua một góc.
Cô đi tới,nâng chiếc ghế lên đặt về vị trí ban đầu.
Cô ngồi trên ghế nhìn xuống bên dưới,những bông hoa quỳnh như thường lệ lại hé nở toả hương thơm ngào ngạt.
Ánh nắng mùa đông yếu ớt chiếu vào lan can tạo nên những cái bóng loáng lỗ trên nền gạch,Lục Hàm liền đưa tay đón lấy những ánh nắng đó.
Ánh nắng xuyên qua kẽ tay chiếu xuống mặt đất,trên tường cũng phản chiếu cái bóng bàn tay.
Lục Hàm không nhịn được mà đưa tay lên che mặt,ánh mặt trời ấm áp xuyên qua bàn tay in bóng lên gương mặt mộc tinh khôi,lát sau cô lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Cảm thấy không thích hợp liền xoá đi,lần Lục Hàm hơi nheo một bên mắt,rồi chụp một tấm nữa,cảm thấy cũng không đẹp.
Đúng là không bằng một góc chụp của An Bách Thảo,một lúc sau không tìm được cái gì liền buồn chán,bất giác thở dài một cái.
Lục Hàm không khỏi nghĩ đến những lời nói của Diệp Bắc Thần,cô không giống trước đây,đối với việc không tình nguyện mà bị bắt ép khẳng định cô sẽ đóng gói hành lý rồi xách va li chạy trốn từ lâu rồi.
Có lẽ,trong thời gian ở bên ngoài kia,cô cũng học được cách tự lập và tu dưỡng bản thân,cô thừa nhận đối với việc yêu thích Diệp Bắc Thần không như trước đó mà quên đi bản thân mình mong muốn cái gì,nhưng có lẽ cô cũng nên cảm ơn anh vì lần tức giận kia khiến cô quyết tâm thay đổi.
Mãi mê hồi tưởng mà không nghe thấy tiếng mở cửa,thím Trương đứng bên ngoài gọi mấy lần cũng không thấy người bên trong có phản ứng,thím Trương đành phải đi tới nhẹ nhàng vỗ vai cô,Lục Hàm xúyt chút nữa giật mình mà ngã khỏi ghế.
– Cậu Hạ đang ở bên dưới chờ cô.
Cách xưng hô của thím Trương tự nhiên làm Lục Hàm có chút không quen,cô cũng lười phản ứng sợ thím Trương lại lăn tăn,khẽ nhíu mày đi theo thím Trương xuống lầu.
Đúng là cô còn chưa kịp tìm thì anh đã xuất hiện,vừa hay có chuyện cần nói.
Đi theo thím Trương xuống lầu,lia mắt tới sofa,liền thấy một bóng lưng thẳng tắp,trên người mặc một chiếc áo khoác dày màu xám.
Không hiểu sao chỉ nhìn bóng lưng thôi cô cũng muốn đem so sánh với Diệp Bắc Thần nhỉ,bóng lưng Hạ Minh Triệt đem tới cảm giác ấm áp thì Diệp Bắc Thần lại mang tới sự vững chãi,được che chắn,bảo vệ.
Cô khẽ vỗ vỗ má mình cho tỉnh táo.
Nghe tiếng động,Hạ Minh Triệt xoay mặt lại,nở nụ cười nhìn cô:
– Lục Hàm,em tới rồi.
Rõ ràng nụ cười Hạ Minh Triệt ôn nhu như thế,so với người kia vẫn thân thiện hơn.
Có điều nhìn sắc mặt của anh không được tốt cho lắm.
–Anh Minh Triệt, không phải chuyện ở Hạ Viễn đã giải quyết ổn thoả rồi mà.
Lục Hàm nói xong liền đi đến sofa ngồi xuống,Hạ Minh Triệt rót cho cô một ly trà đưa tới:
–Em uống đi.
– Làm sao mà mặt anh nghiêm túc vậy,anh là khách phải để em rót trà mới đúng.
Lục Hàm chưa bao giờ thấy dáng vẻ lúng túng của Hạ Minh Triệt như thế này.
Trước đây mỗi lần xuất hiện,anh đểu rất bình tĩnh ôn hoà,nhưng hôm nay lại mang một vẻ mặt lo lắng tới đây.
Cô nhìn anh cởi áo khoác tùy ý vắt trên ghế.
Trời hôm nay có chút lạnh nhưng anh lại chỉ mặc có mỗi áo sơ mi,tay áo cũng sắn lên tới khuỷu tay để lộ ra bắp tay săn chắc.
Thím Trương mang một đĩa bánh ra đặt trên bàn:
– Cậu Hạ,chắc sáng sớm chưa ăn gì nên ăn chút bánh này lót dạ đi.
Hạ Minh Triệt gật đầu,lễ phép nói:
– Cảm ơn thím Trương.
Bởi tính cách ôn hoà của Hạ Minh Triệt cho nên mọi người vô cùng vui vẻ khi nói chuyện cùng anh,tự nhiên sẽ sinh ra một loại cảm giác vô tư.
Thím Trương làm xong cũng cười cười:
– Cậu Hạ cứ tự nhiên,tôi xin phép.
Hạ Minh Triệt cầm một chiếc bánh gối cắn một miếng,bạn đầu là vị giòn tan tiếp đến là nhân bên trong mềm mềm,ăn rất ngon.
Anh ngẩng lên nhìn Lục Hàm:
– Em không ăn sao?
– Ban nãy em ăn rồi anh cứ tự nhiên đi.
Lục Hàm xua tay khẽ lắc đầu,chẳng lẽ Hạ Minh Triệt tới đây chỉ để ăn sáng.
Dù sao hôm nay cũng không bận lắm nên cô có thời gian cùng anh nói chuyện.
Không lâu sau Hạ Minh Triệt ăn xong,lấy khăn giấy lau tay.
Phát hiện ánh nắng bên ngoài cũng đã lên cao,Lục Hàm cũng không chậm trễ mà đi thẳng vào vấn đề chính:
– Chuyện hôm trước anh nhờ em nói chuyện cùng Diệp Bắc Thần,anh ta đồng ý không thu mua Hạ Viễn,anh còn chuyện gì sao?
Hạ Minh Triệt nghe xong,buông tách trà,ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Lục Hàm lẳng lặng suy tư một lát rồi nói:
– Nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó thì em lựa chọn tin anh hay tin Diệp Bắc Thần.
Không hiểu vì sao đột nhiên Hạ Minh Triệt lại hỏi cô một câu lấp lửng như vậy,hôm trước Diệp Bắc Thần cũng hỏi một câu y chang anh bây giờ.
– Ý của anh là việc thu mua Hạ Viễn chỉ là kế hoãn binh của Diệp Bắc Thần,thực chất là muốn dựa vào Hạ Viễn đầu tư làm phòng thí nghiệm,nhưng mà em nghe nói dự án Đô Nam không phải là trồng được liệu và làm khu sinh dưỡng thôi sao.
Hạ Minh Triệt khẽ gật đầu:
–Anh chỉ là suy đoán,nhưng có lẽ sau này là vậy.
Tuy lời nói là thế nhưng hiện tại cô vẫn lựa chọn tin Hạ Minh Triệt:
– Được rồi,anh mau nói đi.
Hạ Minh Triệt trầm giọng:
– Nghe nói Diệp Bắc Thần đang có ý định thu mua thêm bất động sản.
Mà khu đất ở Vân Thành cũng là mục tiêu của cậu ta.
Hiện nay, Trần thị cùng Diệp thị rất thân thiết.
Lục Hàm gật đầu,chẳng phải biệt thự Hoài Nam này Diệp Bắc Thần cũng đã thu mua,xưa nay hai nhà Trần - Diệp ít nhiều cũng có qua lại nên thân thiết cũng không phải chuyện gì kinh ngạc.
Lục Hàm nhấp một ngụm trà khẽ nói:
– Gần đây em cũng vừa biết thôi,nhưng sao anh lại hỏi tới chuyện đó?.