Tài xế là quản gia trong gia đình nhà họ Diệp,bình thường chỉ chuyên lái xe cho Diệp Thiên,đột nhiên hôm nay lại đột ngột chuyển hướng lái xe cho Diệp Bắc Thần,Lục Hàm nhất thời sửng sốt,ánh nắng chan hoà chiếu xuống gương mặt thiếu nữ càng thêm ửng hồng.
Chuyện hôm nay nhất định là sẽ truyền tai tới người trong nhà, Diệp Bắc Thần nhìn rõ từng biểu cảm trên gương mặt cô,dường như nhìn thấu suy nghĩ,trong lúc chờ người mở cửa liền cốc đầu nhẹ cô một cái.
Cửa xe được mở, Diệp Bắc Thần cúi người đặt cô vào trong xe,động tác vô cùng cẩn thận,xong xuôi thì vòng qua bên cạnh mở cửa rồi ngồi vào trong xe.
– Chú Lâm,cho xe tới Ôn Hân.
Lâm Liêu nhìn qua gương chiếu hậu thấy sắc mặt Diệp Bắc Thần không được tốt lắm cho nên đành nhịn xuống,hôm nay không phải ở Diệp thị xảy ra cuộc họp quan trọng sao.
Lục Hàm cúi xuống nhìn vết thương trên chân mình,dù sao cũng không nặng lắm,mua băng cá nhân dán vào là được rồi.
Cô quay qua nhìn Diệp Bắc Thần nói:
– Tôi! không cần tới bệnh viện,cũng không phải bị thương tới mức nghiêm trọng,mua băng cá nhân dán vào là được rồi không phải hôn nay công ty anh có cuộc họp quan trọng à,không cần để ý tới tôi.
– Em nghĩ,tôi tới bệnh viện chỉ để kiểm tra chân em,tôi muốn bác sĩ dò xem não em có bình thường hay không? Vết thương rất dễ bị nhiễm trùng nếu không kiểm tra cẩn thận.
Tốt nhất là tạm thời em nên yên lặng trước khi tôi hỏi tới chuyện khác.
Giọng lạnh lùng chen ngang,sắc mặt hơi trầm xuống.
Bắc Thần biết cô không thích bệnh viện,dù sao hắn cũng muốn nhân cơ hội này trừng trị cô.
Một lát sau cô nghe điện thoại của Diệp Bắc Thần có người gọi tới,chỉ nghe hắn lạnh lùng nói một câu " Hoãn cuộc họp lại vào chiều nay",sau đó thì tắt máy.
Lục Hàm cũng không phải đồ ngốc,nhất thời lập tức im lặng,cúi đầu,có phải cô nên cảm thấy việc bị thương là may mắn hay không,ít ra Diệp Bắc Thần cũng sẽ không hỏi tới chuyện của cô cùng Mã Thiên Quốc.
Chiếc xe lướt nhanh trên đường phố,Lục Hàm ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,ánh nắng ấm áp qua cửa kính hắt lên gương mặt xinh đẹp,bên ngoài,một chiếc xe buýt đi ngang qua chắn mất tầm nhìn phía trước,cảm thấy buồn chán cô liền quay ngoắt vào trong xe.
Trong đầu vẫn là bóng dáng của người phụ nữ đi cao gót màu đỏ.
***
Bên trong CLB Thành Tô, người vào người ra nườm nượp.
Ánh nắng bên ngoài phản chiếu lên lớp cửa kính trong suốt,Lâm Y nhìn người đàn ông vừa bước tới,đối với những lời nói của đối phương cô không cho là chỉ trích mà là tìm cớ để bắt đầu.
Lâm Y trước giờ không phải chưa từng gặp người đẹp trai nhưng người đàn ông đứng trước mắt này lại mang tới cho người ta cảm giác nguy hiểm.
Lâm Y khẽ cười:
– Cà phê để nguội đúng là có hơi khó uống.
Mã Thiên Quốc là người thông minh đương nhiên nghe liền hiểu ý:
– Vậy để tôi bảo người khác làm ly mới cho cô.
– Không cần đâu,tôi sẽ rời đi bây giờ.
Nói xong,Lâm Y rút tiền trong túi đặt lên bàn muốn xoay người rời khỏi,dường như không mấy quan tâm.
Chỉ là đối phương sẽ không để cô rời đi một cách dễ dàng.
– Cô Lâm,nghe nói ba của cô dạo gần đây đang gặp khó khăn về tài chính.
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng mà thâm thúy khiến Lâm Y dừng chân,lập tức xoay người,ánh mắt nhìn người đàn ông không có mấy phần tốt đẹp.
– Anh là có ý gì? Làm sao lại biết chuyện của ba tôi.
Trong lòng thầm nghĩ,quả nhiên người đàn ông này không hề đơn giản,e là lúc cô đang ngồi uống cà phê hắn ta đã sớm điều tra gọn gàng gốc rễ của cô rồi.
Mã Thiên Quốc không chờ phản ứng của Lâm Y liền rút trong áo vest một tấm danh thiếp đưa tới trước mặt,giọng tràn đầy mê hoặc:
– Nếu cô Lâm gặp rắc rối thì có thể tới tìm tôi.
Nói xong liền xoay người rời đi,Lâm Y nhìn cái bóng cao lớn khuất dần sau cánh cửa,cô miết nhẹ tấm danh thiếp,mày thanh tú hơi nhíu lại.
Mã Thiên Quốc - Công ty dược Hoa Kỳ.
Công ty dược Hoa Kỳ tại Mỹ,Lâm Y từng nghe qua,một công ty hàng đầu về sản xuất dược phẩm mà bất kỳ ai cũng muốn hợp tác,không nghĩ tới anh ta lại chính là giám đốc của Hoa Kỳ.
Lại còn quen biết Lục Hàm,đúng là mục đích cũng không đơn giản.
***
Ngồi trong phòng bệnh,Lục Hàm nhăn nhó ngồi trên giường bệnh,đối diện là Hạ Thư Ý,bác sĩ điều trị dạ dày của cô.
Ánh đèn trần toả ra ánh sáng ôn hoà.
Cô ấy đang giúp cô sát trùng vết thương.
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi khiến cô khó chịu,chân mày càng thêm nhíu chặt.
– Cô cố chịu đau một chút,sắp xong rồi.
Hạn chế đi giày cao gót trong thời gian tới nhé.
Hạ Thư Ý sát trùng xong,bôi thêm một ít cao sau đó băng bó vết thương lại,lúc đứng dậy thì đối diện tầm mắt lạnh băng của Diệp Bắc Thần,không khỏi sửng người.
Diệp Bắc Thần cũng không có chú ý tới Hạ Thư Ý liền đi tới chỗ Lục Hàm,bộ dạng vô cùng ân cần:
– Xem ra sắc mặt em tốt hơn rồi.
Đương nhiên là tốt hơn rồi,Lục Hàm không trả lời Diệp Bắc Thần mà quay qua Hạ Thư Ý mỉm cười nói:
– Bác sĩ Hạ,cảm ơn chị nhé!
– Không có gì,đó là trách nhiệm của bác sĩ,cô đừng lo, hôm nay tới đây thì đi nội soi dạ dày luôn đi.
Kiểm tra xem có xuất hiện vấn đề gì không?
Hạ Thư Ý không quên nhắc nhở.
Trong lòng thầm thở dài một hơi,Lục Hàm ghét nhất là nội soi dạ dày.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô Diệp Bắc Thần đứng bên cạnh liền cất giọng trầm trầm:
– Nhìn bộ dạng này của em không phải bị doạ sợ đấy chứ.
So với bộ dạng lạnh lùng ban nãy nhu hoà hơn nhiều.
Hạ Thư Ý đứng một bên không khỏi mỉm cười, người đàn ông lạnh lùng mà mọi người vẫn thường nhắc tới không phải là anh ta không biết quan tâm người khác mà là chỉ dành cho một người đặc biệt duy nhất.
Có đôi khi thầm mến cũng là một loại ngưỡng mộ,cô nhìn Lục Hàm nhẹ giọng nói:
– Mỗi lần làm kiểm tra dạ dày hầu như bệnh nhân nào cũng có biểu hiện giống cô.
Nghĩ tới là lại rùng mình,Lục Hàm mím môi nói:
– Bác sĩ Hạ,bao giờ người ta mới phát minh ra siêu âm dạ dày bằng siêu âm nhỉ,mỗi lần phải chứng kiến cái ống dẫn đó luồn qua cổ họng là em đã thấy ớn rồi.
Hạ Thư Ý khẽ bật cười,hoá ra cô nhóc này suy nghĩ không nghiêm túc được lâu:
– Từ khi nào ngành y khoa nghiêm túc lại bị em suy nghĩ đơn giản như vậy?Chỉ cần em nghiêm túc điều trị thì sẽ hết bệnh,sau này không cần kiểm tra phiền phức như vậy nữa.
Lục Hàm chu môi phản bác:
– Nhưng mà cái nội soi đó khó chịu thật mà,chị nói cũng đúng đâu phải mình em sợ,hầu như ai tới nội soi dạ dày cũng sợ hết á.
– Rồi rồi, chị nói không lại cái miệng của em,không nghĩ em có phải là diễn viên hay là nhà biên kịch nữa,cái gì em cũng có thể suy diễn.
Hạ Thư Ý hết cách nói lại Lục Hàm đột nhiên đánh mắt sang Diệp Bắc Thần nói một câu đầy ẩn ý:
– Chị cũng không phải chủ của bệnh viện này,nếu muốn phát minh ra cách khác để kiểm tra dạ dày mà không cần nội soi chị cũng không chắc là không thể.
– Đừng có kéo dài thời gian nữa,mau tiến hành kiểm tra đi.
Diệp Bắc Thần lạnh lùng lên tiếng,dứt khoát cắt đứt mạch suy diễn của Lục Hàm,còn không quên trừng mắt cảnh cáo với cô.
Lục Hàm không phải không nhìn thấy,mi mắt cô khẽ cụp xuống,ngoan ngoãn đi theo Hạ Thư Ý đi tới phòng nội soi.
Cũng may Diệp Bắc Thần không có đi theo cô,có điều nghĩ tới lát nữa kiểm tra nội soi càng thêm rùng mình.
.