Từ góc độ này dường như không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái trong xe nhưng Lục Hàm cũng lờ mờ hiểu được những lời đồn đoán trước đây không hề vô căn cứ.
Bóng dáng này dường như khiến cô nhớ tới bóng lưng trên bìa tạp chí cùng người ban nãy gặp là một.
Còn chưa kịp định thần,Diệp Bắc Thần càng cười tươi hơn,cố tình gằn từng chữ bổ sung thêm.
– Trước mặt Lục Hàm,Hạ tổng vẫn là nên kiềm mình một chút,cũng là giữ thể diện cho chính mình.
Có nhiều chuyện hy vọng anh nên cẩn trọng thì hơn.
– Anh!.
Hạ Minh Triệt giận tím mặt:
– Diệp Bắc Thần anh điều tra tôi?
Lời vừa dứt, Diệp Bắc Thần khoát tay,Lâm Liêu đi tới mở cửa,hắn cúi người đặt Lục Hàm xuống,sau đó cẩn thận đóng cửa lại ngăn cách cô với bên ngoài.
– Lục Hàm.
Hạ Minh Triệt không kiềm được gọi tên cô,nhưng dường như lại cảm thấy cô giống như không chú ý đến mình.
Quả lớp cửa kính màu đen, Lục Hàm cũng có thể nhìn rõ sắc mặt không cam lòng của Hạ Minh Triệt,cô chỉ chớp mắt một cái rồi quay đi,cũng không muốn chú ý đến người đàn ông này nữa.
Dường như,suốt bao năm nay những dáng vẻ tốt đẹp mà cô nhìn thấy chỉ là vỏ bọc.
– Hạ! Minh! Triệt,nếu như không nể mặt Lục Hàm thì tôi sớm đã tiễn vong anh rồi.
Giọng nói của hắn lạnh lùng,tràn ngập sự khinh thường.
Hạ Minh Triệt căm hận nói:
– Hoá ra anh cũng để lộ bộ mặt thật của mình,Diệp Bắc Thần trước mặt Lục Hàm là anh đang kiềm chế bản chất của mình.
– Tôi trước giờ vẫn vậy,chưa từng thay đổi,Hạ tổng vẫn là đề cao tôi quá rồi.
Đôi mắt của Diệp Bắc Thần loé lên ý cười khó thấy.
Hạ Minh Triệt vô cùng giận dữ:
– Tôi sẽ không để Lục Hàm rơi vào tay anh.
– Cái gì?, Diệp Bắc Thần tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, mày kiếm khẽ nhếch lên, giống như vừa nghe thấy chuyện cực kỳ hoang đường, không nhịn được mà bật cười:
– Anh nghĩ anh còn có tư cách tranh giành.
Hơi thở Hạ Minh Triệt càng trở nên dồn dập.
Diệp Bắc Thần bước từng bước về phía anh,gương mặt tuấn tú như sắp dán vào mặt Hạ Minh Triệt,cười nhạt:
– Tôi có đủ tự tin khẳng định anh không bao giờ có được cô ấy,mà trước đó cô ấy đã trở thành người phụ nữ của tôi rồi.
Sắc mặt Hạ Minh Triệt càng thêm trắng bệch.
Không kiềm được muốn vung nắm đấm,nhưng quả đấm đang giơ ra lại bị lơ lửng giữa không trung.
Bàn tay Diệp Bắc Thần chặn lại quả đấm của anh ta,hồi lâu đẩy anh ta ra xa,Hạ Minh Triệt xụi lơ thụt lùi về phía sau.
– Diệp Bắc Thần,rốt cuộc anh muốn gì?
Lần này Diệp Bắc Thần chủ động không vạch trần anh chính là muốn dùng nó để uy hiếp về sau,Hạ Minh Triệt vẫn không cam tâm.
Diệp Bắc Thần cúi người lau đi bàn tay của mình, giấu đi ánh mắt nguy hiểm,lên tiếng:
– Để tôi nói thẳng một lần cho anh biết.
Mặc dù anh cũng được coi là người luôn giúp đỡ Lục Hàm lúc cô ấy khó khăn nhưng cô ấy không có nghĩa vụ phải trả nợ anh.
Ban đầu là tôi vô tình đẩy cô ấy rời xa mình,nhưng bây giờ có cơ hội tôi nhất định sẽ không buông tay.
Cảm giác bản thân vừa nghe truyện cười,Hạ Minh Triệt ngửa cổ cười lớn:
– Anh có chắc Lục Hàm sẽ thích anh sao,nếu không phải vì anh lại đột ngột xuất hiện,cô ấy sớm đã thích tôi rồi.
Anh ta không chút kiêng nể nói thẳng mục đích của mình.
– Cái này chứng minh anh cùng Lục Hàm không có khả năng,còn tôi cùng cô ấy chính là duyên phận,chẳng may giữa đường gặp phải kẻ ngáng đường thôi.
Diệp Bắc Thần cũng không phải dạng vừa,giơ tay chỉnh lại cà vạt,hàng chân mày lờ mờ nhuốm màu thù địch.
– Anh đừng tự tin quá sớm.
Hạ Minh Triệt cười lạnh.
– Là tôi hiểu cô ấy hơn anh.
Đáy mắt Diệp Bắc Thần càng thêm sắc lạnh,hắn giơ tay vỗ vai Hạ Minh Triệt rồi xoay người bước lên xe.
Nhìn chiếc xe phóng vụt đi trong tầm mắt,bàn tay phía dưới áo vest đã sớm cuộn chặt lại.
Sắc mặt Hạ Minh Triệt càng ngày càng trắng,ánh nắng kéo dài chiếc bóng của anh càng thêm cô đơn.
Diệp Bắc Thần,chúng ta cứ từ từ chơi!
****
Mùa thu lạnh lẽo, dường như sau cơn mưa thì thời tiết lại càng lạnh hơn.
Người trên đường ai nấy đều mặc áo khoác, bước chân vô cùng vội vã.
Nhưng quay trở về nhà lại khiến người ta càng thêm lạnh lẽo.
Không hiểu vì cái gì con người ta luôn tìm cớ giày vò nhau,bất chấp kể cả việc làm bản thân bị thương cũng phải hơn thua nhau đến cùng.
Cô có thể nhìn rõ ánh mắt tràn ngập căm phẫn của Hạ Minh Triệt,thứ khác thường với vẻ ôn nhu dịu dàng của anh mọi khi, khoảnh khắc ấy cô có hơi bất ngờ nhưng cũng chẳng mảy may quan tâm,phải chăng Lâm Nhược Na nói đúng,anh không phải là người quan trọng duy nhất trong cuộc đời cô.
– Đang nghĩ tới anh ta?
Một giọng nói lạnh lẽo truyền tới khiến Lục Hàm bỗng dưng lạnh gáy.
Cô thu hồi ánh mắt,quay lại nhìn người đàn ông đang toả ra sát khí tứ phía,không hiểu sao Lục Hàm lại cảm thấy hết sức bình thản,mí mắt hơi rung lên,cô khẽ nói:
– Diệp Bắc Thần! có phải khi con người bị chạm tới chỗ yếu mềm nhất thì sẽ bộc lộ bản chất hay không? Chỗ yếu mềm đó của anh ở vị trí nào vậy?
Lục Hàm vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào Diệp Bắc Thần,cô chăm chú muốn nhìn xem biểu hiện của anh có chỗ nào khác lạ.
Cô cũng cảm thấy tò mò,trước giờ Diệp Bắc Thần chưa bao giờ để lộ cảm xúc trước mặt bất kỳ người nào,phải chăng là không muốn để lộ nhược điểm.
Vẻ mặt của Diệp Bắc Thần cũng không có biến hoá nhiều lắm,hắn vẫn nhìn cô như vậy,chỉ là càng im lặng hơn.
Câu hỏi này rất khó để trả lời thì phải? Ngay cả chính cô cũng không hiểu được điểm yếu của bản thân nằm ở chỗ nào.
Lục Hàm đột nhiên mỉm cười,nụ cười vô cùng tự nhiên không phải kiểu gượng gạo thường ngày:
– Lẽ ra tôi không nên hỏi anh mấy câu vớ vẩn như vậy.
Nếu mà anh có điểm yếu thì phải diệt trừ nó rồi,để đối thủ của anh nắm được sẽ tiêu đấy.
Cô vừa nói vừa làm động tác tay lướt qua cổ giống như doạ người.
Sự lúng túng của cô lọt vào mắt Diệp Bắc Thần,hình thành một vết nhỏ xoáy vào lồng ngực,hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi nhìn cô nói:
– Điểm yếu này không triệt tiêu được mà phải tôi luyện nó trở nên mạnh mẽ,hoặc là tôi sẽ bảo vệ không để ai có cơ hội thương tổn.
Mà nếu không được thì cũng phải triệt tiêu lắm.
– Có lẽ vậy.
Cô le lưỡi nói,cô không hiểu ý của mấy người làm kinh doanh cho lắm nhưng mà ánh mắt của Diệp Bắc Thần nhìn cô có chút kỳ lạ.
Lục Hàm à,rốt cuộc mày đang nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ.
Mày cũng không phải điểm yếu của Diệp Bắc Thần thì lo cái gì.
Diệp Bắc Thần nhìn cô hồi lâu,bất giác duỗi tay về phía cô, rồi nhẹ nhàng nói:
– Lại đây.
Cô nhìn chăm chú, không hiểu ma xui quỷ khiến mà cô lại nhích gần anh hơn một chút.
Diệp Bắc Thần thuận thế kéo cô vào lòng,âm thầm hít mùi oải hương trên tóc cô,bộ dạng vô cùng ân cần:
– Hạ Minh Triệt đối với em vô cùng quan trọng.
Lục Hàm dựa vào người Diệp Bắc Thần,hơi rung động vì những lời vừa rồi,cô khẽ lắc đầu,mỉm cười bất đắc dĩ:
– Cũng không phải là quan trọng,chỉ giống như một người anh trai thôi,anh ấy không quá xấu.
Diệp Bắc Thần dường như hơi bất ngờ,khẽ nhíu mày một cái.
Cô ngẩng lên,đúng lúc thu giữ lại ánh mắt của anh trong mắt,cười khổ:.
truyện kiếm hiệp hay
– Thật ra,anh ấy là người duy nhất đối xử dịu dàng,không phải anh ấy chưa từng ngỏ lời,tôi chỉ cảm thấy người tốt như anh ấy không hợp với tôi.
– Sao em khẳng định hắn là người tốt.
Lục Hàm,đôi khi cách nhìn người của em còn quá ngây thơ.
Diệp Bắc Thần đột nhiên mở miệng,cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Lục Hàm bất mãn chồm dậy,cô mở to mắt nhìn hắn nói:
– Tôi là đang nói lên cảm nhận của mình mà,anh có cần quá mức thù địch với anh ấy như vậy không.
Tôi thật tò mò,không hiểu nổi anh tại sao cứ ghét anh Minh Triệt như thế.
Diệp Bắc Thần nhìn cô,bỗng nhiên nâng cằm cô lên,ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
– Nếu tôi nói là vì ghen thì em có tin không?
Cô hơi ngẩn người lại bị những lời nói của hắn mà run lên.
– Tôi!.
Không hiểu ý của anh cho lắm.
Diệp Bắc Thần trầm tĩnh đáp:
– Hình như ngoài Hạ Minh Triệt,em không nhìn thấy người khác vẫn luôn tốt với em.
– Còn có ai sao?
Lục Hàm lập tức trở nên tò mò.
Bàn tay nắm cằm cô hơi dùng sức khiến cô trong tiềm thức muốn lắng nghe lời nói của anh.
Câu nói tiếp theo của Diệp Bắc Thần chính là:
– Lục Hàm,không phải trước đây chỉ có em thích tôi mà tôi không nhìn thấy,nếu tôi nói tôi cũng thích em,em có chấp nhận không?
Lục Hàm hoàn toàn kinh ngạc dường như không dám tin vào mắt mình.
Ánh mắt Diệp Bắc Thần nhìn cô hết sức chăm chú,thái độ quá mức nghiêm túc khiến cô vô cùng sợ hãi tới mức không có phản ứng.
.