Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 115



Chương 115: Vì cứu người, có thể không quan tâm bất kỳ thứ gì khác

 

“Không cần, cảm ơn mẹ, con về ngủ trước đây, hôm nay con thấy mệt mỏi lắm.” Cô không xuống tầng mà nói với với mẹ Hoắc ngay trên tầng hai rồi trực tiếp trở về phòng.

Trong lòng cô biết rõ những suy nghĩ, dự tính của mẹ Hoắc. Nếu bây giờ cô mang thai đứa bé, vậy đó sẽ là một chuyện tốt. Nhưng nếu như cô không mang thai được, có lẽ đến lúc đó cuộc sống của cô sẽ chẳng còn sung sướng gì nữa.

“Tĩnh Gia, mẹ vừa chào hỏi bên bọn họ rồi, tạm thời bọn họ sẽ không tìm bố con gây chuyện đâu nên con phải cố gắng lên nhé.” Mẹ Hoắc vội vàng cho cô một chút ngon ngọt nhưng trong lòng bà ta rất rõ ràng nên làm thế nào để Diệp Tĩnh Gia ngoan ngoãn nghe lời.

Hoắc Minh Dương nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy Diệp Tĩnh Gia có chỗ nào đó là lạ.

Vừa rồi, cô hỏi anh có muốn có con không, khi bị cự tuyệt lại bắt đầu bỏ thuốc, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

Nghĩ lại về thủ đoạn của bà Hoäc, trong lòng anh dần có tính toán.

Diệp Tĩnh Gia vừa ngủ không lâu đã bị tiếng gõ cửa của Hoắc Minh Dương đánh thức.

Copy của truyên.one  Người tới thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng ngái ngủ của Diệp Tĩnh Gia, chợt bật cười, anh không ngờ còn có người có lá gan lớn như vậy đấy, anh nói: “Ăn thiệt mà cô vẫn còn ngủ được?” “Tôi mệt quá, anh có chuyện gì không?” Bộ dạng có thể té xỉu bất cứ lúc nào của cô khiến Hoắc Minh Dương dở khóc dở cười.

không biết người phụ nữ này lại định giở trò quỷ gì nữa đây.

“Tôi nói cho cô biết, đừng suy nghĩ quá nhiều, có rất nhiều chuyện không phải cô muốn là có thể nắm chắc trong tay được.” Anh đang cảnh cáo Diệp Tĩnh Gia, còn cô có nghe vào hay không thì không nằm trong phạm vi quản lý của anh.

“Tôi thật sự không biết phải làm sao anh mới có thể bỏ qua cho tôi.” Dường như cô không hiểu lòng đàn ông lắm. Từ lúc cô trở về đến giờ cũng không gọi cho Diệp Bách Nhiên một cuộc gọi nào, chờ mãi vẫn không có tin tức.

Bà Hoắc nói đã chào hỏi, vậy không có †in tức có lẽ cũng là một tin tức tốt, Diệp Tĩnh Gia chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Đợi Hoắc Minh Dương đi rồi cô vẫn không hiểu mục đích Hoắc Minh Dương tới đây. Điều này dường như có chút bỉ ai, cô suy nghĩ một chút, hay là thử gọi điện thoại cho Diệp Bách Nhiên xem sao.

“Sao rồi? Chú Diệp.” Diệp Tĩnh Gia gọi điện thoại tới, Diệp Bách Nhiên thấy vậy vui muốn chết, cuối cùng ông cũng được cứu rồi.

“Tĩnh Gia à, chú coi cháu như con gái ruột mà nuôi nấng bao nhiêu năm nay, chuyện bây giờ đã đến nước này đều tại ông già hồ đồ là chú, cháu nhất định phải giúp chú một tay.” Diệp Bách Nhiên nói chuyện với Diệp Tĩnh Gia cũng chọn cách nói mềm mỏng bởi ông biết Diệp Tĩnh Gia dễ mềm lòng mà bây giờ ông cũng không còn cách nào khác.

“Chú yên tâm, chỉ cần cháu có thể làm được, cháu nhất định sẽ làm hết sức nên chú đừng lo lắng.” Diệp Tĩnh Gia cũng vội vàng trả lời lại một câu dễ chịu, rất sợ câu nói kia sẽ khiến Diệp Bách Nhiên mất vui. Bây giờ chỉ cần người còn là được, những cái khác thì thôi vậy.

“Chú ở nhà chờ tin đi, cụ thể thế nào trong lòng cháu cũng không chắc chắn nữa nhưng cháu sẽ cố hết sức.” Lời của Diệp Tĩnh Gia không khác nào một liều thuốc an thần dành cho Diệp Bách Nhiên, tạm thời ông sẽ an toàn, chẳng qua tương lai thì không ai có thể nói trước được.

Nghĩ tới đó lập tức cảm giác đầu óc mơ màng cả đi.

“Không sao chứ, Bách Thuận.” Đầu kia điện thoại vang lên giọng của Hà Thúy Mai, Diệp Tĩnh Gia biết mẹ cũng ở bên đó, có lẽ chú Diệp có chỗ không khỏe, cô hỏi: “Không sao chứ.” “Tha lỗi cho mẹ quản rộng, con có thể giúp thì nhất định phải giúp chú Diệp của con, chú ấy không khác gì bố ruột con cả.” Người đàn ông này chăm sóc mẹ con bà bao nhiêu năm qua, trong lòng Hà Thúy Mai biết rõ. Khi đó suýt chết, nếu không phải có người đàn ông này đứng ra thì có lẽ đã không có Diệp Tĩnh Gia lúc này.

“Được rồi, mẹ, mẹ đừng ép con, con sẽ cố gắng.” Dù có nói gì người nhà cô cũng không chịu hiểu, cô chỉ gả vào nhà họ Hoắc mà thôi chứ nào có một ai coi cô là người nhà họ Hoắc.

“Ừ, mẹ trông cậy vào con hết, nếu chú Diệp của con có chuyện gì mẹ cũng không sống nổi.” Lời của Hà Thúy Mai không khác nào tăng thêm một ít áp lực cho Diệp Tĩnh Gia, thậm chí khiến cô không biết làm sao cho phải.

“Được, được, được, con xem rồi làm là được.” Cúp điện thoại, bỗng nhiên nhận ra mình đến cả một người bạn, một người để dựa vào cũng không có.

Tất cả mọi chuyện đều phải tự cố gắng để làm hoàn mỹ nhất có thể, nếu không sẽ không có ai giúp cô cả.

Nhận rõ cái hiện thực này khiến lòng cô càng thêm chua xót.

Bây giờ, cô còn không biết mình có thể giãi bày, chia sẻ với ai, chỉ biết yên tính ở một mình hồi lâu, cô biết rõ, tất cả mọi người sẽ không có một ai giúp cô vượt qua khó khăn, bởi, thiên hạ này không có bữa trưa miễn phí.

Mở danh bạ điện thoại ra, thậm chí cô còn chẳng tìm lấy được một người có thể gọi là bạn.

Lướt qua lướt lại, nhìn mấy lần, nghĩ đến Đinh Thanh Uyển dưới tầng, cô gọi điện thoại cho Từ Thanh Lam.

“Cô không sao chứ? Sao hôm nay lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi?” Vừa quay phim xong, đúng lúc đang chơi điện thoại thì Diệp Tĩnh Gia gọi điện tới, thật trùng hợp, đúng là duyên phận.

“Gọi điện thoại cho cô thì sao? Không hoan nghênh tôi phải không?” Diệp Tĩnh Gia hỏi ngược lại, nói chuyện với Từ Thanh Lam rất thoải mái. Người phụ nữ này tựa như một tinh linh, luôn khiến người ta không rõ cô đang nghĩ gì.

Cô bảo người đi về một phía, cô phải về nhà.

“Không có, rất hoan nghênh, cô có rảnh không? Ra ngoài ngồi một lát?” Hiếm khi thấy Từ Thanh Lam mời nhưng Diệp Tĩnh Gia vẫn cự tuyệt. Bây giờ trên người cô toàn là vết hôn, vết trên cổ hoàn toàn không giấu được, cô cũng không muốn đi ra ngoài để xấu hổ thêm.

“Thôi, bây giờ tôi không tiện lắm. cô đang làm gì vậy?” Diệp Tĩnh Gia vội hỏi, rất sợ mình sẽ làm sao chuyện gì khiến Từ Thanh Lam thờ ơ mình.

Từ Thanh Lam phát hiện ra ngay chỗ là lạ: “Nói đi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Diệp Tĩnh Gia bị hỏi vậy bỗng nhiên có chút chột dạ nhưng không lẽ cô lại mang chuyện của cô và Hoắc Minh Dương ra để nói? Chuyện này khẳng định là không làm được nên lần này cô bắt đầu không biết phải trả lời thế nào.

“Chắc chắn là có chuyện, mau nói cho tôi biết, mau lên, tôi cảm giác được rồi.” Trực giác của cô rất chính xác, Diệp Tĩnh Gia cũng không phải một người có đầu óc xấu xa gì mà bây giờ lại có thái độ này, rõ ràng là bộ dáng buồn buồn, không tình nguyện.

Rốt cuộc đã có gì xảy ra khiến cô không tình nguyện như vậy? Cô ấy có chút hiếu kỳ: “Rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì vậy?” “Tôi… Nói thật với cô vậy, tối hôm qua Đinh Thanh Uyển tới nhà họ Hoắc ở đến giờ vẫn còn chưa đi, đang nói chuyện trời đất với bà Hoắc.” Diệp Tĩnh Gia suy nghĩ, dù sao cũng không thể bán đứng chút bí mật nhỏ này của mình được nhưng Hoắc Minh Vũ thì không giống vậy, lúc này cũng xách ra cái bộ dạng công tử đào hoa, có người nhìn trúng được anh ta mới là lạ.

“Cái gì?” Từ Thanh Lam ngạc nhiên đến mức đánh rơi điện thoại xuống đất, cảm giác trong lòng có thứ gì theo đó mà vỡ nát.

“Tôi, anh ấy đã đồng ý với tôi, sao lại vậy được…” Không biết Từ Thanh Lam vừa nói gì nhưng Diệp Tĩnh Gia cũng cảm giác được mình vừa làm sai một việc.

“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Diệp Tĩnh Gia vội vàng khoát tay lắc đầu, dù những chuyện này không liên quan đến cô.

“Cô có lỗi gì? Anh ta đã đồng ý với tôi sẽ không liên lạc với người kia nữa, kết quả anh †a không làm nổi.” Khuôn mặt mang vẻ sống không còn gì luyến tiếc của cô khiến Diệp Tĩnh Gia không biết bắt đầu từ đầu, thậm chí cũng không biết nên làm sao mới khiến Từ Thanh Lam đừng đau lòng như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được mình nên nói gì, nên cô nói với Từ Thanh Lam: “Thật ra thì thái độ của Hoắc Minh Vũ với Đinh Thanh Uyển cũng không tốt lắm, cô đừng lo lắng quá.” Dứt lời, cô chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình đi, cô vừa nói gì thế này, người bình thường có ai lại đi nói vậy không? “Tôi… Tôi không có ý đó.” Diệp Tĩnh Gia nói xong đầu lưỡi cũng thành cà lăm, sợ mình lại làm sai gì đó nữa.

“Được rồi, cô không cần phải cẩn thận đến vậy đâu, có gì chẳng thể nói với tôi đâu, không sao hết, đàn ông vốn đã không phải người có thể trông cậy gì rồi.” Cô đã sớm biết đàn ông đều cùng một loại đức hạnh hết rồi mà. Bây giờ, cô đã là một nữ diễn viên nổi danh, không cần phụ thuộc vào đàn ông vẫn có thể sống được, có gì mà không rời bỏ được Hoắc Minh Vũ đâu.

“Cô có thể nghĩ như vậy cũng đúng nhưng tôi cảm thấy Hoắc Minh Vũ và cô vẫn có khả năng mà.” Quả thật Hoắc Minh Vũ biểu hiện rất tốt với Từ Thanh Lam, điểm này đánh ghi nhận, Diệp Tĩnh Gia cũng không muốn nói oan một người tốt.

“Có gì đâu, anh ta đối với ai cũng vậy thôi, tôi vốn không phải người đặc biệt nhất.” Trong lòng cô nhận rõ vị trí của mình, nếu mình trong lòng anh ta quan trọng dù chỉ một chút thôi thì đã không biến thành tình cảnh ngày hôm nay.

“Tôi vốn đã không được bà Hoắc cho phép rồi, chia tay chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Bây giờ chia tay cũng tốt khỏi dây dưa, đau dài không bằng đau ngắn” Lời của Từ Thanh Lam tựa như đã nhận rõ mọi đúng sai phải trái, rắc rối thị phi giữa cô và Hoắc Minh Vũ, cũng như tất cả những gì đã qua.

Diệp Tĩnh Gia cảm nhận được một chút mong đợi cuối cùng của Từ Thanh Lam với Hoắc Minh Vũ đã tan biến mất rồi, cô nói: “Cô đừng nghĩ như vậy, nếu như cô đánh hạ được ải bà Hoắc thì cô sẽ có tất cả, tôi đã nói với cô từ trước rồi.” Cô bước vào nhà họ Hoắc nên cũng biết người thực sự làm chủ nhà họ Hoäắc là ai cho nên sau đó thấy có chuyện gì cũng phải nghe bà Hoắc trước, cô cũng biết sau này muốn lấy lòng bà Hoắc đơn giản hơn so với lấy lòng Hoắc Minh Dương nhiều.

“Có còn quan trọng không?” Dù sao cũng đã như vậy rồi, nói không chừng lúc nào đó Hoắc Minh Vũ sẽ cưới Đinh Thanh Uyển thôi.

Truyện trên báo chí truyền xôn xao, không có gió thì sao có sóng, nếu như không có Hoắc Minh Vũ thầm chấp nhận, báo chí sẽ không tuôn ra lắm chuyện tình cảm như vậy.

Cho dù anh ta dẫn người phụ nữ kia tới giải thích với cô ấy thì cô ấy cũng không tin.

Nếu như không có chuyện gì hết, vậy thì bây giờ Hoắc Minh Vũ sẽ không giải thích với cô ấy nhiều thêm một câu nào.

“Diệp Tĩnh Gia, cô biết không, cho tới giờ tôi cũng không cảm thấy tôi ưu tú giỏi giang được bao nhiêu nhưng tôi cũng không cảm thấy mình nên tự ti” Trong lòng cô ấy nghĩ sao thì lời nói ra sẽ như vậy, nói thế nào thì Từ Thanh Lam cô cũng là người muốn gì có đó, sao phải quy lụy trong tay Hoắc Minh Vũ.

“Cô đừng nói vậy, cậu ấy thật sự rất thích cô.” Trong lòng Diệp Tĩnh Gia biết dù nói thế nào thì giờ Từ Thanh Lam cũng chạy vào chỗ có vấn đề nên cô mới muốn dời hẳn sự chú ý của cô ấy đi từ chút chuyện không vui vừa rồi sang một chuyện khác.

“Cô nói xem sao số tôi lại khổ như vậy chứ!” Từ Thanh Lam vừa nói xong liền bật khóc.

Cô ấy òa khóc khiến Diệp Tĩnh Gia hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới phải, vì cô chưa từng gặp phải phụ nữ khóc bao giờ.

“Cô đừng khóc, đừng khóc, không sao đâu mà, ngoan nào.” Ngoài những cái này ra cô không biết nên nói gì bây giờ, thấy Từ Thanh Lam càng ngày càng khóc lớn hơn, cô 4 đành nói: “Để tôi bảo Hoắc Minh Vũ gọi điện thoại chô cô.” Trước khi nhận được điện thoại của Diệp Tĩnh Gia, cô vừa mới cúp cuộc điện thoại gọi với Hoắc Minh Vũ xong, nghe thấy Diệp Tĩnh Gia muốn gọi điện thoại cho Hoắc Minh Vũ, Từ Thanh Lam thoáng dừng khóc, còn Diệp Tĩnh Gia lại nghĩ, có phải cô nên làm chút gì hoặc nói gì đó không? “Không cần đâu, trước đó chúng tôi vừa gọi điện thoại rồi, anh ấy bảo tôi nhớ về sớm chút, chú ý nghỉ ngơi.” Dứt lời, khuôn mặt cô ấy ửng đỏ, không kìm được sự vui vẻ trong lòng. Dù nói thế nào thì Hoắc Minh Vũ cũng quan tâm cô ấy vậy cô ấy còn lí do gì mà không nguyện tin tưởng anh.

Dâu sao vừa rồi anh còn vừa nói với cô rằng anh chưa từng nắm tay Đinh Thanh Uyển bao giờ mà.

Nên cô hoàn toàn không cần phải ghen.

Từ Thanh Lam lập tức dừng khóc: “Đều tại cô, tại cô dọa tôi, rõ ràng anh ấy không thích Đinh Thanh Uyển.” “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, ai biết cô lại tức giận như vậy, quay ra lo nghĩ này kia.” Diệp Tĩnh Gia giờ cũng không biết nói gì nữa vì lúc này Từ Thanh Lam có nói gì thì cô ấy cũng có lý hết.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.