Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 116



Chương 116: Tôi bị ép buộc xin hãy tha thứ cho tôi

 

Cuối cùng Diệp Tĩnh Gia cũng an ủi được trái tim yếu đuối của Từ Thanh Lam, cô hoài nghi mình đã làm sai cái gì khiến cho cô bị như vậy.

Bây giờ Hoặc Minh Dương không ở đây, Diệp Tĩnh Gia có thể nhẹ nhõm trong chốc lát, cô cúp điện thoại đi. Cô cảm giác tốt hơn nhiều so với trước, vừa rồi cô quá căng thẳng.

“Thật ra, mình không cần quá căng thẳng như vậy, không sao cả, tất cả mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Cô tự an ủi bản thân mình, chính là muốn đứa bé, vì Diệp Bách Nhiên thì mọi việc đều là đáng giá.

Tuy trong lòng cô không tình nguyện nhưng cô vẫn làm theo như suy nghĩ ban đầu.

Cô không có lựa chọn nào khác, cô không biết thuốc của Hoắc Minh Dương có hiệu quả hay không, khả năng tỷ lệ một lần mang thai quá thấp, Diệp Tĩnh Gia không khỏi có chút chần chờ, sờ lên bụng, cô nghĩ đến có biện pháp nào để cho cô trực tiếp mang thai không.

Chỉ cần có con thì lập tức mọi chuyện sẽ thuận lý thành chương.

“Cô đang suy nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh Dương nói khiến cho Diệp Tĩnh Gia bị dọa nhảy dựng lên: “Sao anh lại đến rồi?” Quả thực cô không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, không phải vừa rồi anh đã đi rồi sao? “Tôi đã uống thuốc xong.” Đưa cho cô một viên thuốc màu trắng, Hoắc Minh Dương không coi vào đâu cả. Trong lúc nhất thời cô lại không biết nên làm như thế nào.

Không biết vì lý do gì cô cảm giác đầu mình đau nhói: “Rốt cuộc thì anh muốn như thế nào.” Đó là một sinh mệnh sống sờ sờ, tối hôm qua cô thiếu chút nữa thì chết, cô vẫn kiên trì muốn cứu Diệp Bách Nhiên ra, viên thuốc này cô tuyệt đối không có thể uống.

Đem viên thuốc ngậm vào trong miệng: “Anh có thể đi rồi?’ Uống một hớp, cô cảm giác vị đắng trong miệng.

Mùi thuốc bắt đầu lan ra giữa.

Nhìn xem Diệp Tĩnh Gia ngoan ngoãn uống xong thuốc, Hoắc Minh Dương cũng không muốn ở chỗ này lâu, người phụ nữ này khiến anh nhìn cảm thấy phiền.”Tôi đi trước.” nói xong xoay người đi ra ngoài, cũng không để ý tới Diệp Tĩnh Gia.

Đợi cho Hoắc Minh Dương đi khỏi, Diệp Tĩnh Gia nhìn theo bóng lưng của anh nhẹ nhàng thở ra, may mắn anh ta kịp thời rời đi, nếu không cô sẽ chết mất.

Đi đến bồn rửa tay, cô cúi người xuống nhổ thuốc ra, vặn ra vòi nước uống mấy ngụm nước to súc miệng, cô muốn súc cho mọi thứ trong miệng ra sạch sẽ.

Một lát sau, toàn thân cô đều bị ướt, cô mới từ bồn rửa đứng lên, tất cả mọi chuyện vừa xảy ra giống như đều đang nói cho cô biết cô đã trải qua chuyện tồi tệ gì.

Thậm chí cô còn không biết bây giờ cô còn có thể làm như thế nào, cô nên làm gì.

Hà Thúy Mai lại gọi điện thoại tới, tiếng chuông liên hồi khiến cho Diệp Tĩnh Gia từ trong suy nghĩ tỉnh táo.

“Tĩnh Gia, mẹ nói cho con biết, chú Diệp của con được cứu rồi, bà Hoắc nói chỉ cần con mang thai là có thể cứu chú Diệp của con. Đây không phải là biện pháp khiến tất cả đều vui vẻ sao?” Đầu dây điện thoại bên kia dường như Hà Thúy Mai đang rất vui vẻ, trong giọng nói của bà không che dấu được mừng rỡ.

Diệp Tĩnh Gia cảm giác đầu ông một tiếng, không biết bà Hoắc nói chuyện này cho Hà Thúy Mai là có ý gì, biến tướng tạo áp lực cho cô sao? “Mẹ, con sẽ cố gắng hết sức, mẹ đừng làm con khó xử nữa.” Lúc Diệp Tĩnh Gia nói những lời này, trong lòng cô vẫn đang đấu tranh, tính cách của Hà Thúy Mai cô biết quá rõ ràng, bây giờ chắc chăn ở đầu dây bên kia bà rất vui vẻ.

“Mẹ thấy Minh Dương cũng đối xử rất tốt với con, các con có cái kia hay không? Có phải chân anh ta còn chưa khỏe hay không?” Hà Thúy Mai liên tiếp ném mấy vấn đề ra, mà vấn đề nào Diệp Tĩnh Gia cũng không thể trả lời được.

Chân của anh ta có khỏe hay không… Tối hôm qua thắt lưng của cô vẫn còn cảm giác đau đớn đây, làm sao có thể không tốt chứ“Anh ta rất tốt, mẹ không phải lo lắng cho anh ta.” Diệp Tĩnh Gia nói dứt lời, cô cũng cảm giác toàn thân mình không được tự nhiên, thật giống như chuyện tối ngày hôm qua… mặt cô đỏ lên, cô lắc lắc đầu, sao cô có thể nghĩ lại những chuyện này chứ.

“Tĩnh Gia, mẹ hi vọng con sẽ hạnh phúc, nhưng mà người không thể quá ích kỷ, chú Diệp của con cũng không dễ dàng nhiều năm như vậy.” Hà Thúy Mai và Diệp Bách Nhiên cũng có cảm tình hơn mười năm, tự nhiên cũng không thể trơ mắt nhìn thấy ông ta bị bỏ tù.

Bây giờ cả nhà chỉ có thể trông cậy vào Diệp Tĩnh Gia, người khác không ai có thể làm được.

“Được rồi, mẹ con đã biết, mẹ hãy chăm sóc bản thân mình cho tốt.” Cô hơi mệt nên muốn cúp điện thoại, buổi tối còn muốn tiếp tục cố gắng, bây giờ việc quan trọng nhất là dưỡng đủ tinh thần.

“Ôi, nghe lời là tốt rồi, mẹ cũng là bất đắc dĩ, nếu mẹ có năng lực gì mẹ sẽ dùng.” Giọng của Hà Thúy Mai ở đầu dây điện thoại bên kia tiếc hận khiến cho Diệp Tĩnh Gia không biết nói tiếp như thế nào.

Lúc trước biết rõ cô gả cho Hoắc Minh Dương, còn chết sống bắt cô phải về nhà, bây giờ lại muốn đưa cô đi ra ngoài, thế nhưng mà cũng phải Hoắc Minh Dương đồng ý mới được.

“Tốt rồi, Tĩnh Gia, con nên nghe lời một chút, mẹ không thèm nghe con nói nữa mẹ đi rút kim cho chú Diệp của con.” Từ khi Diệp Bách Nhiên về nhà thì lại bị ốm.

Mỗi ngày đều tiếp nước, Hà Thúy Mai chăm sóc ông ta uống, tiêm thuốc cũng không dễ dàng, những việc…này Diệp Bách Nhiên đều nhìn ở trong mắt.

“Vừa rồi bà lại gọi điện thoại cho Tĩnh Gia sao?” Diệp Bách Nhiên hỏi Hà Thúy Mai một câu, kỳ thật lúc trước ông ta biết sự tình bị bại lộ rất sợ hãi, từ trong ngục giam đi ra cũng rất sợ.

Nhưng là mấy ngày nay ông ta suy nghĩ rất nhiều, loại chuyện này nói cho cùng chính là ông ta không đúng, cùng Diệp Tĩnh Gia không có nửa điểm quan hệ, như thế nào cũng không liên quan đến Diệp Tĩnh Gia mới đúng.

“Bà cũng đừng gây khó dễ cho con bé, thuận theo tự nhiên đi.” Nhìn thấy thái độ của Hà Thúy Mai, Diệp Bách Nhiên đã biết rõ, nhất định bà đã gọi điện thoại nói cho Diệp Tĩnh Gia biết. Thật ra ông ta cũng đã nhận được rất nhiều, cuộc sống có được có mất: “Mặc kệ tôi có kết cục như thế nào thì cũng là do tôi gieo gió thì gặp bão đấy.” Trong mắt Hà Thúy Mai ngấn nước mắt, bà cố nén không cho chảy ra, lắc đầu: “Không phải, đều là lỗi của tôi.” Bà không chăm sóc tốt cho Diệp Tĩnh Gia, đây đều là lỗi của bà.

Trước kia khi kết hôn xong thì bà dựa vào chồng, về sau gả con gái đi thì dựa vào con gái: “Bách Thuận à, hai người chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, tôi cũng không quản ông, đều là lỗi của tôi, tôi quản sớm một chút thì sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy.” Nói đến nói đi bà phải có trách nhiệm, nếu không sẽ không có nhiều chuyện như vậy, hiện tại trách ai đều đã muộn, ông ta chỉ có thể nghĩ biện pháp giữ người, cuộc sống sau này vẫn còn phải tiếp tục.

“Đều là do đứa con gái này của tôi, nếu như nó hiểu chuyện một chút thì cũng sẽ không thành như vậy.” Từ khi ông ta xảy ra chuyện, Diệp Thiến Nhi chưa từng trở về cũng không biết đi nơi nào nữa, con gái nhà mình không dựa vào được, còn có thể dựa vào Diệp Tĩnh Gia sao? Để tay lên ngực tự hỏi, nhiều năm ông ta đối xử tốt với Diệp Thiến Nhi hơn quá nhiều so với Diệp Tĩnh Gia.

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa.” Hà Thúy Mai ngắt lời Diệp Bách Nhiên, bà cũng luôn không có cách nào để Diệp Bách Nhiên quản lý tốt Diệp Thiến Nhi, cho nên hiện tại cũng là lỗi của bà, Diệp Bách Nhiên cũng không phải có chủ tâm biến thành như vậy.

“Trách ai sao được, hai người chúng ta đừng oán trách gì nữa, thuận theo tự nhiên, cuộc sống vẫn cần phải tiếp tục.” Diệp Bách Nhiên nói xong cũng ho khan vài tiếng, hiện tại thân thể ông ta không tốt, ông cũng biết vậy, thật sự không được, già rồi.

“Ừ, đều là tôi không tốt, đều là lỗi của tôi.” Thoáng cái Hà Thúy Mai lại ngăn không được nước mắt, khóc lên.

Bây giờ trong lòng bà đều đang nhớ lại những chuyện đã qua từng ly từng tý một, kể cả Diệp Thiến Nhi, từ nhỏ bà vẫn luôn đối đãi cô ta như con gái ruột vậy.

Đã nhiều ngày như vậy, cũng không biết cô ta một mình một người ở bên ngoài sống như thế nào.

Đọc full tại truyen.one nhé  Từ khi Diệp Bách Nhiên đi ra ngoài thì từ lần kia Diệp Thiến Nhi không dám về nhà, cô †a sợ về nhà sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Trong lòng có chút thấp thỏm không yên, nhiều khi cô ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới có thể nói cho Diệp Bách Nhiên hiểu, có một thời gian cô ta cũng không biết nên làm cái gì.

Trong lòng cô ta biết là mình nên làm gì, không nên làm gì, rõ ràng cô ta biết bây giờ ông đã trở về, và cô ta không có quả ngon để ăn. “Thiến Thiến, em đang suy nghĩ gì vậy?” Trong chăn một bàn tay duõi ra ôm lấy cô ta vào trong ngực.

Cơ thể người phụ nữ run lên, bây giờ cô †a thầm nghĩ ở cùng với người đàn ông này thì cô ta không cần phải làm gì cả, cũng không phải nghĩ ngợi gì, cho dù ông ta có bụng phệ nhưng ông ta thật sự có nhiều tiền, một đêm bảy tỷ.

Mức giá tiền này đã thỏa mãn được tất cả những người phụ nữ:”Em đang suy nghĩ gì? Thờ ơ vậy.” “A… cưng, anh quá mạnh mẽ, em chịu không nổi rồi…” Diệp Thiến Nhi kịp phản ứng lại, nhanh chóng thay đổi thành thái độ tốt.

Bây giờ phải hưởng thụ thật tốt, ở trong chăn thì làm với ai cũng giống nhau cả thôi.

“Em xx đến mức độ nào?” Người đàn ông lạnh lùng nói ra, trong mắt ông ta nhìn Diệp Thiến Nhi có một loại cảm giác khát máu.

Người phụ nữ này thật đúng là buông thả, ông ta chơi xong Diệp Thiến Nhi, bỗng nhiên lại có cảm giác muốn dùng roi da đánh mạnh vào cô ta vậy.

Biến thái.

Diệp Thiến Nhi cảm giác được người đàn ông này tràn đầy ác ý, một câu đều nói không nên lời, bây giờ cô ta muốn chạy trốn, nhưng lại không biết nên làm như thế nào mới có thể rời đi: “ Thật xin lỗi, em không muốn lấy tiền nữa, thả em đi, thả em đi.” Trong mắt Diệp Thiến Nhi tràn đầy sợ hãi, bây giờ cô ta không có bất kỳ phương pháp xử lý nào.

“Anh có thể không đánh em được không? Em van xin anh.” Nhìn ông ta lại muốn lấy dây lưng, cô ta vội vàng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Người đàn ông này không được, còn đổ hết lỗi lên người cô ta, nghe nói người đàn ông háo sắc này có sở thích đặc biệt, lại thật không ngờ bây giờ cô ta phải làm như vậy, cô ta bỗng nhiên thấy sợ hãi.” Hét lên, thanh âm càng to càng tốt.” ” Được được được, anh đừng đánh em.

Cô ta lắc đầu, cảm giác mọi chuyện đều không trong trong phạm vi cô ta khống chế.

Đọc full tại truyen.one nhé  Nhanh chóng lắc đầu, bây giờ cô ta sợ nhất chuyện đã xảy ra, thậm chí không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến heo người đàn ông này dừng lại, cô càng kêu to thì người đàn ông kia càng hưng phấn.

Cả đêm cứ như vậy không biết trôi qua như thế nào, toàn thân cô ta đều là máu.

Lảo đảo trở lại nhà họ Diệp.

Sáng sớm Hà Thúy Mai bị chuông cửa kêu tỉnh: “Ai vậy?” Vừa mở cửa ra bà càng hoảng sợ: “Ôi… Thiến Thiến? Diệp Thiến Nhĩ?” Ánh mắt lạnh nhạt nhìn mới biết được người nọ là Diệp Thiến Nhi, mới vài ngày không gặp sao cô ta lại biến thành bộ dạng như vậy.

Bà lui về phía sau một bước, nhìn thấy đúng là Diệp Thiến Nhi, mới đi tiến lên phía trước.

Diệp Thiến Nhi oa khóc lên, cô ta không biết chuyện gì đã xảy ra vẫn luôn lắc đầu, thật giống như gặp phải ác mộng, cô ta chậm chạp vẫn chưa tỉnh lại, cả người bị sợ choáng váng.

“Tôi…” Muốn nói chuyện, cô ta há hốc mồm ra nhưng cuối cùng lại không nói gì, loại chuyện này cô ta nên nói như thế nào? “Tại sao cả người toàn là máu thế này, Sao không gọi cảnh sát chứ?” Bây giờ Hà Thúy Mai có chút đau đầu, biết rõ nên làm gì không nên làm gì, lại càng không dám để cho Diệp Bách Nhiên nhìn thấy Diệp Thiến Nhi như vậy.

Bà rót một chén nước cho Diệp Thiến Nhị, lại đi nấu mọt nồi nước ấm, định cho cô †a tắm rửa.”Dì Hài, không cần, tôi đi rửa thôi không tắm được.” Diệp Thiến Nhi nói xong xoay người cho Hà Thúy Mai xem, bà lại càng hoảng sợ.”Sao lại nghiêm trọng như thế này?” Bà không nghĩ tới trên người Diệp Thiến Nhi sẽ có nhiều vết thương sâu miệng như vậy.

Ngay cả nội y cô ta cũng không mặc, không khó để nghĩ đến cô ta đã trải qua chuyện gì.

“Đi, dì mang con đến bác sĩ khám, nếu không chúng ta báo cảnh sát, con có biết hình dáng kẻ kia ra sao không?” Diệp Thiến Nhi lắc đầu.

Người này cô ta không thể trêu vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.