Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 117



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 117 Tôi chỉ muốn kiếm tiền rồi rồi cao chạy xa bay khỏi anh.

 

“Con muốn giúp dì một chút, nhưng người đó hóa ra là cầm thú.” Cô ta biết chính xác mình phải làm gì, và nếu cô ta kích động bà, có lẽ gia đình sẽ không thể sống tốt.

Cô ta không dám, cô ta biết thực lực của người đàn bà đó không phải thứ nhà họ Diệp có thể chọc được: “Thôi được rồi, tôi xin lỗi dì Hà, tôi làm bà lo lắng rồi.” Trong thâm tâm cô ta biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm, cô ta quyết định chấp nhận mất đi.

Diệp Thiến Nhi biết rằng có nhiều thứ không thể thay đổi được: “Tôi biết, bây giờ tôi không muốn nói cái gì, nên đừng nói với tôi bất cứ cái gì.” Cô ta tĩnh lặng, cô ta không muốn gặp ai hay bất cứ điều gì.

“Được rồi, cháu nên ở một mình, nếu cháu có việc gì thì gọi cho dì.” Nói xong, Hà Thúy Mai quay lại lầu nhìn Diệp Bách Nhiên.

Đi được hai bước, bà quay đầu lại nói: “Cháu đi tắm rửa sạch sẽ đi, ba cháu bị bệnh, đừng làm cho ba cháu lo lắng.” Dặn dò xong, bà quay lại chăm sóc cho Diệp Bách Nhiên, có rất nhiều chuyện không biết phải làm sao khiến mọi người cảm động khiến cho người †a cam tâm tình nguyện.

“Được rồi, tôi hiểu rồi, hiện tại tôi rất đau đầu.” Nhìn thấy Hà Thúy Mai rời đi, cô ta giơ chỉ phiếu trong tay lên xem xét.

Tấm séc này là phần thưởng của cô ta vì đã bỏ nhiều công sức vào nó. Có lẽ người khác không thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong nhiều năm.

Cô ta mỉm cười với tấm séc.

Cô ta có thể nhận được gì từ đây, cô ta chỉ muốn có tiền, càng nhiều càng tốt.

Chỉ cần có tiền, cô ta muốn làm gì thì làm, không cần nghĩ đến người khác, kiếm thêm một chút tiền, đi thật xa, không bao giờ muốn quay lại.

“Làm sao vậy? Tôi nghe nói cái Thiến nó về rồi hả?” Ông hiện tại chật vật muốn đi xuống đất, tất cả đều trông cậy Hà Thúy Mai lo liệu.

“Ừm, con bé về rồi, không sau đâu, mọi thứ đều ổn” Bà nói với lương tâm cắn rứt, bà không dám nói cho Diệp Bách Nhiên biết bây giờ Diệp Thiến Nhi đang làm gì, vì sợ ông không chịu nổi.

Không gì có thể chiều chuộng được cảm xúc của ông: “Không sao à? Bà đi ra ngoài lâu như vậy mà trở về lại bảo không sao đâu.” Bà không biết Diệp Bách Nhiên sẽ ra sao nếu ông biết chuyện này, nhưng điều bà sợ nhất bây giờ là Diệp Bách Nhiên không được khỏe.

“Thực sự, không sao, đều ổn cả, lát nữa nó sẽ tới gặp ông.” Hà Thúy Mai hứa hẹn, nghĩ rằng Diệp Thiến Nhi sẽ chăm sóc Diệp Bách Nhiên một thời gian sẽ tốt hơn. Bây giờ 80% là Diệp Bách Nhiên lo lắng cho Diệp Thiến Nhi.

“Thôi, nói chuyện sau.” Diệp Bách Nhiên biết nên làm gì và không nên làm gì, nhất là bây giờ ông không biết phải đối mặt với Diệp Thiến Nhi như thế nào.

Bố cô ta là một tội nhân, khiến cho cô ta xấu hổ về ông, và điều đáng sợ hơn nữa là Diệp Thiến Nhi không thể nhận bố mình.

“Được rồi, hai chúng ta đừng nói nữa, bọn nhỏ vẫn còn ở nhà.” Một ngôi nhà tốt như này, Hà Thúy Mai cảm thấy không bỏ được 10.000 người, điều đáng buồn hơn là bây giờ Diệp Tĩnh Gia sống ở nhà họ Hoắc cũng nhất định không được tốt cho lắm.

Cũng may lúc trước không sao, chứ nhà họ Diệp bây giờ thành ra thế này.

Từ rất lâu, không biết phải làm gì hoặc phải làm như thế nào để mọi thứ tốt hơn: “Bà đang nghĩ gì vậy?” “Khi nào thì cái Giai mang thai?” Tất cả sự mong đợi là bụng của Diệp Tĩnh Gia.

“Cứ thuận theo tự nhiên thôi, nhà họ Hoắc không cam lòng đi chuyến này để giao du với kẻ xấu.” Diệp Bách Nhiên cũng là một người làm ăn, biết ảnh hưởng của sự việc này, hiện tại nhà họ Hoắc nhất định mong được tránh xa sự việc này, làm sao có thể khó khăn mà đón tiếp.

“Có biện pháp gì thì cũng phải thử một lần.” Bà không được hòa giải, Diệp Bách Nhiên rất tốt, nhưng chuyện này… Bà cúi đầu không ý kiến, cũng không dám bình luận.

“Tháng này còn tranh thủ đến được, mà thật ra tôi đã nhận thấy, có thể sống thêm một tháng nữa.” Diệp Bách Nhiên biết rõ ràng nên làm gì và không nên làm gì bây giờ, ông cũng biết tháng này nhà họ Hoắc đã dùng rất nhiều thủ đoạn, cần rất nhiều mối quan hệ mới làm được.

Hà Thúy Mai lau nước mắt của bà rồi nói những gì cô nên làm, bà không làm gì cả, không nói gì, luôn cảm thấy có chút tiếc nuối cho Diệp Bách Nhiên.

“Đừng khóc, kiếp này, thực xin lỗi bà và nhà họ Diệp, là tôi đã không chăm sóc tốt cho bà.” Tuy rằng Diệp Tĩnh Gia được ông nuôi nấng, như so với Diệp Thiến Nhi thì Diệp Tĩnh Gia nhận lại quá ít, nhưng cô không bao giờ phàn nàn, cũng không ghen tuông, trái lại còn đối xử rất tốt với Diệp Thiến Nhi.

Khi gả Diệp Tĩnh Gia cho Hoắc Minh Dương, trong thâm tâm ông biết rằng đây là điều ông tiếc nhất cho Diệp Tĩnh Gia: “Thật sự, tôi rất xin lỗi nhà họ Diệp, vì tôi đã gây ra nhiều chuyện.” Nếu như ông không làm nhiều chuyện xấu như vậy thì sẽ không có quả báo như bây giờ.

“Không, cái Giai sẽ cố gắng hết sức để cứu ông. Con bé chưa bao giờ cảm thấy rằng ông đã sai.” Hà Thúy Mai nói chuyện với ông, bỗng có một nỗi buồn không thể diễn tả được. Người đàn ông dường như đang giải thích sau tất cả mọi thứ, đang nói toàn thứ xui xẻo: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa.” Mau kêu ông chuyển đề tài, chuyện này nặng nề quá, lòng bà không tiện nói nỗi buồn.

“Không sao đâu, tôi thực sự không sao.” Ông đã làm tất cả những gì nên làm và không nên làm khi về già, ông cũng không hối tiếc ngay cả khi anh ấy đã chết.

“Ông gọi điện thoại cho cái Giai đi. Nếu còn có cách nào khác, thì tôi đây cũng đồng ý.” Gần như bà không muốn làm xấu hổ nữa, nhất là một người đơn thuần như Diệp Tĩnh Gia, không nên đối xử bất công.

“Không sao, con bé biết nó nên làm gì.” Ở trong mắt bà, Diệp Bách Nhiên đã cứu bà và Diệp Tĩnh Gia, không cách nào ghét bỏ Diệp Bách Nhiên, tuy rằng trước nay ông luôn bất công nhưng bà vẫn luôn nhắm một mắt.

“Tôi không phải là bố ruột của con bé.

Nó biết nên làm gì và không nên làm gì.” Diệp Bách Nhiên mỉm cười, hiện tại ông rất yếu, miệng tái nhợt không còn chút máu. “Tôi chỉ là bố nuôi của con bé mà thôi, tất cả tình yêu của người bố này đã dành cho Diệp Thiến Nhi mất rồi.” Hai người vừa nói vừa nhớ lại, một tháng này, ông sẽ nhớ suốt đời.

Diệp Tĩnh Gia có chút lo lắng và không biết phải đối mặt với Hoắc Minh Dương như thế nào.

Chân anh vẫn chưa ổn, Diệp Tĩnh Gia vẫn nấu cơm cho anh đúng giờ, nhưng cô không dám đưa, Diệp Tĩnh Gia tránh xa Hoắc Minh Dương cả ngày.

Buổi chiều cô tự mình đi chợ mua hoa quả cho Hoäc Minh Dương, cô chỉ kiếm cớ đi ra ngoài không muốn ở lại đây nữa, đầu đau như búa bổ, làm sao lại khiến nó trở nên như thế này.

“Mợ chủ, còn thiếu cái gì nữa không?” Chị Tiết đi ra cùng với cô, Diệp Tĩnh Gia đi dạo một vòng đông tây, sau đó lại đi mua sắm.

Cô nói là đi mua sắm, nhưng cô không nhìn ra thứ mình muốn, bởi vì nhà họ Hoắc có tất cả, chỉ là cô không muốn đối mặt với Hoắc Minh Dương.

“bi về thôi.” Thực sự không có lý do gì để tiếp tục mua sắm ở đây, Diệp Tĩnh Gia nói với chị Tiết, thực ra trong lòng cô đầy sợ hãi và lo lắng.

Cô biết bây giờ dù có làm gì đi chăng nữa, cô cũng không có cách nào làm lành với Hoäc Minh Dương, cô đã đủ sợ hãi: “Chị Tiết, lúc về, chị cứ nói là em đi ngủ nha.” Chị Tiết có chút khó hiểu, cô không biết Diệp Tĩnh Gia đang nói cái gì: ‘Mợ chủ, em đang nói cái gì vậy?” Diệp Tĩnh Gia mới phản ứng lại, cô không biết vừa rồi đang nói cái gì, nói xong liền nóng nảy: “Không có chuyện gì, ổn cả rồi, em mua hết rồi, đi thôi.” Hôm nay mợ chủ hơi lạ, chị Tiết không biết tại sao, nhưng vẫn đi theo Diệp Tĩnh Gia về nhà họ Hoắc.

Bà Hoắc nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia mỉm cười nói: “Sắp tới Thanh Uyển sẽ sống trong nhà của họ Hoäc. Con và Thanh Uyển phải hòa thuận với nhau.” Nghe Bà Hoắc dặn dò, cô liền gật đầu, bà ta muốn thế nào thì làm theo thế đó.

“Xin chào, cô Đinh.” Diệp Tĩnh Gia lịch sự chào hỏi, như thể đây là lần đầu tiên gặp Đinh Thanh Uyển.

“Chào bạn” Đinh Thanh Uyển khóe miệng như rót mật, Bà Hoäc thích cô ta nhất.

Trong lòng Diệp Tĩnh Gia biết rằng cô chỉ có thể được coi là một người bình thường, nên không tự nhiên cô lại tự mãn trước lời nói của Đinh Thanh Uyển: “Không, cô Đinh vẫn rất xinh đẹp.” Có một sự khác biệt nhỏ giữa các từ: “Không biết chuyện của nhà bạn, đã xử lý thế nào rồi?” Đinh Thanh Uyển giả vờ lo lắng hỏi, thật ra thì niềm vui trong lòng cô ta bừng lên, ở trước mặt của cô.

Những chuyện trong gia đình cô đã trở thành trò cười lớn nhất của Liễu Giang Thành, cô nể tình, nhưng vốn không còn sĩ diện.

“Cô không biết, hiện tại không sao đâu mẹ, con lên lầu đây.” Diệp Tĩnh Gia rất yếu ớt, hôm nay cô không có tâm trạng so đo với người khác, hôm nay bà Hoắc đánh cô, cô có †âm tư đồng quy vu tận với mọi người được rồi đấy.

Nhìn thấy hôm nay Diệp Tĩnh Gia có chút khác thường, phu nhân bà Hoäc lùi lại một bước, để cho Diệp Tĩnh Gia về lầu.

Cảm giác sau chuyện phát sinh từ đêm qua, Diệp Thiến Nhi trông như mất hồn mất vía, chuyện này không ổn, đây là một căn bệnh cần điều trị. “Cháu nói xem, Diệp Tĩnh Gia có một chút khác biệt không.” Bà Hoắc hỏi Đinh Thanh Uyển.

Bà Hoắc vẫn có chút khó hiểu, Diệp Tĩnh Gia tối hôm qua ở cùng Hoắc Minh Dương, bà ta biết chuyện này: “Cháu nói, Diệp Tĩnh Gia có với Minh Dương, cho nên…” Đỉnh Thanh Uyển phát hiện ra chuyện tối hôm qua, cô tức không được ngược lại còn cười nói với Diệp Tĩnh Gia: “Này, đây là chuyện tốt, anh cả tốt như vậy, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu.” Ngày tháng trôi qua, cô ta càng cảm thấy tốt hơn.

“Ừm, cháu đã nói như vậy.” Bà vẫn luôn †in tưởng con trai của mình, Hoắc Minh Dương là đủ tốt rồi.

“Không sao đâu, bác đừng lo lắng, nếu không sẽ bị hai đứa con trai này chọc giận mất.” Bà Hoắc cũng không dễ dàng, cả ngày cần phải lo lắng cho hai người con.

Bà không biết điều gì sẽ khiến Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia trở nên tốt đẹp, bà cảm thấy nhẹ nhõm khi có một đứa con.

“Anh cả hôm nay trông không vui. Có thể là vợ chồng trẻ không vui, nhưng thôi mình cũng kệ đi.” Cô ta nói như vậy là có chút ý tứ để bà Hoắc đỡ phải cả ngày lo lắng cho Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia, cô ta quên mất Hoắc Minh Vũ. Tưởng tượng bây giờ mà anh ta có thể ở bên người phụ nữ đó, cô ta cảm thấy rất khó chịu, cô ta nhanh chóng nghĩ ra cách để nhắc nhở bà Hoắc về vấn đề của Hoắc Minh Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.