Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 124



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 124: Đáp ứng anh, phục vụ anhI

 

Cô quyết định sẽ phớt lờ anh.Ở trong lòng của anh thì cô chính là loại phụ nữ cả ngày đều tìm mọi cách để leo lên giường của mình.”Tùy anh nghĩ vậy, bây giờ tôi thật sự không muốn nói chuyện với anh.” Diệp Tĩnh Giai né tránh càng khiến cho Hoäc Minh Dương bất mấn.Người phụ nữ này sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ, rõ ràng trước kia rất nghe lời “Thật xin lỗi, tôi muốn trở về phòng nghỉ ngơi.” Khoảng thời gian này ngủ không được ngon giấc. Mới vừa rồi dùng thái độ không được tốt lắm đối diện với Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Giai cảm nhận được Hoắc Minh Dương không vui.

“Cô về phòng làm gì, còn muốn trở về.” Nói xong cũng trực tiếp kéo Diệp Tĩnh Giai lại rồi hung hãn đè ở trên bàn.”Không phải cô muốn đàn ông sao? Tôi thỏa mãn cô.” Trong lòng liền dâng lên một loại dự cảm xấu, Diệp Tĩnh Giai bỗng nhiên xuất hiện nỗi sợ hãi mà trước nay chưa từng có. Đừng, anh bình tỉnh một chút. Anh có biết mình đang làm gì không hả ?” Diệp Tĩnh Giai giọng nói cũng có chút hơi run rẩy, rất sợ Hoắc Minh Dương mất hứng.

“Tôi không biết cái gì? Không phải cô thích lắm sao?” Thuận thế liền vịn bàn đứng lên.Mặc dù chân anh không tốt nhưng nếu đứng dậy thì không thành vấn đề.

“Đây là phòng làm việc, không được, nơi này không được…” Căn phòng này cửa ở ngay cầu thang, thường xuyên thì có người đi ngang qua.Những chỗ như thế này không được.

“Có gì mà không được? Không phải cô thích lắm sao?” Hoắc Minh Dương giễu cợt nhìn người phụ nữ, không biết là bởi vì thẹn thùng hay là như thế nào mà gò má cô đỏ ửng, thân thể vặn vẹo không thể kiểm soát được. Thỉnh thoảng còn dùng thân thể chạm vào anh, không biết là vô tình hay là cố ý.

Cả cơ thể cô hơi run rẩy giống như đang sợ nhưng lại mang một tia khát vọng. Cả thân thể không khống chế được mà mời gọi.

Hoắc Minh Dương vốn định chỉ hù dọa cô nhưng lại bị khiêu khích .

Diệp Tĩnh Giai cảm thấy vô cùng sợ hãi, sau ót cũng lạnh cả người, “Đừng, tôi không phải cố ý, tôi không có làm gì, tôi không có…” Còn chưa đợi Diệp Tĩnh Giai nói xong, Hoắc Minh Dương liền động thân một cái đã đi vào, đến cả màn dạo đầu cũng chẳng có.

Cảm giác như bị xé ra , Diệp Tĩnh Giai căn chặt răng để không phát ra tiếng ,rất sợ bên ngoài có người đi ngang qua nghe được.

“Cô sợ cái gì?” Cảm giác có chút buồn cười, mỗi khi nhìn cô đều mang ý giễu cợt.

“Tôi, không muốn, van cầu anh…” Coi như bộ dạng kia là thật đi nữa thì cũng không phải ở chỗ này, nơi này rất nguy hiểm.

Tận đáy lòng cô vẫn còn là một cô gái bảo thủ, không chịu được như vậy…

Hoắc Minh Dương nhìn người phụ nữ trong lòng ngực đầy hứng thú, ” Muộn rồi.” “Ít nhất là ở phòng, van cầu anh, chúng ta trở về.’ Diệp Tĩnh Giai còn chưa từ bỏ ý định. Thật ra thì đầu óc cô đã trống rỗng, cũng không biết giờ phút này trong lòng nghĩ cái gì, ngoài miệng là nói cái gì.Trong lời nói có một chút hờn dỗi.

Diệp Tĩnh Giai cảm giác sợ, lại có chút mong đợi.Ban đầu có chút đau nhưng từ từ đã thích ứng được.

Cảm giác cũng không có khó chịu đến nỗi nào,…

Sau chuyện này Hoắc Minh Dương thì vân bình thường như chưa có gì xảy ra vậy, còn Diệp Tĩnh Giai thì đã mất đi lực lượng chống đỡ, cô trượt từ trên bàn xuống mặt đất.Ngồi ở trên mặt đất, cảm giác đau đớn cùng xấu hổ khiến cho nước mắt chảy xuống.

Cô sao lại có thể làm ra loại chuyện như vậy được.Trong lòng đều tràn đầy khinh bỉ đối với chính mình.Cô bỗng nhiên rất ghét bản thân mình, cảm giác cả người đều là rất “Dọn dẹp một chút, đi ra ngoài.” Hoắc Minh Dương ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía Diệp Tĩnh Giai mà lên tiếng.

Sợ hết hồn, Diệp Tĩnh Giai vội vàng dọn dẹp sơ qua, dùng khăn giấy lau một chút rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Cô giống như vừa chết qua một lần, bây giờ cả người đều choáng váng.Có điều chỉ cần bây giờ cô đi ra khỏi đó là tốt rồi.

Đợi cho Diệp Tĩnh Giai rời đi xong thì Hoắc Minh Dương mới quay lại.Chiến trường đã bị Diệp Tĩnh Giai thu dọn sạch sẽ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng bên trong phòng vẫn còn phảng phất mùi vị chưa tản đi.

Mới vừa rồi anh chẳng qua chỉ là tức giận nhất thời nhưng cuối cùng lại mất khống chế.Anh gặp phải Diện Tĩnh Gia liền không biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Trước kia cho dùng ở cùng với Tô Thanh Anh thì cũng không có loại cảm giác này.Nhưng mà thử qua một lần, an ủi chính mình, trong lòng cũng tốt hơn.

Cầm bút lên nhìn tài liệu, định xử lý công việc, nhưng lại tự chủ được mà nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của Diệp Tĩnh Giai, còn có bộ dạng thẹn thùng của cô.

Hung hãn đem văn kiện gạt xuống bàn hết.Đáng chết, anh bây giờ rốt cuộc là đang làm gì. Trong lòng biết rõ có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm.Anh phải nhanh chóng gạt bỏ Diệp Tĩnh Giai ra khỏi tâm trí.

Điều này khiến anh chợt giật mình, không biết vì sao mà bỗng nhiên Diệp Tĩnh Giai lại chiếm một vị trí trong lòng anh.

Vịn bàn đứng lên, đi mấy bước thì anh có thể không cần tay vịn đã có thể đi bộ.Chân có chút sưng lên,vừa rồi mới không để cho Lữ Hoàng Trung đấm bóp, bây giờ không thoải mái chỉ có thể tự mình đứng dậy.

Cách ngày Tô Thanh Anh đi ngày càng gần, anh cũng càng ngày càng bất an.Muốn chân sớm lành một chút tốt, như vậy cũng có thể đi gặp Tô Thanh Anh.Trong lòng suy nghĩ, liền từng bước một đi xuống lầu.

“Minh Dương, sao con lại xuống đây.Đã đi tốt đến vậy rồi à .’ Bà Hoắc mới vừa thấy Hoắc Minh Dương xuống,thấy người khác nói những lời này nên lập tức không nói nữa mà cứ nhìn Hoắc Minh Dương rồi giá cũng không tệ lắm.’Khôi phục nhanh như vậy, con trai ta thật giỏi.” “Không sao, con đã tốt hơn nhiều.” Hoắc Minh Dương thấy Bà Hoắc không biết đang cùng ban giám đốc của công ty bàn chuyện gì, “Lý thúc, sao thúc lại tới đây?” “Hoắc tổng, thân thể đã khỏe rất nhiều ha.” Ông ta đã vài ngày không gặp Hoắc Minh Dương rồi.Nói là làm phẫu thuật, vẫn luôn không có xử lý qua chuyện của công ty “Gần đây công ty mới đưa ra thị trường hàng hóa nên tôi đến đây cùng phu nhân bàn bạc tình hình.

Nhìn như vậy nhưng, Diệp Tĩnh Giai cũng có dáng vẻ rất đẹp.Ít nhất lúc này, cô thật sự rất đẹp.

Không biết bây giờ cô đang làm gì, cũng không biết mới vừa rồi có làm tổn thương cô không. Hoắc Minh Dương ý thức được anh đang nhớ tới Diệp Tĩnh Giai, trong lòng liền chấn động một cái.

Lúc Tô Thanh Anh gọi điện thoại cho Hoäc Minh Dương liền mang một tia nức nở.”Minh Dương, tôi sắp đi rồi.” Bố của Tô Thanh Anh buộc cô ta đi coi mắt, nên đã giữ cô ta lại.Không biết làm sao nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc đi _ cầu xin Hoắc Minh Dương.Chỉ cần Hoắc Minh Dương nói với bố cô ta một câu,ông ấy nhất định sẽ an tâm.

“Ừ, cô thế nào?”Bình thường cô ta là một người tự do thoải mái không lo lắng thứ gì nhưng hôm nay lại đang nức nở nên khiến cho Hoắc Minh Dương cảm thấy khó chịu trong lòng “Có chuyện gì ngươi liền nói.” “Tôi… Trong nhà tôi…’ Cô ta lập tức không nói, thật ra thì tốt hơn hết là không nên nói chuyện này, dù sao cũng có một số việc nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ta.

“Nhà cô thế nào?” Bên ngoài gió có chút lớn, Diệp Tĩnh Giai cách đó không xa đi về phía anh, trong tay cầm theo áo khoác.

“Tôi vừa mới nhìn thấy anh ở bên ngoài, nhìn anh ăn mặc quá ít.’ Mặc dù trong lòng ủy khuất, mặc dù Hoắc Minh Dương làm ra chuyện quá đáng thế nhưng Diệp Tĩnh Giai thấy anh thì vẫn không nhịn được mà lo lắng,sợ anh bệnh hoặc cảm thấy không thoải mái.

Hoắc Minh Dương dùng tay ra hiệu, Diệp Tĩnh Giai mới nhìn thấy anh đang đeo tai nghe ở bên tai kia.

“Minh Dương, ngươi bên kia là ai ? Có người ở đó không?” Cô ta nghe được một giọng nữ, ân cần nói chuyện cùng Hoắc Minh Dương .Cô ta dám làm càn như vậy nhiều lần là bởi vì trong lòng Hoắc Minh Dương chỉ có cô ta.Cho tới bây giờ cũng không phải lo lắng có ai khác nữa hay không. Hoắc Minh Dương thích cô ta, cho nên cô ta có thể không chút kiêng ky mà muốn làm cái gì thì làm cái đó.Nhưng bên cạnh Hoắc Minh Dương bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ, cô ta cảm giác nguy cơ đã tới rồi.

“Ừ, đưa áo cho tôi.” Hoắc Minh Dương nói đúng sự thật, không có nói tên của Diệp Tĩnh Giai .

Nghe giọng của anh cũng đủ biết anh đang gọi điện thoại cho ai. Diệp Tĩnh Giai cũng không nói gì, dù sao Hoắc Minh Dương vui vẻ là được rồi.

Cô miễn cưỡng cười với Hoắc Minh Dương một chút, sau đó đem áo đưa cho anh phủ thêm, liền xoay người đi.” Trở lại.” Dưới tình thế cấp bách Hoắc Minh Dương lên tiếng.

Tô Thanh Anh nghe được Hoäc Minh Dương giữ người lại,tôn nghiêm của cô ta nói cho cô ta rằng không thể nhượng bộ, không thể bại bởi người phụ nữ bên cạnh Hoắc Minh Dương, “Anh đang bận sao? Vậy anh làm việc trước đi.” Cô ta dù sao cũng còn có việc phải làm, dứt khoát nói Hoắc Minh Dương mình bận.

Hoắc Minh Dương muốn nói không để cho để cô ta đừng cúp điện thoại nhưng nghĩ đến mỗi lần nói không đều bị cô ta cự tuyệt liền chẳng còn dũng khí để nói tiếp “Vậy anh làm việc đi.” vừa vang lên xong cũng nghe được âm thanh cúp máy từ phía bên kia.

Diệp Tĩnh Giai cảm giác bản thân đã làm gì sai.’Cái đó, xin lỗi…” Diệp Tĩnh Giai nói xong mắc cở cúi đầu, đại khái cô cũng biết là mình làm sai.

“Không có gì, cô trở về đi .” Mới vừa rồi muốn gọi Diệp Tĩnh Giai, gọi cô xong bỗng nhiên lại không biết nói gì.Thấy mặt cô đầy vô hại nhìn anh, liền nhớ lại tới cô cũng là dùng như vậy ánh mắt nhìn Lữ Hoàng Trương.Ánh mắt đơn thuần như vậy nhưng anh lại cảm giác cô cố ý thu hút Lữ Hoàng Trương.

Người phụ nữ này không đơn giản, tâm cơ sâu nặng.

“Ừ”” Diệp Tĩnh Giai gật đầu, chuyện mới vừa rồi để cho trong lòng Diệp Tĩnh Giai vẫn còn sợ hãi, cô sợ Hoắc Minh Dương bỗng nhiên thay đổi chủ ý rồi lại đè cô ra làm loại chuyện đó.

Chỉ cần có bầu sẽ tốt, cô không phải suy nghĩ nhiều về việc Hoắc Minh Dương đụng chạm mình, mặc dù loại cảm giác đó cũng không xấu.

Lắc đầu một cái, cô đang suy nghĩ gì vậy chứ.Cô thật háo sắc a, cái gì cũng nghĩ bậy.

Vội vàng đem ý nghĩ không lành mạnh đó quăng ra khỏi tâm trí Trở về phòng, Diệp Tĩnh Giai ngồi ở trên giường, trong sọt rác còn có máu vừa rồi của cô chảy ra. không chịu thua kém lớn như vậy một hồi, liền đem quên chuyện. “Diệp Tĩnh Giai a Diệp Tĩnh Giai, sao cô lại không thể cứng rắn một chút chứ.” Nằm sấp ở trên giường, cảm giác không phải rất thoải mái, Diệp Tĩnh Giai vội vàng uống một ít nước ấm.

Nấu một ít nước ấm, mơ mơ màng màng liền ngủ, chờ cô tỉnh lại đã là ngày thứ hai.

“Thế nào, Thiếu phu nhân,sắc mặt cô nhìn không tốt lắm.” Sắc mặt Diệp Tĩnh Giai tái nhợt, Tiết tỷ thấy vậy liền vội vàng để cho cô uống một chút thuốc cảm.

Diệp Tĩnh Giai đứng lên cũng cảm thấy nhức đầu, còn tưởng rằng là ngủ lâu, sau khi nghe lời nói của chị Tiết liền thắc mắc không biết có phải mình đã cảm lạnh rồi không.

Muốn uống thuốc, lấy thuốc ra lại lo lắng mình có phải mang thai hay không, còn cố ý dùng điện thoại di động tra xét một chút xem có thể ảnh hưởng đến thai không.Cô đang mong đợi trong bụng sẽ có một bảo bối đáng yêu, có thể chọc cô vui cũng có thể cứu được Diệp Kỳ Hứa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.