Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 132



Chương 132: Vừa mới bình phục, lại dở trò lưu manh

 

Hoắc Minh Dương nghĩ đến việc Tô Thanh Anh có thể đã biết mọi chuyện, cũng   đoán Tô Thanh Anh chắc chắn biết tất cả rồi.

Nhưng nếu Tô Thanh Anh thật sự đã biết, thì sao, anh trước giờ chưa nghĩ đến: “Tôi…

Biết sẽ biết, loại chuyện này giấu không được.” Hoắc Minh Dương giả vờ thoải mái, lại bị Lữ Hoàng Trung vô tình cười nhạo: “Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn, cậu cũng không cần luôn chờ cô ta.” Lúc trước anh có hứa hẹn với Tô Thanh Anh vẫn luôn chờ cô ta, cuối cùng anh không thực hiện được lời hứa… Chuyện này vẫn làm anh canh cánh trong lòng.

“Tôi không biết cậu nghĩ gì, nếu là tôi, chắc chắn không chịu đựng nổi Tô Thanh Anh” Nhiều năm như vậy, không có tin tức, không biết khi nào người kia sẽ về, cảm giác này thật sự thật không ổn.

Anh ta đau lòng thay Hoắc Minh Dương, người đàn ông này vốn là thiên chỉ kiêu tử, không cần phải hạ thấp bản thân quy lụy Tô Thanh Anh: “Nếu không, cậu từ bỏ Tô Thanh Anh đi” Đây chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, hiện tại mỗi ngày của Hoắc Minh Dương trôi qua rất tốt, không cần thiết có sự thay đổi.

“Cậu nói gì đấy?” Anh không thể tin được Lữ Hoàng Trung lại nói vậy, đây là bạn mà anh quen biết sao? “Cậu không nói giỡn với tôi đấy chứ?” “Tôi nói thật, hiện tại cuộc sống của cậu rất tốt, nên biết thỏa mãn.” Từ trước đến nay, Tô Thanh Anh không phải là lựa chọn tốt với anh.

Có nhiều lúc, anh cũng không nhìn rõ bản thân mình muốn gì, nhưng ngoài cuộc tỉnh táo, Lữ Hoàng Trung để đặt ở trong mắt, biết điều gì là tốt nhất.

Nếu đổi lại là anh ta, chắc chắn không do dự mà chọn Diệp Tĩnh Gia , bởi vì anh thấy Tô Thanh Anh, không có bất kỳ điều gì có thể hấp dẫn anh ta.

“Nhưng cũng chắc chắn không thể là Diệp Tĩnh Gia, gu của tôi không kém tới vậy” Hoắc Minh Dương nói xong, giẻ lau bằng tay Diệp Tĩnh Gia rơi xuống trên mặt đất. “Tôi đến không đúng lúc.” Nói xong Diệp Tĩnh Gia nhặt lên giẻ lau lên đi nhanh.

Lữ Hoàng Trung nghe được giọng nói Diệp Tĩnh Gia, sau đó Hoắc Minh Dương không nói gì, liền hiểu rõ: “Thật không biết đến bao giờ cậu mới nhìn rõ tim mình bây giờ cậu nhìn cô ấy rời đi như thế, trong lòng dễ chịu sao?” Hoắc Minh Dương không biết có cảm giác gì, nhưng trong lòng anh biết Diệp Tĩnh Gia một lát sẽ trở về, cho nên cũng không có gì vui vẻ hay khổ sở.

“Không sao cả, dù sao lát nữa cô ấy cũng sẽ tốt hơn tôi.” Không biết Hoắc Minh Dương lấy đâu ra tự tin, Lữ Hoàng Trung cũng không muốn nói gì nữa, tùy hắn thôi, anh ta muốn xem cuối cùng Minh Dương có kết cục thế nào. “Tôi thật sự khâm phục cậu, có thể làm ra những chuyện như thế, còn là những chuyện không ai ngờ tới.” Anh ta hận không thể mở não của Hoắc Minh Dương ra xem bên trong chứa gì. “Tùy cậu, tôi không muốn tranh cãi gì với cậu.” Hoäc Minh Dương nói xong thì không để ý tới Lữ Hoàng Trung, anh còn có chuyện phải làm, không biết Diệp Tĩnh Gia hiện tại thế nào.

Định ra ngoài †ìm Diệp Tĩnh Gia .

Tắt điện thoại, Hoắc Minh Dương đứng lên, cũng không cố hết sức.

Đi bộ một đoạn là tốt rồi, anh cảm giác còn có thể đi một đoạn nữa: “Chị Tiết, chị có thấy Diệp Tĩnh Gia không?” Chị Tiết vừa thấy Hoắc Minh Dương, hoảng sợ: “Cậu chủ, cậu cậu…” Anh không chống nạng cũng có thể đi rồi. “Tôi hỏi chị có thấy cô chủ không?” “Cô, cô chủ mới ra ngoài, không biết làm gì, chắc là dọn dẹp phòng ngủ, cậu đến phòng cô chủ xem sao.” Chị Tiết chạy nhanh nói, cũng không dừng lại, không ngờ chân cậu chủ chuyển biến tốt hơn nhanh vậy, nhanh chóng chạy đi báo cho bà Hoắc..

Nhìn thấy chị Tiết hoang mang rối loạn chạy tới, bà Hoắc không biết chuyện gì: “Làm sao vậy? Gấp gấp làm gì?” “Bà chủ, cậu chủ có thể đi rồi, vừa rồi còn tự đi ra, không cần chống nạng hay gì cả.” Chị Tiết thở hổn hển đem tin tức nói cho bà Hoắc, ông Hoắc ngồi bên cạnh n cũng nghe rõ ràng, liền đặt báo lên bàn: “Thật sao?” “Đúng, thật sự, tôi thấy, còn làm tôi giật cả mình, nên tôi chạy ngay tới báo cho mọi người tin tốt này.” Chị nói xong, bản thân cũng vui mừng đến loạn, chị là người nhìn Hoắc Minh Dương lớn lên, hiện tại anh có thể tự đi đứng được, chân tốt nhanh như vậy, trong lòng an ủi không ít: “Tốt rồi, tôi đã biết, chị về trước đi.” Bà Hoắc nói chuyện với chị Tiết với thái độ bình tĩnh, chờ Chị Tiết đi rồi, lập tức thay đổi thành bộ dạng khác: “Ông nói xem Minh Dương có thể đi được rồi, thật nhanh.” “Đúng vậy, nó hồi phục rất nhanh.” Ông Hoắc không kích động như bà Hoắc, nhưng vẫn có dáng vẻ cao hứng: “Ai nha, đừng nói nữa, tôi đang rất cao hứng, cũng không biết làm gì cho tốt.” Bà kích động, lâu như vậy, thật vất vả chân Hoắc Minh Dương mới tốt lên, trong lòng bà như bỏ xuống được một tảng đá to: “Đầu là giống tôi, con trai thật hiếu thắng.” “Được, được được, giống bà, cái gì cũng giống bà, bà mau đi nhìn con trai đi, đừng mỗi ngày chỉ biết trang điểm.” Ông cũng háo hức, chân Hoắc Minh Dương là tâm bệnh của ông, hiện tại tốt lên, tự nhiên tâm cũng bớt lo, về sau sẽ tốt thôi.

Diệp Tĩnh Gia đang dọn dẹp phòng, vừa rồi định lau thư phòng cho Hoắc Minh Dương, kết quả còn bị ghét bỏ, sau khi đi khỏi đó, cảm thấy khá hơn nhiều: “Sao cô không dọn dẹp sạch sẽ phòng của tôi?” “Anh đang gọi điện thoại, chờ anh nói chuyện xong có thời gian tôi dọn tiếp.” Diệp Tĩnh Gia nói như ở trong cổ họng, nhưng vẫn nghe hiểu hết, cô nói những gì nghĩ trong lòng cho Hoắc Minh Dương.

“Hiện tại, cô có thể tùy ý nói chuyện với tôi như thế sao?” Hoắc Minh Dương nói xong, Diệp Tĩnh Gia mới ngẩng liếc mắt nhìn Hoắc Minh Dương, phát hiện anh không dùng nạng, hơn đi rất thẳng.

“Anh có thể đứng lên rồi.” “Ngươi đều có thể đứng lên.” Diệp Tĩnh Gia nói lí nhí trong miệng, cũng đứng lên theo, thật cao. Cô cũng cao một mét sáu không xem là lùn, nhưng ở trước mặt Hoắc Minh Dương, cô chỉ ở dưới bả vai anh: “Như vậy tốt hơn rất nhiều, có thể đi lại được là tốt rồi.

“Ừ, cô nói gì?” Anh không nghe rõ Diệp Tĩnh Gia nói gì, giọng cô rất nhỏ, anh phải cuối người mới nghe được cô nói gì: “Nói lần nữa cho tôi nghe.” “Không..” Anh bỗng nhiên tới gần cô, cô chưa thích ứng được, cô nghĩ sẽ lùi về sau nhưng người lùi về sau là anh.

Trong lúc nhất thời sững sờ, cảm giác hơi thở của anh quanh quẩn bên người cô, Diệp Tĩnh Gia lui về phía sau: “Tôi…” Kết quả một chân dẫm lên chậu nước.

“Tôi thật không hiểu cô đang làm gì, luôn làm việc không xong?” Hoặc Minh Dương nói xong, dùng tay chọc chọc mặt Diệp Tĩnh Gia: “Cô ngoan một chút, sẽ không gây ra chuyện dì” “Tôi…..” Cô rất ấm ức, rõ ràng do anh, anh quá gần cô, làm hại cô giật mình, quên mất nơi đó có chậu nước, não lại không hoạt động.

Tự dưng, anh không đành lòng trách măng Diệp Tĩnh Gia , nhìn bộ dáng nhỏ bé đang ấm ức của cô, trong lòng có chút nhói đau, nghĩ sẽ la mắng: “Ngoan.” Duõi tay xoa đầu cô, trấn an một chút.

Hành động này làm Diệp Tĩnh Gia mặt đỏ tim nhảy dựng, bọn họ có phải hay không quá thân mật …

“Được, đều là do tôi, lần sau sẽ chú ý.” Diệp Tĩnh Gia trong lòng có chút không dễ chịu, không đợi anh nói gì đã đáp.

Bà Hoắc vừa tới thì thấy như vậy một màn.

Bà không ngờ Hoắc Minh Dương cùng Diệp Tĩnh Gia có thể hòa hợp, bà rất vui mừng: “Các con…” “Mẹ, sao mẹ lại tới đây.” Diệp Tĩnh Gia có lẽ có chút xấu hổ ngượng ngùng, nói chuyện không suy nghĩ, nhanh chóng đứng cách xa Hoäc Minh Dương, ở cạnh anh một thời gian, bị anh ta lạnh nhạt nên cũng thành ngốc rồi.

“Còn tới làm gì, con đi được cũng không nói cho mẹ biết.” Bà giả vờ tức giận nói, nhìn Hoäc Minh Dương cùng Diệp Tĩnh Gia, trong lòng vui mừng như điên, mặc kệ ra sao, như vậy có vẻ hai đứa nhỏ ở chung rất ổn.

“Con đi được có gì lạ sao?” Hoắc Minh Dương có chút không vui, bà Hoắc phản ứng lại, cảm thấy không nên nói lời kia.

“Mẹ lo lắng thôi mà, nhìn xem hai vợ chồng son đang làm gì, tiếp tục đi” Bà Hoắc nói xong thì nhanh chóng rời đi, Hoắc Minh Dương có vẻ không vui rồi.

Không để ý tới bà Hoắc, cô thực sự không hiểu câu nói vợ chồng son là chuyện gì, cô đã làm gì sao.

“Được rồi, cô đừng nghĩ nữa, tôi cảm thấy rất phiền, muốn nghỉ ngơi.” Hoắc Minh Dương nói xong, Diệp Tĩnh Gia nghi ngờ, Hoắc Minh Dương đang nói chuyện với cô sao? Sao lại lật mặt nhanh vậy, trước kia không phải như thế, anh ta không hề nhẹ nhàng như thế….. Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng không nói ra.

Có đôi khi, cô và Hoắc Minh Dương cũng có thể dễ dàng chung sống, không nên nghĩ nữa, cứ thế đi.

Cô biết trong mắt Hoắc Minh Dương cô có vị trí gì, cơ bản cô không có ý định thay đổi suy nghĩ của anh với cô, chỉ cần yên ổn không có việc gì, không quấy nhiều nhau là tốt rồi: Xin ủng hộ team truyện one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyên.one “Nhìn xem dáng vẻ của anh, tôi hiểu dù tôi làm gì anh cũng sẽ không vui, nhưng tôi muốn nói một câu, chỉ cần Tô Thanh Anh vui vẻ, anh có thể để tôi đi bất kỳ lúc nào.” Vừa rồi, anh gọi điện thoại, chắc là nói về Tô Thanh Anh, cho nên mới làm Diệp Tĩnh Gia khổ tâm như vậy, chỉ có Tô Thanh Anh, mới có thể làm Hoắc Minh Dương lập tức thay đổi.

Những người khác muốn thay thế Tô Thanh Anh là điều không thể.

Diệp Tĩnh Gia nói vậy làm cho Hoắc Minh Dương không biết nói sao mới tốt: “Thực sự xin lỗi, tôi biết có một số việc tôi chưa đúng.” Những lời này đối với anh đã là rất nhượng bộ, anh cũng không biết nói gì hơn, làm cho Diệp Tĩnh Gia buồn là do anh không đúng, lẽ ra không nên nói vậy với Diệp Tĩnh Gia.

Hoắc Minh Dương cảm nhận được cô là người vừa nhảy cảm vừa yếu đuối.

Nghe được lời xin lỗi từ anh, Diệp Tĩnh Gia vừa mừng vừa sợ, không biết nói gì cho phải, kích động tới mức đứng im tại chỗ.

Cô chưa bao giờ nghĩ Hoắc Minh Dường vì Tô Thanh Anh mà xin lỗi cô. Cô không tin được vào tai mình.

Với tính cách của Hoắc Minh Dương, cô hiểu rõ hơn ai hết, cũng không hiểu tại sao anh lại xin lỗi cô.

Một lát sau, mắt cô cụp lại, không nhìn Hoắc Minh Dương nữa, nước mắt nuốt vào trong, chỉ cần một câu xin lỗi này dường như cái gì cũng đáng giá: “Không sao, tôi chỉ không thoải mái chút thôi, nhưng nghĩ lại thì cũng không có chuyện gì quá lớn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.