Chương 164: Đối với Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia, chia tay cũng là một sự lựa chọn đúng đắn
Diệp Tĩnh Gia giúp Diệp Thiến Nhi sửa sang đồ đạc một lượt rôi trang điểm cho cô ta, nhưng dù vậy, cô vẫn cảm giác bây giờ có làm gì cũng rất khó để tâm trạng của Diệp Thiến Nhi được vui lên.
Diệp Tĩnh Gia bảo rằng muốn nói chuyện riêng với Lữ Hoàng Trung, Domoto Sakura vừa liếc mắt một cái đã biết được cô đang nghĩ gì, bèn tiến thẳng đến trước mặt Diệp Thiến Nhi và nói: “Để tôi trang điểm cho cô cho, bây giờ cô không tiện dùng tay.
Diệp Thiến Nhi nghe cô ấy nói vậy thì nhìn tay mình, quả thật tình trạng bây giờ của cô ta không tốt lắm.
“Làm phiền cô.” Lần đầu tiên Diệp Thiến Nhi lại nói một câu nhờ vả như thế này làm mọi người cũng bất giác nhìn nhau. Trước đây Diệp Thiến Nhi không phải kiểu người dễ chịu như thế.
“Em bỗng nhiên ngoan như thế này, chị không thấy quen lắm” Diệp Tĩnh Gia hiểu ý, nói với Diệp Thiến Nhi.
Trước kia Diệp Thiến Nhi chưa từng thế này, bây giờ cô ta lại thay đổi một cách đột ngột làm Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói gì, thế là cô im lặng không lên tiếng.
“Giờ tôi đang gặp một vài khó khăn, không biết nên giải quyết ra sao, anh góp y cho tôi với. Diệp Tĩnh Gia nháy mắt với Lữ Hoàng Trung.
Lữ Hoàng Trung lập tức hiểu ra, đi theo Diệp Tĩnh Gia ra ngoài.
Sau khi đi ra, Lữ Hoàng Trung thấy trên khuôn mặt Diệp Tĩnh Gia tríu nặng tâm sự, bèn hỏi: “Sao vậy, cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?” Diệp Tĩnh Gia siết chặt hai tay lại như đang đăm chiêu gì đó. Lữ Hoàng Trung không biết cô đang nghĩ gì, cảm thấy hơi lo lắng, anh ta tự hỏi không biết có phải cô lại đang suy linh tinh không.
Lữ Hoàng Trung hỏi: “Cô sao thể, có chuyện gì thì cứ nói thẳng xem nào?” “Tôi… Diệp Tĩnh Gia nói với vẻ khá do dự, đắn đo một hồi lâu mà vẫn không biết nên mở lời thế nào. Cuối cùng, cô thả lỏng hai tay ra, sau đó câm lấy tay của Lữ Hoàng Trung và nói: “Nói thật thì tôi cũng không biết nên nói sao nữa.’ Trong lòng Diệp Tĩnh Gia đang cảm thấy khá bối rối và hoảng hốt, vì căn bệnh mà Diệp Thiến Nhi đang mắc phải thật sự quá nặng. Cô tiếp tục nói: “Nếu không nhờ có anh thì tôi không biết phải đợi đến khi nào mới gặp lại được Diệp Thiến Nhi” Lúc nói đến câu cuối, những từ ngữ ấy nghẹn ngào nơi cuống họng của Diệp Tĩnh Gia. Cô muốn nói thêm một vài điều nữa nhưng quá khó khăn.
Lữ Hoàng Trung vỗ vai cô an ủi: “Thật ra cô không cần đau khổ thế đâu, Diệp Thiến Nhi không ngốc, cái gì cô ấy cũng biết cả.” Những gì anh ta vừa nói đương nhiên là thật, có thể nói là anh ta khá hiểu biết con người của Diệp Thiến Nhi nên việc anh ta biết mình cần nói gì, làm sao cho đúng cũng là chuyện bình thường.
“Tôi chẳng biết nên cảm ơn anh thế nào. Hơn nữa, tôi có cảm giác bây giờ bất kể tôi làm gì thì cũng không thể làm con bé vui lên được.” Đây sự băn khoăn xuất phát từ tận đáy lòng cô, dẫu sao thì đã rất nhiều lần cô không thể khiến Diệp Thiến Nhi vui vẻ.
Cô tiếp tục hỏi: “Bệnh của Diệp Thiến Nhi thật sự không thể trị hết sao?” “Căn bệnh này vốn không thể chữa trị tận gốc, lúc đầu cô ấy cũng không kiểm soát bệnh tình nên đương nhiên sẽ gây khó khăn cho việc điều trị”
Mặc dù trong đầu Lữ Hoàng Trung đã nghĩ đến kết quả xấu nhất nhưng anh không nói quá thẳng thừng: “Tôi nghĩ cô nên ở bên cô ấy cho đến phút cuối cùng của cô ấy, đó cũng là một lựa chọn tốt. Dẫu sao mọi chuyện đều do cô ấy tự quyết định mà từng bước một đi tới ngày hôm nay.”
Sau khi nghe Lữ Hoàng Trung nói vậy, Diệp Tĩnh Gia hơi tuyệt vọng nhưng vẫn cố nén cảm giác đau đớn và bịn rịn trong lòng. Diệp Thiến Nhi vẫn còn ở trong phòng, nếu mắt cô đỏ lên thì Diệp Thiến Nhi sẽ nhận ra mất.
“Đoạn thời gian tới tốt nhất là cô nên giữ khoảng cách với Diệp Thiến Nhi để tránh lây bệnh” Lữ Hoàng Trung tương đối quan tâm đến thân thể của Diệp Tĩnh Gia. Bệnh của Diệp Thiến Nhi đã vô phương cứu chữa, Diệp Tĩnh Gia không thể bị nhiễm căn bệnh đó.
“Tôi không quan tâm, tôi chỉ có một đứa em gái là Thiến Nhi, tôi không muốn nó sống vất vả như thế” Diệp Tĩnh Gia vẫn giữ quyết định của mình, không hề có ý định nhượng bộ: “Những chuyện khác thì tôi không quan tâm, nhưng nếu nó xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho chính mình.” “Trong những ngày Sakura chăm sóc cho Diệp Thiến Nhi, cô ấy đều giữ khoảng cách với Diệp Thiến Nhi, cũng từng hỏi bác sĩ thử thì người ta đã khẳng định là tính lây lan của bệnh này rất mạnh. Thậm chí với cái chén vừa rồi cô ấy ăn, khi rửa cũng phải rửa đi rửa lại mấy lần” Lữ Hoàng Trung kiên trì nói.
Lữ Hoàng Trung không định cho Diệp Tĩnh Gia bất cứ cơ hội nào để phản bác, vì có đôi khi con người phải biết nhìn nhận thực tế.
“Tôi thật sự không biết nên nói thế nào nữa, bao giờ anh cũng bảo tôi làm những gì mà anh cho rằng đó là điều đúng đắn, nhưng tôi chỉ có một đứa em gái, tôi chỉ mong con bé sẽ được vui sướng hạnh phúc trong những ngày cuối đời.” Lúc nói câu này, Diệp Tĩnh Gia đã gần như sụp đổ.
Lữ Hoàng Trung cứng rắn nói: “Tôi cũng không muốn chõ mũi vào việc của cô, nhưng có một số việc cô buộc lòng phải chấp nhận sự thật. Cho dù cô không sợ bị lây nhưng nếu Diệp Thiến Nhi không tiến hành cách ly để rồi lây cho người khác, cô có thấy Diệp Thiến Nhi sẽ vui vẻ không?” Những lời nói ấy của Lữ Hoàng Trung như cây kim bén nhọn đâm vào người Diệp Thiến Nhi.
Nếu là trước đây, cho dù Diệp Thiến Nhi lây bệnh cho mọi người thì cô ta cũng sẽ không quan tâm. Nhưng bây giờ, Diệp Tĩnh Gia có thể cảm giác được ở Diệp Thiến Nhi đã có một vài thứ gì đó thay đổi, cô ta không còn như trước kia nữa.
“Tôi biết giờ cô vẫn rất khó chấp nhận. Tôi là bác sĩ, tôi tin tưởng khoa học, nhưng lúc này tôi tin tưởng vào số phận hơn”’ Mỗi người đều có số phận của riêng mình, nay Diệp Thiến Nhi lại mắc phải một căn bệnh như vậy, cơ bản là không còn hy vọng gì để chữa trị nữa.
Nghe những lời mà Lữ Hoàng Trung vừa nói, không hiểu sao trong đầu Diệp Tĩnh Gia lại chợt hiện lên dáng vẻ Diệp Thiến Nhi khi còn bé. Lúc đó cô ta vẫn khá nghịch ngợm, luôn thích làm theo ý mình, nhưng may là đến lúc sắp chết vẫn biết hối cải.
“Thôi, anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe” Diệp Tĩnh Gia vẫn khăng khăng với suy nghĩ của mình, rất sợ anh ta sẽ nói ra những lời gây tổn thương cô thêm nữa.
Nhưng cô phải công nhận một điều rằng Lữ Hoàng Trung nói rất có lý.
Có đôi khi muốn giải thích cũng chẳng tìm được câu từ phù hợp, bao gồm cả việc thân thể của Diệp Tĩnh Gia đã xuất hiện biểu hiện lạ gì chưa.
“Thôi được rồi, tôi cũng chẳng khuyên được gì, cô cứ dẫn Diệp Thiến Nhi đi dạo phố đi, đến tối thì dẫn cô ấy về với Sakura.” Lữ Hoàng Trung biết phải làm sao, cũng biết nên nói thế nào để an ủi Diệp Tĩnh Gia, nhưng anh ta lại không nói thêm gì nữa. Có một số chuyện phải tự mình nhìn rõ mới được, dù cho việc đó sẽ khiến chúng ta rất đau khổ. Diệp Tĩnh Gia biết giờ đây bất kể mình làm gì cũng không thể đền bù được nỗi tiếc nuối trong lòng được nữa, nhưng việc gì đến cũng sẽ đến thôi. Giờ thì cứ vui vẻ là được, chuyện của ngày mai thì cứ để ngày mai nói sau.
“Nghe tôi đi, cô về xem Sakura đã trang điểm cho Diệp Thiến Nhi xong chưa. Nếu đứng lâu thêm nữa thì Diệp Thiến Nhi sẽ nghi ngờ chúng ta nói gì sau lưng cô ấy, bây giờ cô ấy mắc phải căn bệnh này, tâm trạng nhạy cảm mong manh lắm” Lữ Hoàng Trung rất hiểu biết về †âm lý của bệnh nhân. Hầu như họ đều sợ người khác sẽ chê bai mình nên bao giờ cũng tỏ vẻ “Sao cũng được”, nhưng trong mắt đều là vẻ bất an, vô cùng nhạy cảm.
Diệp Tĩnh Gia gật đầu rồi đi vào phòng. Đã nhiều lần cô đã không làm tròn nghĩa vụ của một người chị, nhưng chí ít bây giờ cô sẽ làm việc mà cô muốn làm, hơn nữa còn phải làm thật nhanh.
Diệp Tĩnh Gia nói với Domoto Sakura: “Tôi không biết nên cảm ơn cô thế nào đây: Domoto Sakura nghe Diệp Tĩnh Gia nói vậy thì quay đầu khẽ mỉm cười đáp lại cô: “Tôi chỉ đang giúp bác sĩ Hoàng Trung chăm sóc cô ấy một chút thôi, không phiền hà gì. Tôi cũng học y mà” Nếu không vì Lữ Hoàng Trung, có thể cô ấy đã bỏ học y từ lâu rồi.
“Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn cám ơn cô đã giúp đỡ con bé trong thời gian qua.’ Diệp Tĩnh Gia nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Domoto Sakura biết rõ Diệp Thiến Nhi bị bệnh mà vẫn có thể tiếp xúc với cô ta một cách tự nhiên như vậy, chứng tỏ nhân phẩm của Domoto Sakura rất tốt.
“Không cần cám ơn, tôi và cô ấy cũng có duyên” Domoto Sakura không hề ngại ngần mà tự khen mình, Diệp Thiến Nhi và cô ấy giống nhau ở rất nhiều điểm.
Chỉ là…
“Chị cảm ơn cô ta làm gì, cô ta nhốt em lâu lắm đó” Diệp Thiến Nhi lại nói một cách thẳng thừng. Giờ mọi người mới thấy Diệp Thiến Nhi ít nhiều cũng còn giống như lúc trước.
Diệp Tĩnh Gia cười một tiếng: “Ngại quá, tính tình em tôi xưa nay đều như thế. Thiến Nhi, em nên cẩn thận khi nói chứ, cô Sakura cũng vì muốn tốt cho em mà.
Người tốt theo kiểu nửa vời mà Diệp Tĩnh Gia đã nói thì Diệp Thiến Nhi không muốn để ý tới, loại người này lúc nào cũng nói vì muốn tốt cho mình nhưng lại không xem xét lại chuyện Domoto Sakura đang cướp đi Lữ Hoàng Trung với mình.
Diệp Thiến Nhi hỏi Diệp Tĩnh Gia: “Chị và Hoắc Minh Dương chia tay rồi ạm Cô ta vừa nhắc tới người này thì nụ cười trên môi Diệp Tĩnh Gia lập tức tắt lịm như thể tên của người này có lực sát thương quá lớn. Diệp Thiến Nhi thấy Diệp Tĩnh Gia như vậy thì thấy có chút không đành lòng, bèn hỏi: “Có phải em đã nói cái gì không nên nói rồi không?” “Không có gì đâu, không hợp nhau thì chia tay thôi, đó cũng là một lựa chọn tốt.” Lữ Hoàng Trung kịp thời nói giúp Diệp Tĩnh Gia.
Diệp Thiến Nhi bao giờ cũng nói những lời mà người khác không thích nghe, hơn nữa chính bản thân cô ta cũng không nhận ra điều đó.
“Đúng vậy, không có gì đâu, em chỉ vô tình thôi mà” Diệp Tĩnh Gia bỗng nhiên giật mình lấy lại tinh thần, nói với vẻ không để ý, dẫu sao Hoắc Đình Thâm đã là người cũ với cô rồi: “Dù em nói về anh ta thế nào thì chị cũng không quan tâm đầu, anh ta thật sự không phải một người quan trọng với chị” Nói rồi Diệp Tĩnh Gia còn mỉm cười với Diệp Thiến Nhi, có một số thứ phải †ự trải nghiệm và cảm nhận mới biết nó như thế nào.
Diệp Thiến Nhi bất mãn nói: ‘Ban đầu em đã nói bố là để em làm dâu nhà họ Hoäc nhưng bố cứ khăng khăng không chịu.” Nếu cô ta là người được gả sang nhà họ Hoäc thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.
Dựa theo tính cách của Diệp Thiến Nhi thì có lẽ sau khi vào nhà họ Hoäc, cô †a sẽ mài đi mọi góc cạnh sắc bén của mình, thế thì đã không xảy ra nhiều vấn đề như hôm nay. Tiếc là ai cũng không tính được đến bước này, không ai nghĩ răng sẽ có ngày hôm nay nên chỉ có thể chấp nhận nó Diệp Tĩnh Gia hơi lớn tiếng: ‘Em đừng nói linh tỉnh nữa, sao chăng suy nghĩ gì thế hả?” Nói xong, Diệp Tĩnh Gia nhìn về phía Lữ Hoàng Trung và nói: ‘Anh có thế chở chúng tôi vào trong trung tâm thành phố không?” Cô hỏi anh ta như vậy là vì nơi này hơi vắng vẻ. Trên cơ bản là Diệp Thiến Nhi đã thu xếp xong, giờ cô và Diệp Thiến Nhi có thể đi ra ngoài ngay.
“Dĩ nhiên là có thể, khách sáo gì với tôi. Lữ Hoàng Trung dịu dàng nói với Diệp Tĩnh Gia.
Diệp Thiến Nhi nhìn thấy sự đặc biệt mà Lữ Hoàng Trung dành cho Diệp Tĩnh Gia, bät đầu hâm mộ cô. Từ nhỏ đến lớn, dường như tất cả những chuyện tốt lành Diệp Tĩnh Gia đều được tham gia vào. Người chị này của cô ta đúng là hết sức may mắn.
“Thôi thôi, hai người đừng tình chàng ý thiếp trước mặt em nữa” Diệp Thiến Nhi nói vậy làm Diệp Tĩnh Gia thấy hơi xấu hổ, chẳng biết đứa em này của cô nghĩ gì mà bao giờ cũng nói mấy câu linh tỉnh. Cô khẽ măng: “Em nói ít mấy câu cũng không bị gì đâu” Diệp Thiến Nhi lè lưỡi một cái, tựa như đã trở lại dáng vẻ đáng yêu dí dỏm của ban đầu.
Diệp Tĩnh Gia đột nhiên cảm giác được Diệp Thiến Nhi không đáng ghét như trước, nói: ‘Em thật sự thay đổi rồi, đến chị cũng thấy hơi là lạ.” “Chị đang nói gì thế, em có thay đổi gì đâu, chị mới là người hay suy nghĩ linh tinh đấy” Nói xong, Diệp Thiến Nhi trừng Diệp Tĩnh Gia một cái.
Cô ta không muốn làm người tốt, người ta luôn nói ở ác sống lâu mà.
Trước đây bố cô ta cũng nói các anh hùng vĩ đại đều phải chết rất sớm.
Diệp Tĩnh Gia thấy Diệp Thiến Nhi ngẩn người, lên tiếng nhắc nhở: “Em ngoan chút đi, chị thật sự cạn lời với em rồi, toàn nói mấy thứ không đâu”