Chương 186: Bị người đùa giỡn
Diệp Tĩnh Gia biết rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Cô sớm rũ sạch quan hệ với Hoắc Minh Dương ngày nào, thì sẽ dễ dàng có được hạnh phúc ngày ấy.
“Em biết không, tôi chưa từng có nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày nào đó theo em tới đây.’ Người đàn ông này vừa ứng phó Chu Vị Lai đến bắt chuyện, vừa thừa dịp người ta không chú ý, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Tĩnh Gia.
“Như anh nói đấy, tôi cũng như thế”
Khi vừa mới bắt đầu cô còn có chút ảo tưởng vào sức mạnh tình yêu, nào là chăm sóc tốt chồng mình, tương lai hai người sẽ có đứa bé.
Bây giờ chồng con đều đã có, nhưng có cũng bằng không. Gặp phải loại chuyện như vậy cô không biết bản thân nên khóc hay cười mới đúng.
“Cậu Hoắc, vị này chính là… Một người đàn ông từ phía xa xa đi tới, ông ta không cao cho lắm. Trên khuôn mặt người này mang theo một cặp kính, nhìn qua khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi. Người này mang đến cho cô cảm giác giống như đã từng quen biết.
“Đây là vợ tôi. Chú Tô, chú đã từng gặp cô ấy rồi.’Hoắc Minh Dương đi đến giúp đỡ Diệp Tĩnh Gia giới thiệu một chút với người vừa đến. Vừa nghe anh nói như thế, lại nhìn vẻ mặt của vị họ Tô này, chẳng lẽ người ta là người thân của Tô Thanh Anh thân thích? “Đây là?” “Chú của Tô Thanh Anh. Trước đây chưa gặp cô đây bao giờ” Ở trường hợp này, mặc kệ phát sinh cái gì, nhìn thấy cái gì, ông ta cũng không thể nói ra bên ngoài được. Đặc biệt là khi hôm nay ông ta còn mang theo một người phụ nữ xa lạ.
“Chào chú.” Diệp Tĩnh Gia lễ phép chào hỏi chú Tô Thanh Anh một câu.
Hiển nhiên là người kia bị dọa sợ hết hồn, ông ta không nghĩ tới Hoắc Minh Dương sẽ đi cùng người phụ nữ khác không phải cháu mình.
Phải biết với tính cách của Tô Thanh Anh chắc chắn sẽ không chịu được chuyện này. Thế mà Hoắc Minh Dương lại quang minh chính đại thừa nhận người này là vợ mình như thế.
“Tổng giám đốc Tô tiếp tục trò chuyện nhé. Tôi và vợ còn có chút việc, đi trước một bước.’Hoác Minh Dương không nguyện ý ở chung một chỗ với người đàn ông kia lắm, bằng không anh cũng sẽ không tỏ thái độ như vậy, Diệp Tĩnh Gia biết.
Cô ngoan ngoãn theo Hoắc Minh Dương rời đi, làm Hoắc Minh Dương cảm thấy rất yên tâm.
“Sao thế? Em đang nghĩ cái gì đấy?”Hoäc Minh Dương thấy dáng vẻ như mang một bầu tâm sự của Diệp Tĩnh Gia không nhịn được hỏi.
“Anh không sợ ông ta nói cho Tô Thanh Anh biết sao?” Dáng vẻ lo lắng của Diệp Tĩnh Gia là hoàn toàn dư thừa trong mắt Hoắc Minh Dương.
“Sợ cái gì chứ. Nếu tôi đã mang em đến đây, đương nhiên không sợ gì hết.” Không có nguyên nhân, chỉ đơn giản là anh muốn mang Diệp Tĩnh Gia đến đây, mặc kệ có chuyện gì đi chăng nữa.
Thái độ của Hoắc Minh Dương như vậy khiến cho Diệp Tĩnh Gia hơi khó hiểu.
Người đàn ông này luôn có cách dễ dàng kích thích nơi mềm mại nhất trong lòng cô.
“Đến lúc bị phát hiện, đừng làm tôi phải khó xử là được.” Ý nghĩ của Diệp Tĩnh Gia khiến Hoắc Minh Dương không hiểu ra sao.
“Ở trong lòng em, chuyện này giống chuyện không đưa ra ngoài ánh sáng đến thế sao?” Cô đã là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Hoắc, là vợ của anh. Thế nhưng cô lại luôn bày ra dáng vẻ chịu ấm ức lớn lắm như thế cho ai xem.
“Ngoan một chút. Có rất nhiều chuyện không giống như em nghĩ “Hoắc Minh Dương nói với cô. Anh cũng không biết tại sao bản thân anh lại có thể bỏ lại Tô Thanh Anh và hết thảy tất cả mọi chuyện công việc trên tay để theo Diệp Tĩnh Gia tới đây.
Hôm nay trong đầu anh không có bất cứ ý nghĩ nào khác, tràn ngập đầy đầu là ý muốn đến bên Diệp Tĩnh Gia.
Bản thân anh cũng không muốn suy nghĩ chính mình đang làm gì.
“Ôi, tổng giám đốc Hoắc, vị này là ai thế?” Một người phụ nữ quyến rũ, xinh đẹp đi tới, bày ra dáng vẻ vô cùng †hân quen với Hoắc Minh Dương, lên tiếng hỏi anh.
Hoắc Minh Dương khẽ lui về phía sau một bước nhỏ, né tránh việc đụng chạm của người phụ nữ kia.
“Có lời gì thì cứ nói, đây là vợ tôi.” Trước đây Hoắc Minh Dương rất ít tham gia những bữa tiệc thế này. Cho dù anh có đến cũng là ngồi xe lăn đến.
Bây giờ cơ thể anh đã tốt lên rất nhiều, cứ thế đứng ở chỗ này, hoàn mỹ vô cùng: “Tổng giám đốc Hoắc đúng là càng ngày càng đẹp trai đấy nhé.” “Đình Vũ cũng nên đến rồi, cô đi tìm nó đi thôi.” Người phụ nữ này rất thích Hoắc Minh Vũ, kiểu ngày như ngày hôm nay chắc chắn Hoắc Minh Vũ sẽ đến. Chẳng qua là cô ta đợi mãi mà còn chưa gặp được người.
“Chị dâu, sau này khi trở thành người một nhà, đến lúc ấy chị nhớ chăm sóc cho em chút nhé.” Nói xong người phụ nữ kia vẫy tay nói tạm biệt với cô và Hoắc Minh Dương.
Diệp Tĩnh Gia chỉ cảm thấy không hiểu gì hết.
“Chúng ta đừng đi nữa, tôi không muốn gặp ai cả.” Diệp Tĩnh Gia không muốn chuyện mình và Hoắc Minh Dương náo động đến mức tất cả mọi người đều biết. Cô thật sự không hiểu Hoắc Minh Dương làm như thế này là có ý gì. Rõ ràng cô đã nói muốn tách ra, sau đó cũng không tiếp tục liên lạc với anh nữa. Kết quả Hoắc Minh Dương lại bày ra dáng vẻ chưa có chuyện gì xảy ra trước đó thế này.
“Diệp Tĩnh Gia, em phải tự tin đứng bên cạnh tôi. Lời này của Hoắc Minh Dương khiến Diệp Tĩnh Gia sững sờ, cô cảm thấy bản thân không thể hiều được suy nghĩ của người đàn ông trước mặt mình nữa rồi.
“Tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa. Tổng giám đốc Hoắc mong anh tự trọng. Diệp Tĩnh Gia nói xong ý muốn của bản thân lập tức dừng lại.
Cô không muốn nói quá nhiều với Hoắc Minh Dương nữa. Bởi vì cô luôn cảm thấy người đàn ông này sẽ làm cô mất khống chế.
“Tôi nói rồi, tôi vẫn muốn ly hôn” “Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này.” Trên mặt Hoắc Minh Dương vân mang nụ cười nhợt nhạt, thế nhưng lời nói, nụ cười của anh đều có dao trong đó Diệp Tĩnh Gia biết không thể tiếp tục chọc giận người đàn ông này, nên không nói bất cứ lời nào nữa.
Cô cứ chờ là tốt rồi, sớm muộn gì Hoặc Minh Dương cũng phải trở về.
“Anh, anh đến đây sao không nói cho em một tiếng?” Cuối cùng cũng xem như Hoäc Minh Vũ tìm được bọn họ. Theo phương hướng anh ta bước đến tầm mắt mọi người lập tức dừng lại trên người Hoäc Minh Dương “Diệp Tĩnh Gia” Anh ta vừa đến đã thấy người đứng cạnh anh trai mình là Diệp Tĩnh Gia.
Trước đây anh ta cũng không cảm thấy Diệp Tĩnh Gia có chỗ nào đáng để xem, hôm nay cô lại ăn mặc vô cùng đẹp đẽ đứng đó.
“Làm sao? Thấy tôi khiến cậu giật mình đến thế à?” Cô nở nụ cười nhìn Hoäc Minh Vũ, có thể nhìn thấu sự kinh ngạc trong ánh mắt của anh ta. Đối với †ạo hình của bản thân ngày hôm nay cô càng thấy thỏa mãn.
“Anh, sao anh lại đi với chị ta thế?” Lời nói có chút bất mãn của Hoäc Minh Vũ tới tấp truyên vào trong tai Diệp Tĩnh Gia.
“Anh có biết hay anh đã đồng ý với Tô Thanh Anh cái gì không?” Những lúc như thế này anh ta nói cái gì không được, mà cứ một mực phải nhắc đến tên Tô Thanh Anh, chọc cho cơn giận của Hoäc Minh Dương bùng lên “Em không nên nói chuyện lung tung. Hôm nay anh đến đây là vì buổi đấu giá, đến đây để kết bạn, đừng có nói mấy chuyện kia với anh” Chính bản thân Hoäc Minh Dương cũng không biết mình đang làm cái gì, càng không cần phải nói đến Hoäc Minh Vũ.
Bây giờ lại bị Hoắc Minh Vũ hỏi như thế,Hoäc Minh Dương cũng không biết nên nói cái gì cho phải, đành nói với Diệp Tĩnh Gia: “Em qua bên đó kiếm chút gì lót dạ trước đi” Diệp Tĩnh Gia nghe lời nhanh chóng đi qua một bên. Lúc cô đứng cùng một chö và Hoäc Minh Dương, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Cảm giác được tầm mắt của anh vần chăm chú dừng lại trên người mình, bước đi của cô cũng có bất ổn.
Ánh nhìn phía sau như dán sát lên mảng da thịt lộ ra dưới lớp váy hở lưng của cô, bỏng rát khó chịu. Thế nhưng cô lại không chịu xoay người lại nhìn Hoặc Minh Dương lấy một cái.
Du thuyền hôm nay đúng là rất đẹp, bên trong trang bị đầy đủ mọi thứ.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tĩnh Gia đến mấy nơi như thế này.
Cô có chút thận trọng, không biết nên làm cái gì mới được. Nhìn dáng vẻ củaHoäc Minh Dương tựa như anh cũng không có ý định rời đi.
“Diệp Tĩnh Gia, sao cô lại ở chô này?” Nghe thấy có người gọi tên mình, Diệp Tĩnh Gia sợ hết hồn. Cô cũng không quay đầu lại, cứ thế đi về phía trước. Những người xuất hiện ở đây cô cũng không muốn quen biết.
Người kia nhìn chăm chăm vào bóng lưng Diệp Tĩnh Gia một lúc thâm nghĩ lẽ nào bản thân nhìn lầm người sao? Sau khi đi ra thật xa, Diệp Tĩnh Gia ngồi yên một chô ăn hoa quả. Lúc cô đứng cùng Hoäc Minh Dương bất cứ lúc nào cũng có người chào hỏi, giờ thì hết rồi. Nhìn Hoäc Minh Dương bị một đám người vây quanh cách đó không xa, trong ký ức của cô đã rất lâu rồi Hoặc Minh Dương chưa từng xuất hiện ở những buổi tiệc như thế này Bây giờ chân anh đã khỏi, hành động so với trước đây mạnh mẽ hơn nhiều.
Mặc dù cô không thể nói ra được Hoặc Minh Dương thay đổi chỗ nào, nhưng cô biết anh đã không còn là anh của ngày trước nữa rồi.
“Cô này, mình cô đến đây sao?! Diệp Tĩnh Gia đang ăn vô cùng vui vẻ, thì có người đến chào hỏi. Nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông này, Diệp Tĩnh Gia cũng lười không muốn để ý tới.
“Ngại quá, tôi đi với bạn.” Nói xong lại tiếp tục bắt đầu ăn. Cô rất đói bụng, người ta nói có đứa nhỏ sẽ dê thấy đói bụng. Cô ăn nhiều đến nôi bụng hơi khó chịu, định vào toilet giải quyết.
Người đàn ông kia lập tức đi theo cô.
“Anh này, xin hỏi anh còn có chuyện gì sao?” “Có thể cho tôi cách liên lạc với cô không?” Đêm nay trang phục của Diệp Tĩnh Gia vỏ cùng chói mät, hấp dân ánh mät của anh ta.
Anh ta đã bỏ lại bạn gái mình bước đến tìm Diệp Tĩnh Gia.
Đối mặt với số đào hoa đột nhiên xuất hiện kiểu này, Diệp Tĩnh Gia tránh không kịp nói: “Thật ngại quá, tôi theo tổng giám đốc Hoäc đến đây. Thế nên anh có thể tìm anh ấy lấy số điện thoại của tôi.” Nói xong cô chỉ chỉ về phía Hoặc Minh Dương đang đứng phía xa.
Diệp Tĩnh Gia chỉ nghĩ đơn giản là không muốn cho Hoäc Minh Dương dê chịu. Người đàn ông kia hại cô sống cũng không được yên lành, cô làm thế này cũng chỉ được tính là chút trả thù nho nhỏ mà thôi.
“Tổng giám đốc Hoắc có tiếng không gần nữ sắc. Cô bám người nào không bám, nên quên hắn anh ta đi thôi” Hiền nhiên là người đàn ông kia cảm thấy Diệp Tĩnh Gia đang nói dối, căn bản cũng không thèm tin lời cô nói.
“Những người khác tôi không nói, riêng tổng giám đốc Hoäc này, bên cạnh anh ta loại phụ nữ nào mà không có. Cô theo anh ta cũng chăng được sống yên lành, còn không băng đi theo tôi” Không biết người đàn ông này từ đâu đến mà lại không biết xấu hổ như vậy. Diệp Tĩnh Gia không có ý định nói tiếp với anh ta nữa. Nhiều lời vô ích, lập tức hỏi người bên cạnh toilet ở đâu, hỏi xong nhanh chóng xoay người đi qua đó.
Tâm mắt Hoäc Minh Dương dừng trên bóng lưng Diệp Tĩnh Gia thật lâu không chịu rời đi.
“Anh, anh thích Diệp Tĩnh Gia như thế sao? Ngay cả bữa tiệc kiểu này cũng mang theo? Không sợ Tô Thanh Anh biết à?’ Hoäc Minh Vũ vân nhìn anh trai mình từ nãy đến giờ, Thấy tâm mắt của anh trai, anh ta hứng thú hỏi.
Hóa ra anh trai anh ta nghĩ một đăng làm một nẻo.
“Đừng có lầm lời.” Nói xong Hoäc Minh Vũ cũng trực tiếp để ly rượu trong tay xuống, đi về phía toilet bên kia.
Diệp Tĩnh Gia đi lâu như vậy còn chưa có trở về, không biết có chuyện gì không.
Bên ngoài toilet.
“Anh này, phiền phức anh tránh qua đi, nếu anh còn làm vậy tôi sẽ hét lên đấy: Diệp Tĩnh Gia không biết người đàn ông này tại sao dây dưa với cô như thế, cô đã tránh rôi mà còn không kịp “Chưa có người phụ nữ nào dám từ chối tôi hết. Ông đây có tiên. Chỉ cần em đi theo tôi, bảo đảm em được ăn ngon uống say.’ Người đàn ông có cái bụng phúc hậu trước mắt vần kiên trì, chưa từ bỏ ý định nói với Diệp Tĩnh Gia.
Cái bụng tròn vo của gã ta vân chăn trước mặt Diệp Tĩnh Gia.
Dù cô có nói thế nào cũng không chịu nhường đường.
Đối với người như vậy, Diệp Tĩnh Gia không có một chút hảo cảm nào: “Anh này, tôi nghĩ anh nên đến bệnh viện khám thử xem, đầu óc có vấn đề cần phải chữa trị kịp thới, không nên chậm trê” Diệp Tĩnh Gia không khách khí nói, không muốn cùng người đàn ông này xoãn xuýt thêm nữa.
Diệp Tĩnh Gia bất mãn nhìn gã đàn ông kia thầm nghĩ, chẳng lẽ bây giờ mấy người có tiền đều thích chơi cái †rò không có dinh dưỡng này sao? “Con ranh, mày nói thế là có ý gì? Mày có biết tao là ai không?” Gã đàn ông kia nói xong, lập tức vươn tay đặt lên trên cổ Diệp Tĩnh Gia, bày ra dáng vẻ chỉ cần Diệp Tĩnh Gia không nói cẩn thận sẽ bóp chết cô.
Ở bên cạnh Hoäc Minh Dương lâu như vậy rồi, đúng là loại người gì cũng có.