Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 188



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 188: Tự như có cái gì đó không đúng lắm

 

Diệp Tĩnh Gia khoác tay Hoắc Minh Dương đi vào hội trường.

Cô có thể cảm giác được tâm mắt của người chung quanh, có ước ao, có khen ngợi. Mắt cô nhìn thẳng về phía trước, không phân tán sự chú ý của bản thân một chút nào. Cô chỉ lo không cẩn thận sẽ té lộn nhào một cái.

Không biết là vô tình hay là cố ý mà Hoắc Minh Vũ vào trong muộn hơn bọn họ một chút. Diệp Tĩnh Gia đoán có lẽ  anh ta không muốn đi chung với Hoắc Minh Dương, sợ bị đem ra so sánh này kia.

“Oa, đây không phải cậu cả của nhà họ Hoắc sao?” Mấy người người phụ nữ xung quanh xúm lại một chỗ, không biết đang nói gì đó.

Diệp Tĩnh Gia không có hứng thú với mấy chuyện này, cô chỉ biết là nên làm tốt phận sự của bản thân là được rồi.

“Sốt sắng như vậy sao?” Hoắc Minh Dương không thèm quan tâm đến những lời nghị luận của người khác.

Anh chỉ cảm thấy bàn tay của cô gái trong khuỷu tay mình có chút căng  thẳng.

“Ta không quen mang giày cao gót. Diệp Tĩnh Gia lập tức nói. Bình thường cô không mang giày cao gót, hiếm lắm hôm nay với đi, cảm giác thấy hơi khó chịu.

“Lần sau đi với tôi không cần mang nó làm gì. Hoắc Minh Dương nói khẽ với Diệp Tĩnh Gia.

Nói thì nói như thế, thế nhưng đâu phải lần nào Hoắc Minh Dương cũng nói vậy. Nếu không phải anh bảo cô mang giày cao gót, hôm nay Diệp Tĩnh Gia cũng sẽ không mang.

Thế nhưng cô biết bản thân không thể nói câu này với anh được, nên quyết định ngậm miệng không nói nữa.

‘Anh cứ xem đó mà làm thôi, tôi thế nào cũng được.” Diệp Tĩnh Gia nói xong, không tiếp tục nói lý với Hoắc Minh Dương nữa. Lần nào cô nói chuyện với người đàn ông này cái gì anh nói ra cũng đều có lý hết.

Cảm giác được người phụ nữ bên cạnh có chút bất mãn, Hoắc Minh Dương kéo kéo ống tay áo của cô nói: “Thật ra em không cân sốt sắng như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một buổi bán đấu giá mà thôi” Cũng không trách Hoắc Minh Dương muốn cô mang giày cao gót.

Bởi vì bây giờ khi hai người đi cạnh nhau, dù cho cô đã mang vào chân đôi giày cao gót mười mấy phân, cũng mới miễn cưỡng cao đến cằm Hoắc Minh Dương. Tại sao anh có thể cao đến thế chứ? Trước đây khi anh còn ngồi xe lăn, cô cũng đã đoán ra được dáng vẻ đứng lên của anh sẽ thế nào. Bây giờ cũng không thể nói là giật mình được, chẳng qua là không nghĩ tới anh cao đến thế.

“Em đừng có liếc mắt đưa tình nhìn tôi như thế” Hoắc Minh Dương đột nhiên nói bên tai Diệp Tĩnh Gia, dọa cho Diệp Tĩnh Gia khiếp sợ không thôi.

Cô thật không dám nghĩ tới anh có thể nói lời ấy với mình.

“Anh lưu manh quá đấy. Nói linh tinh gì thế” Nói xong cô cố gắng bước nhanh về phía trước một bước. Ai biết vừa mới bước lên đã nghe thấy tiếng thét chói tai từ phía sau truyền đến. Cô vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Hoắc Minh Vũ đang đi vào.

Người đàn ông này tới chỗ nào cũng có thể cướp danh tiếng của người khác.

“Cậu ấy vẫn được rất nhiều người chào đón” Diệp Tĩnh Gia nhìn dáng vẻ được nữ sinh yêu thích của Hoắc Minh Vũ, quay qua cảm thán với Hoắc Minh Dương một câu.

“Từ xưa tới giờ đã như vậy, nó vẫn luôn được phụ nữ yêu thích.” Anh nói xong cũng không ý thức được bản thân đang nói cái gì, khiến Diệp Tĩnh Gia sững sờ không thôi.

Bọn họ được xếp ở vị trí số sáu, Hoắc Minh Dương đến thẳng đó quay qua hỏi cô: “Có muốn đổi vị trí không em?” Vị trí của Hoắc Minh Dương có thể xem rõ ràng hơn cô một chút.

“Không cần, tôi cũng chẳng muốn mua cái gì cả'” Cuối cùng Hoắc Minh Vũ cũng vào đến nơi, anh ta ngồi bàn phía trên bọn họ.

Diệp Tĩnh Gia có cảm giác anh ta có lời muốn nói với cô, nhưng vì có Hoắc Minh Dương ở đây nên mới không nói.

Tuy rằng không biết lời nói của anh †a là có ý gì, thế nhưng Diệp Tĩnh Gia vẫn gật đầu một cái.

Buổi bán đấu giá hôm nay được tổ chức với mục đích từ thiện, thế nên hết thảy số tiền có được sẽ đem đi quyên góp cho những người có hoàn cảnh khó khăn. Diệp Tĩnh Gia hứng thú bừng bừng ngồi ở chỗ đó, nhìn theo hai người bọn họ.

Trong bữa tiệc, hai người chẳng hề nói với nhau lấy một câu. Không biết lúc đó giữa Hoắc Minh Dương và Hoắc Minh Vũ đã xảy ra chuyện gì, Chẳng qua là cô luôn có cảm giác rất vi diệu.

Người chủ trì vừa có mặt, Diệp Tĩnh Gia đã sợ hết hồn. Cô không nghĩ tới sẽ gặp phải Từ Thanh Lam dưới tình huống như vậy, không trách Hoắc Minh Vũ cố ý tới đây.

Nhìn dáng vẻ kia của anh ta, chắc chắn đã biết chuyện Từ Thanh Lam sẽ xuất hiện từ trước rồi.

Đây là tình huống thế nào chứ. Anh †a yêu thích nhưng lại không chịu thừa nhận. Diệp Tĩnh Gia nhìn thôi cũng càm thấy gấp gáp thay. Thế nhưng nghĩ đến những câu nói của Từ Thanh Lam trước đó, cô cũng không có ý định dính líu đến chuyện của hai người bọn họ nữa.

“Em đang nghĩ gì thế?” Hoắc Minh Dương cảm giác được Diệp Tĩnh Gia có chút mất ổn định bèn hỏi cô.

“Tôi muốn về” … Diệp Tĩnh Gia nói xong, Hoắc Minh Dương cũng không tiếp tục nói nữa.

€ô ngồi đó cũng có thể cảm nhận được ánh mắt thăm dò của những người xung quanh. Ngồi gần hai anh em nhà họ Hoắc đúng là vị trí không được thoải mái cho lắm.

“Em làm gì mà lại bày ra bộ dáng đáng thương thế? Nếu không thoải mái thì nói với tôi ngay nhé.” Hoắc Minh Dương quay đầu dịu dàng nói với Diệp Tĩnh Gia đôi câu.

Có lẽ đây là một trong số rất ít lần Hoắc Minh Dương dịu dàng, thái độ ấy của anh khiến Diệp Tĩnh Gia không khỏi sững sờ. Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Lại quay đầu nhìn qua một cái, cô lập tức thấy được đủ loại ánh mắt muốn đô sát mình của đám phụ nữ phía sau.

Lẽ nào bây giờ Hoắc Minh Dương muốn cô bị những ánh mắt của những người phụ nữ kia dìm chết.

“Anh đừng dọa tôi thế có được không” Diệp Tĩnh Gia nhỏ giọng nói với Hoắc Minh Dương, cố gắng không để cho người khác nghe được.

“Những thứ khác tôi không nói. Chỉ riêng thái độ của anh đối với tôi ngày hôm nay thôi, tôi thật sự nghi ngờ lát nữa bản thân đi ra ngoài sẽ bị người ta vây lại đánh” Cô nói với giọng điệu vô cùng khoa trương, tựa như chỉ muốn nói đùa vậy thôi.

Ai biết Hoắc Minh Dương lại nói một câu, làm cô cạn lời: “Vậy thì cứ để họ thấy đi. Chẳng sao hết, tôi đâu có ngại. Em bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ em †oàn vẹn” Diệp Tĩnh Gia có thể cảm nhận được ngữ điệu lúc Hoắc Minh Dương nói chuyện có phần nghiêm túc.

“Hai người đang ngồi đây show ân ái đấy à?” Quả thực là Hoắc Minh Vũ có chút không chịu được, cứ thế hỏi luôn không kiêng kị.

Mặt Diệp Tĩnh Gia lập tức đỏ bừng lên, cô thật không nghĩ tới chuyện Hoắc Minh Vũ sẽ nói như vậy.

“Yêu Từ Thanh Lam của cậu đi” Đổi thành người khác nói như vậy, tám phần mười anh ta đã sôi máu lên rồi. Thế nhưng người này lại là Diệp Tĩnh Gia, anh ta có cảm giác trước mặt cô tính khí của bản thân tốt đến kì lạ.

“Có phải là gần đây anh tôi đối xử với cô quá tốt rồi không. Mới dưỡng ra cái loại tính cách này cho Diệp Tĩnh Gia co.

Hoắc Minh Dương ngồi bên đắc ý không thôi, mặc Diệp Tĩnh Gia Tốt xấu hổ không thôi, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

“Chờ chút nữa thấy thích cái gì, chị cứ giơ bảng mà mua.” Hoắc Minh Vũ lập tức nói với Diệp Tĩnh Gia một câu.

Mục đích chủ yếu của anh ta là hấp dẫn sự chú ý của Từ Thanh Lam. Tất nhiên Diệp Tĩnh Gia có thể đoán được điều này.

Cô trừng mắt nhìn Hoắc Minh Vũ một cái rồi mới nói: “Tôi chả muốn gì hết” Hoắc Minh Dương nắm lấy bàn tay Diệp Tĩnh Gia không nói, lại còn vươn tay xoa tóc của cô.

Động tác này thân mật một cách bất bình thường, nó khiến cho Diệp Tĩnh Gia cảm thấy có chút bất tiện.

“Anh làm cái gì thế hả?” Nói xong bản thân cô cũng cảm thấy có hơi kì quái, lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn lên màn biểu diễn trên sân khấu.

Cô rất muốn hỏi Hoắc Minh Dương một câu, chẳng lẽ anh không lo lắng Tô Thanh Anh biết chuyện sao. Chẳng qua là có Hoắc Minh Vũ ở đây nên không dám hỏi.

Thế nhưng lời vừa nói ra có thể khiến cho Hoắc Minh Dương bị trách cứ. Thế nên cô căn bản không dám nói lời nào.

“Tôi muốn đi vệ sinh một chút.” Diệp Tĩnh Gia nói với Hoắc Minh Dương một câu, cô muốn tránh mặt để lại chút không gian cho hai người bọn họ.

“Có cần tôi đi cùng em không.” Hoắc Minh Dương sợ cô lại gặp phải chuyện phiền toái, thấp giọng hỏi.

“Không cần, tôi tự đi được” Nói xong cô lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ. Tâm mắt của Hoắc Minh Dương vẫn theo sát bóng dáng Diệp Tĩnh Gia không dời.

“Anh làm thế là có ý gì? Không muốn Tô Thanh Anh nữa à?” Hoắc Minh Vũ lên tiếng hỏi Hoắc Minh Dương, nhìn dáng vẻ của anh ta đã biết trong lòng anh ta có nhiều thắc mắc.

“Anh đừng có nói với em là anh không muốn Tô Thanh Anh, mà muốn Diệp Tĩnh Gia nhé.” “Nói linh tinh cái gì đấy Hoắc Minh Dương nói thì nói như thế, thế nhưng ngay cả chính bản thân anh cũng không thấy rõ trái tim của chính mình, càng khỏi nói người khác.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, bây giờ mọi hành động của Diệp Tĩnh Gia đều có thể tác động đến trái tim anh, điều này đúng là không phải hiện tượng tốt.

“Tô Thanh Anh tìm anh đến nôi sắp điền luôn rồi, thế mà anh vân còn tâm trạng ở đây đấu giá với Diệp Tĩnh Gia” Hoäc Minh Vũ làm cho Hoäc Minh Dương do dự một chút. Sau đó anh lập tức thay đổi thái độ tựa như bản thân là người không liên quan nói: “Tay cô ấy đã đỡ rồi, còn muốn anh trở về làm gì chứ”

“Bây giờ chị ấy chỉ hận không thể nhớ anh hai mươi tư tiếng. Anh vừa rời đi một chút, cô ấy đã bị dọa sợ rồi” Hoặc Minh Vũ bình tĩnh nói, chuyện này anh ta không nói quá chút nào, tình hình ở nhà họ Tô bây giờ gấp gáp muốn chết luôn rồi.

“Mấy ngày nữa anh sẽ về. Bây giờ anh muốn ở bền Diệp Tĩnh Gia, em xem em đang bày ra cái vẻ mặt gì thế hả?” Hoặc Minh Dương bất mãn nhìn Hoäc Minh Vũ bày ra vẻ mặt nghiêm túc, tựa như người phạm lôi là anh ta vậy.

“Diệp Tĩnh Gia là vợ anh, anh đưa cô ấy đi theo thì có làm sao?” “Không thế nào.” Buộc Hoäc Minh Dương phải thừa nhận, điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì, anh ta cũng chỉ có thể cảm thán thốt lên một câu như thế.

Thế nên lúc Diệp Tĩnh Gia trở vê lập tức nhìn thấy cảnh hai người tán gâu vô cùng thân thiện.

“Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?” “Những người phụ nữ khác vào toilet là để thoa son dặm phấn lại. Vừa đi một cái hết cả một giờ, sao có mình chị lại nhanh thế chứ.” Khuôn mặt Hoäc Minh Vũ đầy mặt ghét bỏ nhìn Diệp Tĩnh Gia. Cô không biết bản thân làm gì chọc đến tên này rồi, nếu Hoäc Minh Dương bên kia còn không nói gì nữa, chỉ sợ chưa mua được gì cô đã bỏ đi.

“Khá hơn chút nào chưa?” Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng. Không biết gân đây đã có chuyện gì xảy ra với Hoặc Minh Dương nữa. Không biết vì sao cũng không thế nói được là vì nguyên nhân gì, cô luôn có cảm giác Hoäc Minh Dương bây giờ và Hoäc Minh Dương ngày trước khác nhau nhiều quá, khác đến nồi bản thân cô cũng không dám nhận.

“Đã tốt hơn rồi, tôi không sao.” Diệp Tĩnh Gia nói xong, cũng không nói tiếp nữa, lăng lặng ngồi bên cạnh Hoäc Minh Dương xem tiết mục biểu diên trên sân khấu Từ một diễn viên có tiếng Từ Thanh Lam đã lưu lạc đến bước đường phải làm một người dân chương trình nhỏ như ngày hôm nay. Đây đã là chuyện làm ăn tốt nhất của cô †a trong khoảng thời gian gần đầy.

Không có nhà họ Hoäc che chở, hiển nhiên sự nghiệp của cô ta nhanh chóng xuống dốc không phanh.

Vốn cô ta còn định thừa cơ hội này †ìm một người kim chủ mới thay thế, kết quả lại nhìn thấy Hoäc Minh Vũ ở đây. Người đàn ông này là loại người bám dai như đỉa sao? “Mọi người bình tính đừng nóng vội, tiết mục biểu diễn sẽ nhanh chóng kết thúc, lập tức sẽ đến phần quan trọng nhất của buổi đấu giá hôm nay” Từ Thanh Lam vừa nói xong, bên dưới lập tức vang lên một tràng vô tay.

Có thể xuất hiện ở nơi này phần lớn đều là những người có tư cách có giáo dưỡng, thế nên họ vân lê phép làm những gì nên làm.

“Sao Từ Thanh Lam lại lưu lạc đến mức này cơ chứ.’ Diệp Tĩnh Gia nhìn Từ Thanh Lam, cảm giác người trên kia so với người cô đã từng quen không giống nhau chút nào. Trước đầy cô ta hot đến mức được rất nhiều người vây quanh. Thế mà lúc này lại chịu làm một người dân chương trình nhỏ, ngay cả chút hơi người vây quanh cũng đã không còn. Tất cả mọi người ở đây lên tiếng phụ họa, căn bản không có một ai thật sự để tâm đến cô ta.

Hoäc Minh Vũ hừ lạnh một tiếng, nhíu mày nhìn chăm chăm lên sân khấu.

Bộ quần áo Từ Thanh Lam đang mặc, thực sự là có chút hở hang. Hoãc Minh Vũ thấy thế trong lòng có chút không thoải mái.

“Diệp Tĩnh Gia, lát nữa thấy cái gì vừa mắt thì chị cứ mua” Nhận được câu nói này của Hoäc Minh Vũ, Diệp Tĩnh Gia cũng không hiểu ra sao. Cô lập tức nhìn về phía Hoắc Minh Dương, thấy anh gật đầu một cái, cũng gật đầu theo Cảm giác được sự khó chịu của anh ta, Diệp Tĩnh Gia cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Dưới bàn cô kéo tay Hoäc Minh Dương, hỏi anh có muốn nâng thẻ hay không. Sau khi nhận được đáp án khãng định từ anh, Diệp Tính Gia mới yên tâm.

“Cậu đừng làm loạn. Bây giờ Từ Thanh Lam đã thảm lắm rồi. Đừng có tiếp tục trêu chọc cô ấy nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.