Chương 192: Cược bi da
Tính tình không hợp tình người của Diệp Tĩnh Gia cũng giống như Hoắc Minh Dương, chuyện này khiến tâm trạng Hoắc Minh Dương tốt đẹp kỳ lạ.
“Giúp anh ngăn cản vận đào hoa, có phải anh nên cám ơn tôi không?” Diệp Tĩnh Gia đắc ý nói với Hoắc Minh Dương.
“Phải, cho nên tôi định mời cô dùng cơm, sau khi trở về hẹn dùng bữa nhé?” Không biết tại sao, sự thay đổi của Hoắc Minh Dương cô đều nhìn thấy trong mắt, có chút buôn bực, không nói được là chỗ nào không đúng: “Thực ra cô suy nghĩ một chút đi, tôi cảm thấy chúng ta có thể hòa hợp với nhau” “Làm sao hòa hợp, với anh à?” Nói xong bản thân cô cũng không tin, bất kể thế nào khi ở cạnh Hoắc Minh Dương, trong lòng luôn tràn ngập không xác định.
Bây giờ còn tốt đẹp, nói không chừng một giây sau bầu trời sẽ biến đổi đấy.
Người đàn ông này luôn có cách khiến cô trở nên không còn giõng chính mình, đổi lại trước đây Diệp Tĩnh Gia chưa từng để bản thân rơi vào tình thế lưỡng nan, cái chết của Hà Thúy Mai khiến Diệp Tĩnh Gia rất không tốt.
“Những cái khác tôi không biết, nhưng Diệp Tĩnh Gia, chuyện nên làm cô phải làm được” Lời Hoắc Minh Dương nói khiến Diệp Tĩnh Gia có chút khó hiểu.
Cô nghi ngờ nhìn Hoắc Minh Dương, anh xoa tóc cô: “Cô ngoan một chút, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu” Đây là lời hứa, Hoắc Minh Dương không nói được những câu động tình hơn, chỉ nói một vài lời đảm bảo, bây giờ anh đối với Diệp Tĩnh Gia cảm thấy thương tiếc nhiều hơn.
Trên đời này cô đơn độc một mình, không có chỗ dựa, khác với vẻ nghe lời khi còn ở nhà họ Hoắc bây giờ trong mắt cô bất kỳ lúc nào cũng căng thẳng, lảng tránh, bảo vệ, cô không có cảm giác an toàn, cũng không còn yếu đuối như quá khứ, thoạt nhìn kiên cường hơn không ít.
Có vài người một khi mất đi toàn bộ chỗ dựa, không thể không dựa vào chính mình để trở nên mạnh mẽ hơn.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì” Diệp Tĩnh Gia có chút ngượng ngùng xoay đầu. Không muốn để ý Hoắc Minh Dương, người đàn ông này có độc, luôn nói ra những lời kỳ quái khiến cô muốn khóc.
“Chúng ta đi đánh bi da đi, một ván năm vạn” Diệp Tĩnh Gia vì muốn chuyển chủ đề, nhìn bàn đánh bi da gần đó nói.
“Được, vậy thì bắt đầu đi” Hoắc Minh Dương nói xong liền bước đến xếp bi.
Diệp Tĩnh Gia chơi trước, một cú đánh chín viên bi: “Làm sao đây, còn chưa bắt đầu đã thua rồi” Cô châm chọc Hoắc Minh Dương, Hoắc Minh Dương không giận còn cười, được đấy, rất lợi hại.
Anh không biết thì ra Diệp Tĩnh Gia lại đánh giỏi như vậy.
“Trước đây sao không phát hiện cô lợi hại như thế” Hoắc Minh Dương nói xong, Diệp Tĩnh Gia lại vào một quả: “Còn nhiều thứ anh chưa phát hiện uy M lắm: Cô khom người đè lên bàn, lộ ra đường cong tỉnh tế.
Hoắc Minh Dương nhìn thích thú, người xung quanh thấy Diệp Tĩnh Gia đánh bách phát bách trúng, cũng không khỏi vây lại.
Lập tức anh cảm thấy có chút khó chịu, không chịu nổi người khác nhìn Diệp Tĩnh Gia hoặc tán thưởng cùng ánh mắt hâm mộ dành cho cô, anh không muốn thân hình của Diệp Tĩnh Gia bị người khác nhìn thấy: “Tôi chịu thua, hai gậy đều coi như cô thắng, chúng ta đi, đổi chỗ khác chơi” Thật kỳ lạ.
Diệp Tĩnh Gia đang chơi rất hưng phấn, hoàn toàn không biết Hoắc Minh Dương để ý chuyện gì, cảm giác có chút mất hứng: “Cái này có là gì, sao anh lại không tiếp tục, tôi còn chưa thắng đủ mà” “Sau này về nhà, tôi xếp bàn bi da, ở nhà từ từ chơi” Hoắc Minh Dương nói xong, gương mặt Diệp Tĩnh Gia ửng đỏ.
Tuy không biết lời nói của Hoắc Minh Dương có ý gì, nhưng cũng có chút xấu hổ: “Anh đừng nói lung tung” Dáng vẻ cô xấu hổ rất đáng yêu, lột bỏ những cái gai trên người, Diệp Tĩnh Gia chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ.
Đi dạo một vòng lớn, không có chô nào thú vị hơn nơi đánh bi da, Diệp Tĩnh Gia không hứng thú muốn quay về đánh một ván, lúc trở lại, sảnh đánh bi da đã ít người hơn, Diệp Tĩnh Gia chơi mấy ván đều một lượt đánh đến cuối cùng, có chút nhàm chán.
“Anh chơi đi, quá nhàm chán, vô địch cô đơn biết mấy” Diệp Tĩnh Gia nói xong, Hoắc Minh Dương bật cười thành tiếng.
Biết suy nghĩ của anh, Diệp Tĩnh Gia không nói gì: “Nếu bà chủ đã nói vậy, tôi cung kính không băng tuân mệnh” Hoäc Minh Dương nói xong chọn một cây gậy đánh bóng, sau đó cười nói với Diệp Tĩnh Gia: “Bà chủ bảo tôi đánh mấy quả, tôi sẽ đánh mấy quả” “Tự tin như vậy?” Diệp Tĩnh Gia cười cười, không biết Hoäc Minh Dương lấy đâu ra tự tin.
“Đương nhiên, muốn biểu hiện trước mặt bà chủ, tất nhiên phải lấy ra bản lĩnh thật” Hoäc Minh Dương nói xong, bắt đầu đánh bóng, trực tiếp nể mặt vào một quả.
Diệp Tĩnh Gia bèn liếc nhìn, chỉ vào Số sáu khó nhất, một cú nhảy bóng của Hoặc Minh Dương đánh cho số sáu vào lõ.
Thấy vậy Diệp Tĩnh Gia cũng kinh ngạc, lại thử môi lần đầu chọn quả bóng khó nhất, Hoäc Minh Dương đều có cách để cho vào lö.
“Lừa người phải không, anh gian lận à?” Lời khen của Diệp Tĩnh Gia khiến Hoäc Minh Dương rất hưởng thụ: “Bà chủ, cô quá khen rồi, tôi lợi hại như vậy sao?” Nhìn dáng vẻ đặc ý của anh, Diệp Tĩnh Gia rất muốn thu hồi lại lời khen ban nấy, người đàn ông này hiển nhiên rất hưởng thụ: “Đi thôi, đưa cô đi ăn món ngon” Anh cố ý nhường Diệp Tĩnh Gia, lần nào cũng để Diệp Tĩnh Gia đánh trước, một cú đánh liền kết thúc.
Hoặc Minh dương ngay cả bóng còn chưa chạm vào.
“Tôi không biết nên nói sao với anh, bây giờ có chút khó chịu.” Diệp Tĩnh Gia vì em bé trong bụng, vân kiên trì trở về nghỉ ngơi, sức khỏe tốt mới là quan trọng nhất.
“Được, thời gian cũng không còn sớm nữa, về thôi” Hoäc Minh Dương hiếm khi tính tình tốt nói với Diệp Tĩnh Gia.
Cảm giác được sự chu đáo của người đàn ông, Diệp Tĩnh Gia khó tránh khỏi có chút chua xót, nếu lúc đầu Hoặc Minh Dương đối xử với cô như vậy, thì tốt biết mấy.
Bảy giờ tất cả đã muộn rồi.
Không biết tại sao đột nhiên nghĩ đến Lữ Hoàng Trung, bây giờ người lo lãng nhất chặc là anh ta: “Tôi có thể gọi cho Lữ Hoàng Trung không” “Cô tìm cậu ấy làm gì” Hoặc Minh Dương đột nhiên như biến thành người khác, cảm giác tính tình bực bội không ít, Diệp Tĩnh Gia giật mình.
“Không, không có gì” Nói xong cô không nói gì nữa, sợ chọc giận Hoäc Minh Dương, môi lần cô nhắc đến Lữ Hoàng Trung, Hoäãc Minh Dương cũng sẽ tức giận, khiến Diệp Tĩnh Gia có chút khó hiểu.
“Diệp Tĩnh Gia, cô biết không, nếu ngoan ngoãn ở cạnh tôi, cô sẽ sống rất tốt” Anh nói câu này với Diệp Tĩnh Gia chỉ để Diệp Tĩnh Gia ngoan hơn một chút.
Cô đương nhiên biết rõ cái gì mới khiến cho mọi người đều sống tốt: “Chúng ta đi ngủ thôi.” Diệp Tĩnh Gia chuyển chủ đề, cô không muốn nghiên cứu sâu với Hoäc Minh Dương.
Câu nói này khó tránh có chút ý nghĩ sâu xa, Hoäc Minh Dương ngẩng đầu nhìn Diệp Tĩnh Gia, hiểu rõ hàm nghĩa trong mặt anh, Diệp Tĩnh Gia lập †ức ngượng ngùng: “Ý của tôi là nghỉ ngơi sớm một chút” “Ừm, tôi biết” Trên thuyền không thể tăm rửa, Diệp Tĩnh Gia chỉ đành đi ngủ.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Diệp Tĩnh Gia nhìn chăn gối, lại lấy thêm một phần, định ngủ dưới sàn, tối qua cô ngủ quên, không biết gì cả, bây giờ lại tỉnh táo, đương nhiên không thể tiếp tục tạm bợ cùng Hoäc Minh Dương.
Nhìn Diệp Tĩnh Gia lấy chăn gối, anh có chút khó hiểu, cho đến khi Diệp Tĩnh Gia sắp xếp xong, Hoäc Minh Dương mới phản ứng lại: “Cô làm gì vậy, trên thuyên lạnh lãm” Bây giờ đã không còn quá ấm áp, đến đêm chỉ càng lạnh hơn, Diệp Tĩnh Gia đương nhiên ngại ngủ chung với Hoặc Minh Dương: “Tôi ngủ tạm bợ chút là được rồi” Cô ở đây sẽ không cản trở.
Hoäc Minh Dương không có đạo lý sẽ đuổi cô đi.
“Sao tôi có thể để cô uất ức, ngủ dưới sàn chứ?” Hoãc Minh Dương nói xong, Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói gì: “Giường này nhỏ quá, chật lãm” Hoäc Minh Dương không từ chối, tròng mắt sâu thắm, vừa rồi nhắc Lữ Trung Hoàng, Diệp Tĩnh Gia đột nhiên không chịu ngủ chung với anh, đây là ý gì, Hoäc Minh Dương đối với những chuyện của Diệp Tĩnh Gia luôn suy nghĩ lung tung Cảm giác người đàn ông không nói gì nữa, hai người liền đi ngủ: “Diệp Tĩnh Gia, ngày mai có säp xếp gì.” “Không có.” Bây giờ Diệp Tĩnh Gia chuyện gì cũng chờ Hoặc Minh Dương sắp xếp, hiện tại cô không thể xuống thuyền: “Đúng rồi, Hồ Lệ đâu? Hôm nay không thấy” Hôm qua Hồ Lệ sắp xếp cho họ lên thuyền, kết quả lên thuyền rồi chẳng thấy bóng dáng Hồ Lệ đâu cả “Cô ta còn sắp xếp khác, sao vậy? Cô có hứng thú với cô ta?” Hoäc Minh Dương không nhìn thấy sắc mặt của Dương Tĩnh Gia, nhưng có thể nghĩ ra hẳn có liên quan đến Hoäc Minh Dương, nếu không anh sẽ không biết gì.
“Cô gái ngoan, ở bên cạnh tôi là được rồi, đừng mãi bướng bỉnh như thế” Anh nói xong, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của Diệp Tĩnh Gia.
“Giờ cô đang làm gì?” Anh nhìn dáng vẻ của Diệp Tĩnh Gia, không biết tại sao, luôn cảm thấy bây giờ mình làm gì cũng không có hứng thú, ngược lại chưa nói mấy câu đã buồn ngủ không thôi, không biết Hoäc Minh Dương nói gì, cô cứ như vậy thiếp đi.
Hoặc Minh Dương mở mắt, anh có thể nghe thấy tiếng hô hấp bình ổn của cô gái, tâm mắt dần dân rõ ràng, có thể nhìn thấy ánh trăng sáng trong đêm đen.
“Diệp Tĩnh Gia à, sao cô cứ khiến tôi không bớt lo như vậy.” Anh nói xong xuống đất ôm Diệp Tĩnh Gia vào lòng, đặt cô lên giường nệm êm ái.
Cảm giác có người chạm vào Diệp Tĩnh Gia vặn vẹo cơ thể, cũng thiếp đi.
Người phụ nữ bền cạnh ngủ rất an ổn, trên người tỏa ra hương vị phụ nữ, khiến Hoäc Minh Dương làm sao cũng không ngủ được, đêm đến, Hoäc Minh Dương chỉ cảm thấy hơi lạnh, ôm chặt Diệp Tĩnh Gia hơn, sợ cô bị cảm phát sốt.
Làm xong tất cả, bản thân Hoäc Minh Dương có chút kinh ngạc, hoàn †oàn không ngờ đây là phản ứng của anh.
Sáng hôm sau, Diệp Tính Gia lại tỉnh dậy trong lòng Hoäc Minh Dương, người đàn ông bên cạnh ngủ rất trầm ốn, nhìn chăn gối dưới đất, tất cả đêm qua không phải ảo giác, rõ ràng cô đã ngủ dưới đất.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, quần áo cô vần hoàn chỉnh, liền không để ý mấy chỉ tiết kia nữa.
“Ăn cơm thôi” Bên ngoài có người gõ cửa, báo một tiếng ăn cơm.
Diệp Tĩnh Gia đáp một tiếng, muốn ngồi dậy, eo lại bị Hoäc Minh Dương siết chặt, trong sách nói động tác này, cho thấy người đàn ông có dục vọng chiếm hữu rất mạnh.