Chương 300: Hưởng thụ giờ khắc an nhàn
Cô xuất hiện, bỗng nhiên một đám ký giả chờ đã lâu cũng xuất hiện.
Người đàn ông ngôi bên trong xe, nhìn người đàn bà bị bao vây, theo sự xuất hiện của ký giả, Hà Vân Phi không ngừng tránh né, đám người không để ý hết thảy vây quanh cô, bắt đầu tra hỏi cô, khiển trách cô.
Trước là chuyện thò chân vào hôn nhân Hoắc Minh Dương, bây giờ bởi vì vụ kiện, cô lại bị cuốn sâu vào vòng xoáy dư luận.
“Xin nhường đường, xin lỗi, tôi chẳng qua là làm hết trách nhiệm” Cô vừa tránh né, vừa bắt đầu biện giải cho mình, cho dù biết giải bày là biết bao vô lực.
Cũng biết bất kể tự mình nói cái gì, cũng sẽ không được người khác chấp nhận, cô vẫn là phải nói mấy câu vì mình.
Loại tình cảnh tứ cố vô thân này, cô cảm giác mình ngay cả một người có thể ỷ lại cũng không có.
Vừa lúc đó, bỗng nhiên trong đám người tự động tránh ra một con đường, “Xin nhường đường. thanh âm đàn ông trâm thấp mà quyến rũ, vừa có cương quyết không cho cự tuyệt.
Anh không đành lòng nhìn Hà Vân Phi bị đối xử như vậy.
TỈ mỉ tiến lên dắt tay cô, sau đó dịu dàng đem cởi ra áo khoác mình, bọc lại thân thể cô.”Không sao chứ.” Ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt Hoặc Minh Dương, trong mắt cô còn long lanh nước mắt, kiên cường không rớt xuống, lắc đầu với Hoắc Minh Dương một cái.
Lúc này anh xuất hiện, tuyệt đối không phải chuyện nhiều lý trí, tất cả mọi người đều giương mắt chờ cười nhạo Hoắc Minh Dương, ai không muốn kéo Nhà họ Hoắc xuống ngựa, điều này trong thời kỳ nhạy cảm anh không để ý tới tất cả, lựa chọn Hà Vân Phi, đây đối với Hà Vân Phi và anh mà nói, đều là chuyện cực kỳ không lý trí.
Tất cả mọi người bây giờ đều chú ý chuyện cô cùng Hoắc Minh Dương, vốn cho rằng thời gian sẽ khiến cho chuyện này dần dần nguội đi, những hôm nay anh xuất hiện chỉ sẽ khiến cho chuyện này phát triển càng nhanh chóng, đáng sợ hơn.
“Sao anh đến đây. Hà Vân Phi nhỏ giọng ở trong ngực anh nói.
“Trở vê nói gì thì nói: Anh không cố ky chút nào, trực tiếp nửa ôm lấy cô rời đi, đây tựa hồ là ở nói cho cô, mình đủ khiến cho cô an tâm.
Nói không cảm động là giả, Tô Thanh Anh bây giờ đang nằm trong bệnh viện cũng như Nhà họ Hoắc cùng Nhà họ Tô rõ ràng cũng đang chờ nhìn thái độ Hoắc Minh Dương, lần này xuất hiện khó tránh khỏi sẽ đưa tới tranh chấp.
Anh trực tiếp lái xe đem cô trở về công ty.
Hà Vân Phi do dự, không biết có nên xuống xe hay không, “Tôi… Hôm nay còn có thể đi làm lại sao?” “Nếu không em đi đâu, đi đâu anh cũng không yên tâm” lúc Hoắc Minh Dương nói chuyện, cũng không nhìn Hà Vân Phi một cái, bây giờ quan hệ hai người trong công ty mọi người đều biết, cũng không cân cân nhắc ánh mắt đồng nghiệp, cứ theo tâm trạng mình mà làm.
Thật ra thì càng nhiều lúc cũng không cách nào thay đổi tâm trạng mình muốn làm gì, không biết vì sao, sẽ có một loại cảm giác an tâm.
Cô không hề bài xích tất cả mọi người đều biết chuyện giữa hai người bọn họ, chỉ là khá là bài xích, Tô Thanh Anh còn tồn tại.
Bây giờ dứt khoát không suy nghĩ nữa, trực tiếp đi theo Hoắc Minh Dương dắt tay lên lầu.
Ở trong mắt mọi người xem ra, bây giờ Hoắc Minh Dương cùng luật sư Hà ở chung với nhau chuyện là chắc như đỉnh đóng cột.
Anh kêu Samantha rót ly cà phê, “Thế nào, đại luật sư Hà, đây là biểu cảm gì vậy.” Anh nhìn dáng vẻ Hà Vân Phi mất mát, trong lòng khá buồn rầu.
Nhưng cuối cùng vẫn dịu dàng trấn an.
“Không có biểu cảm gì, chẳng qua là cảm thấy khá khó chịu, anh nói tôi làm như vậy rốt cuộc có phải hay không” Cô bắt đầu hoài nghi mình, ban đầu không gặp người kia, còn cảm thấy chuyện cô làm không phải là vì tôn trọng luật pháp sao, nhưng bây giờ gặp người kia,lại cảm giác mình là biết sai vẫn làm.
“Không có tệ hại như em nghĩ, tổng giám đốc Lâm không phải người quá tệ.” Nói thật, Tổng giám đốc Lâm rất tốt, điều này cô cũng có thể cảm giác được.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đem chuyện này đẩy lên người cô, khiến cho cô cảm thấy áp lực dư luận, trước kia chưa bao giờ bởi vì chuyện này mà mỗi ngày đều bị cấp trên tra hỏi, bây giờ còn có công ty nghệ thuật tới tìm cô ghi hình tiết mục.
“Em có cảm giác em sắp nổi tiếng rồi, hôm qua còn có công ty giải trí muốn ký hợp đồng với em” Cô bất đắc dĩ cười, có con cũng đã đã ba bốn tuổi, bây giờ mới để cho cô vào giới giải trí, khá là muộn.
“Em suy nghĩ lung tung gì vậy, anh sắp xếp công việc, em đưa visa cho anh, chúng ta đi ra ngoài du lịch” Chuyện trong nước quá nhiều, anh vẫn quyết định mang Hà Vân Phi đi ra ngoài.
Dẫu sao thế giới bên ngoài, phong phú hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
Rất lâu, cũng đã không có cách thay đổi một vài thứ, cô biết hết thảy, cũng chẳng qua là vì thỏa mãn tâm nguyện nhất thời.
Đến lúc cô trở về, tìm lại Tô Thanh Anh, nói rõ ràng mọi chuyện là tốt nhất.
“Được, ngày mai em chuẩn bị.” Cô cũng muốn đi ra ngoài chơi, mang Đại Bảo đi du ngoạn khắp nơi.
Rốt cuộc ra chuyện không giải quyết được, vẫn phải trốn tránh.
“Anh đã quyết định xong, chỉ cần em đồng ý, chúng ta lập tức đi ngay.” Anh không kịp chờ đợi muốn dẫn người đàn bà này rời đi, phải biết trước mắt rất nhiều chuyện, đều nhất định phải đối mặt.
Cô không có cách nào phản kháng hết thảy cuộc sống dành cho cô, chỉ có thể chấp nhận, nhưng bây giờ ở đây cũng không phải là cách tốt, sớm muộn phải nghĩ cách rời đi, chủ yếu hơn chính là, cô phải cho Đại Bảo môi trường sống tốt.
Tiếp tục như vậy, cô cũng không có cách nào để Đại Bảo trong trường mẫu giáo.
“Em định ở nhà trông con, không muốn để nó tiếp tục đi nhà trẻ.” Nếu như không phải vì hôm nay cô phải lên tòa án một chuyến, căn bản sẽ không đưa con đi nhà trẻ.
“Anh biết em nghĩ như thế nào, nhưng không nên quá để ý, anh giúp em chăm sóc Đại Bảo là được” Hoắc Minh Dương biết trong lòng Hà Vân Phi lo nghĩ nhất là cái gì, cho nên dịu dàng nói với cô.
Nghe thấy anh nói, cô yên tâm, gật đầu một cái, bây giờ không phải là thời điểm bởi vì cảm động hoặc là những nguyên nhân khác mà tư tưởng bị trở ngại.
Hoắc Minh Dương nói, cô vẫn là rất yên tâm “Cám ơn, nếu như không phải là anh, em cũng không biết nên làm cái gì” Cô nói rất khách sáo, nhưng Hoắc Minh Dương coi thường.
Phải biết, đối với người phụ nữ này mà nói, rõ ràng có một số việc nói vậy mà không phải vậy, cô vẫn cố chấp khác thường, “Làm sao vậy, mặc dù thời gian anh biết em không lâu, nhưng anh rất hiểu em” Anh nói câu khẳng định, khiến cho Hà Vân Phi sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên do dự rốt cuộc có nên nói cho anh biết chuyện cô chính là Diệp Tĩnh Gia hay không.
Suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nói.
Cô không biết nếu như Hoắc Minh Dương biết thân phận cô, sẽ đối xử sự xuất hiện bây giờ của cô như thế nào.
Trong lòng khá thấp thỏm, từ trước đến nay chưa từng có, cô cảm thấy áp lực, “Anh có tò mò về em không?” “Em nói nhảm sao, bất quá anh mong đợi em chủ động nói cho anh biết.” Nói xong tà mị cười một tiếng, tất cả tò mò cùng hiểu lầm đối với cô trước đây, bây giờ đều hóa thành hư không.
Càng nhiều hơn chính là không biết nên như thế nào sinh ra càng nhiều hơn cảm tình cùng lệ thuộc đối với cô, biết rõ không hiểu cô quá nhiều, nhưng một bầu nhiệt huyết của cô, khiến anh điên cuồng.
Cô đã từ bỏ chống cự, “Thật ra nếu như anh thật sự muốn biết, cũng không phải không thể nào nói với anh” trong mắt cô viết đây chần chờ, thảng thốt, quấn quýt cùng chân thành.
Nhìn ra được cô đã bỏ ra cố gắng lớn nhất của mình, muốn khiến cho người đàn ông này cảm nhận được mình dụng tâm lương khổ, làm gì cũng được, bất kể cô nghĩ như thế nào, cũng phải kiên trì, từ từ chờ đợi.
Cho dù chia lìa mười ngàn lần, anh cũng có biện pháp lấy được lòng cô dễ như trở bàn tay, chẳng qua là cô đánh chết cũng sẽ không thừa nhận, càng không thể thừa nhận.
Vừa nghĩ tới những gì Lữ Hoàng Trung làm vì cô, càng cảm giác mình là một người không bằng cầm thú, “Quan hệ giữa em Lữ Hoàng Trung, anh cũng biết, nếu như anh ấy muốn kết hôn với em, em sẽ không cự tuyệt” Nhiều năm như vậy, Lữ Hoàng Trung luôn luôn là một tồn tại như vậy, trong lòng cô đã sớm thừa nhận địa vị Lữ Hoàng Trung, chỉ cần Lữ Hoàng Trung muốn cùng cô kết hôn, cô tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
Không có bất kỳ nguyên nhân, chẳng qua là đơn thuần không muốn người đàn ông này thương tâm.
“Em cùng anh ta quan hệ thế nào, anh không biết, nhưng em chỉ có thể nói cho em biết, có anh ở đây, trừ anh ra, em không thể ở bên bất kỳ người nào” Thái độ anh bá đạo không cho chần chờ vẫn dọa Hà Vân Phi giật mình.
“Còn nữa, em không biết nhà họ Lữ đã đang coi mắt cho anh ấy sao, rất nhanh sẽ có tin tức, em không cần m suy nghĩ nhiều như vậy.” Anh nghe thấy lời Hà Vân Phi, hận không thể bóp chết cô, biết rõ mình không thích nghe, cô hết lần này tới lần khác cứ nói.
Điều này làm cho anh rất khó chịu, lại bất ngờ đến nỗi không có bất kỳ lời nào có thể hủy bỏ, cô quả thật đã làm hết năng lực mình, tuyển chọn người tốt nhất đối với mình.
Vô lực chịu đựng hết thảy tính khí của Hà Vân Phi, nhưng làm sao cũng không dứt bỏ được.
Đây là điều khiến cho Hoắc Minh Dương nhức đầu.
“Anh đã bất kể nhiều như vậy, chỉ cần là chuyện em cảm thấy vui vẻ, anh cũng sẽ đồng ý, cũng vậy, chỉ cần em muốn cùng Lữ Hoàng Trung ở bên nhau, anh nhất định không chút do dự chia cách hai người” Lúc nói lời này thái độ Hoắc Minh Dương kiên định không cho phép nghi ngờ.
Anh có thể nhìn ra Hà Vân Phi không thích Lữ Hoàng Trung, nhưng giữa hai người có một loại tình cảm không cắt bỏ được, không biết nên gọi là gì, tóm lại anh cảm thấy khá là không thích ứng.
Càng không hiểu Hà Vân Phi rốt cuộc muốn như thế nào, lại có thể làm được dễ như trở bàn tay, khiến cho anh không biết hình dung cô làm sao mới phải.
“Anh không cần nhìn em như vậy, ngay cả em cũng không biết em nghĩ như thế nào” Cô từ bỏ chống cự, nói theo tiếng lòng.
Để tay lên ngực tự nhủ Hoắc Minh Dương suy nghĩ vậy cũng không sai, mình lựa chọn cũng không sai, Lữ Hoàng Trung càng không có sai.
Chỉ có thể nói là tạo vật trêu người, “Chỉ mong Lữ Hoàng Trung có thể coi mắt tìm được đối tượng thích hợp” Đây không phải là tốt nhất đối với Lữ Hoàng Trung, thật ra biện pháp có thể báo đáp Lữ Hoàng Trung chính là nhìn Lữ Hoàng Trung hạnh phúc, trừ điều này ra, cô không có bản lãnh khác, cũng không có mục đích gì khác.
Giống như là người rất lâu chưa từng gặp, cứ như vậy lần lượt xuất hiện, thứ cô đã đánh mất vốn là mong đợi, cũng không có ý định nhìn Lữ Hoàng Trung cùng người đàn bà khác hạnh phúc ở bên nhau.
Chẳng qua là làm chuyện mình thích làm, sau đó dùng thời gian từ từ bầu bạn cùng cảm động Lữ Hoàng Trung.
Cảm động cuối cùng không phải tình yêu.
“Lúc anh và em ở chung với nhau em không được nghĩ đến người đàn ông khác” Anh đi tới, ôm đầu Hà Vân Phi.
Giọng khá là bá đạo, nhưng đối với Hà Vân Phi lại có một loại tình cảm không nói được, “Lần này ra nước ngoài thuận tiện kết hôn đi” Anh không nói câu nghi vấn, mà là câu trần thuật, anh đã suy nghĩ rất lâu, đặc biệt là từ khi Tô Thanh Anh xảy ra chuyện, cũng đã suy nghĩ, bất kể người khác nói thế nào, anh đáp ứng cùng Tô Thanh Anh kết hôn, ngày hôm sau lại cùng Hà Vân Phi công khai tình yêu, đây đối với Tô Thanh Anh mà nói tuyệt đối là đả kích trí mạng Nhưng là sai lầm đã tạo thành, anh không thể lại khiến cho Hà Vân Phi bị thương, chỉ có thể lựa chọn con đường này.