Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 307



Chương 307: Gửi gắm Đại Bảo

 

Đến giờ tan tầm, Hà Vân Phi muốn mang đứa trẻ về nhà, lúc này mới phát hiện Hoắc Minh Dương đang mặt đầy buồn bực nhìn cô, “Thế nào?” “Mới nhớ đến anh à? Về nhà đi” Không biết anh nổi giận, ở đây mất hứng, Hà Vân Phi căn bản không có biện pháp, cũng không biết phải làm sao mới có thể xử lý xong quan hệ vi diệu giữa cô cùng Hoắc Minh Dương bây giờ.

Luôn cảm giác người đàn ông đó vô tình hay cố ý, luôn là nói lời kỳ quái, khiến cho cô mờ mịt không rõ.

Càng không biết phải làm sao mới có thể làm cho Hà Vân Phi trở nên giống như trong tưởng tượng của anh.

“Không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao em thấy gì cần làm thì làm đi, em muốn cái gì, thì dứt khoát cái đó ” Hoắc Minh Dương yêu cầu rất thấp đối với cô, thấp đến nỗi chỉ cân Hà Vân Phi bằng lòng quan tâm anh, cũng tốt quá rôi, nhưng mà hết lần này tới lân khác điều này thật xa xỉ.

Hà Vân Phi căn bản không biết tại sao anh lại tức giận không giải thích được, dứt khoát không để ý đến anh nữa, dứt khoát làm cho xong chuyện mình nên làm, cũng không cần suy nghĩ nhiêu như vậy.

“Em cũng không biết nên nói gì nữa, rõ ràng cái gì cũng không làm, làm sao lại có cảm giác giống như là em làm sai vậy.

Cô oán trách một câu, bế đứa trẻ định đi, mới vừa đi xuống lầu liên thấy Hoắc Minh Dương đi cùng cô, “Anh vẫn chưa về nhà sao, đi theo em làm gì.

Nói thật, trong lòng cô không phải rất hoan nghênh Hoáắc Minh Dương đi theo cô, luôn cảm giác người đàn ông này không có ý tốt.

Nhưng cô giống như không có biện pháp gì khiến cho Hoắc Minh Dương nghe lời mà trở vê nhà mình, ngày mai bọn họ phải ra nước ngoài nữa đấy.

Cũng không có nhiều thời gian để thảo luận chuyện ra nước ngoài này rốt cuộc có lợi hay không, hiểu biết của Hà Vân Phi đối với Hoắc Minh Dương, là có thể đoán được anh là tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho Hà Vân Phi đi như vậy.

Cũng may bây giờ người công ty đại khái cũng biết quan hệ hai người bọn họ, còn vê phần cô, ở công ty không tỏ ra lúng túng, nếu không cũng không biết phải thế nào đối mặt người đàn ông này.

Bao nhiêu tính tốt của cô đều dùng để đối xử với Hoắc Minh Dương, không biết mình nghĩ như thế nào, lại bắt đầu cảm khái ở bên cạnh anh có được bao nhiêu hạnh phúc cùng bao nhiêu mất mát.

Anh đưa cô rời đi, mỗi một bước đi đều cảm giác lòng đang rỉ máu, biết rất rõ ràng mình mong muốn cái gì, nhưng không có cách nào lấy được.

Nói không cảm động là giả, một người đàn ông giống như Hoäc Minh Dương, có thể vì cô mà nhượng bộ đã là rất không dễ, cô căn bản không cần nhiều hơn.

Chỉ cân suy nghĩ đơn giản mìnhnên làm gì bây giờ, thậm chí cũng không cần cân nhắc những thứ khác.

Đại khái suy nghĩ Hoắc Minh Dương cùng cô giống nhau, cho nên đến bây giờ cô cũng không nhìn thấy mặt khác của Hoắc Minh Dương, mỗi lần biểu hiện ra cho cô, đều là Hoắc Minh Dương không giống với Diệp Tĩnh Gia biết trước kia.

“Anh thay đổi thật nhiều.” Cô bật thốt lên, nói xong cũng khá là hối hận, rất sợ Hoắc Minh Dương hoài nghỉ, nhưng nghĩ có thể là mình quá lo lắng, giống như là người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, tuyệt đối không thể nào có bất kỳ suy nghĩ gì đối với cô.

“Anh luôn cảm thấy bất kể anh tự nhủ sau này sẽ đối xử tệ với em làm sao, hoặc là không nên đối tốt với em như vậy, anh cũng không làm được.” Đối mặt vấn đề của Hà Vân Phị, anh nghĩ một đằng đáp một nẻo, ngay cả chính anh cũng cảm thấy mình tốt tính, nhiều năm qua chưa bao giờ biểu hiện tính khí tốt như vậy, cũng chưa từng tùy tiện tha thứ một người, càng không nghĩ tới sẽ chấp nhận một người đàn bà có con nhỏ.

Nhưng hết thảy những điều này vì Hà Vân Phi, cái gì anh cũng làm, hơn nữa cam tâm tình nguyện làm.

“Chú đẹp trai, sao chú lại vừa ý mẹ cháu.” Đại Bảo bỗng nhiên hỏi một câu, hôm nay ở trong nhà trẻ, cô cũng hỏi như vậy.

Bé trở về đem những lời này hỏi một lần, trong lòng rất là tò mò.

Lời này khiến cho Hà Vân Phi sửng sốt, hoàn toàn không ngờ lời này lại từ miệng đứa bé, “Con nói cái gì vậy.” “Cô nói mẹ đẹp, ba đẹp trai.” Đại Bảo không có nói gì không tốt đối với Hà Vân Phi, bé mặc dù nhỏ, nhưng biết có những lời có thể nói có những lời không thể nói.

Bé sợ mẹ nổi giận, căn bản không dám nói gì khác.

“Đúng, chú thích mẹ con đẹp. Nói xong Hoắc Minh Dương cười, tiếng cười kia dường như tố cáo anh đang đùa giốn.

Dĩ nhiên điều này cũng không thể cản trở Hà Vân Phi có bất kỳ thay đổi nào, anh trong lòng đã có cân nhắc, bất kể là chuyện gì, cũng không có cách nào thay đổi ý nghĩ trong lòng cô, thậm chí không thể thay đổi hết thảy những gì cô theo đuổi.

“Tôi thật không biết nên nói hai người cái gì được rồi, Đại Bảo sau này không được nói bậy bạ.” Cô dạy dỗ đứa trẻ, phát tiết bực dọc lên người thằng nhóc, nếu đổi lại là Hoắc Minh Dương, cô cũng không dám nói một câu.

Nghĩ tới Đại Bảo vì sao lại nói ra như vậy, đương nhiên cô giáo cũng nói vài thứ không nên nói ở sau lưng.

Cô không biết nên làm cái gì, giải thích, cũng không có ai nghe, còn không bằng yên lặng.

“Chúng tôi đưa thằng bé cùng đi chơi à?” Đại Bảo còn nhỏ, mang theo bên cạnh hay không mang cũng không yên tâm, cô không bỏ được đứa trẻ, cũng không bằng lòng để anh áy náy.

“Dĩ nhiên mang cùng đi, anh sợ em không yên tâm” Anh rất ân cần nói, bất kể như thế nào, anh đều lo lắng cho đứa trẻ, nhưng lo lắng hơn là tình trạng của Hà Vân Phi, luôn cảm giác cô gần đây không yên lòng, không biết đang suy nghĩ gì.

“Mang theo chắc là không thể thoải mái rồi” Cô muốn cùng Hoắc Minh Dương có một kỳ nghỉ viên mãn, không muốn mang đứa trẻ theo.

“Vậy thì không mang theo, chúng ta †ìm một người gởi gắm con rồi đi” Nói xong đầu xe Hoắc Minh Dương chuyển một cái, đi tới chỗ ở của Lữ Hoàng Trung.

Ấn chuông cửa một cái, cửa mở ra từ bên trong, Lữ Hoàng Trung mới vừa tắm xong, để nguyên áo choàng tắm ra mở cửa, Hà Vân Phi đi vào một cách tự nhiên, cũng không bởi vì anh mặc áo choàng tắm mà lúng túng, càng giống như đã thành thói quen, cô căn bản không để ý những thứ này.

“Anh không biết nên nói cái gì cho phải, em đến nhà một người đàn ông, mà lại tự nhiên như vậy sao?” Hoắc Minh Dương rõ ràng là không tin vào mắt mình, không ngờ Hà Vân Phi lại chẳng biết xấu hổ nhìn một người đàn ông như vậy.

Cô ngược lại không để ý chút nào, còn Hoắc Minh Dương mặt đầy lúng túng-Anh không biết nên nói gì nữa, nhìn dáng vẻ em bây giờ, anh thật hoài nghi em và Lữ Hoàng Trung chơi với nhau lâu như vậy rốt cuộc… Anh bỏ lửng, Hà Vân Phi cẩn thận suy nghĩ, mới hiểu được ý trong lời nói của anh.

Nhiều năm qua quan hệ với Lữ Hoàng Trung không có gì quá thân thiết như vậy, nhưng hoàn toàn không coi là hời hợt, vô cùng tốt đẹp, “Anh không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” Lữ Hoàng Trung bưng trà ra, anh ngược lại thật bất ngờ hôm nay Hoắc Minh Dương sẽ đến, Đại Bảo đến gần Lữ Hoàng Trung muốn anh ôm một cái.

Như vậy quả thực khiến cho Hoắc Minh Dương hâm mộ, Đại Bảo mặc dù nhìn rất thích Hoắc Minh Dương, nhưng từ đầu đến cuối không thân thiết bằng Lữ Hoàng Trung.

Cô cảm thấy đây là nhân chỉ thường tình, đổi lại là người khác, đương nhiên cũng sẽ thân cận Lữ Hoàng Trung, mà không phải là Hoắc Minh Dương.

“Thật ra tôi hôm nay tìm cậu là có chuyện nhờ” Hoắc Minh Dương trực tiếp giải thích ngắn gọn, anh nhìn ra Hà Vân Phi không muốn đưa Đại Bảo cùng đi, đem con để ở đâu anh cũng không yên tâm, còn không bằng đi theo Lữ Hoàng Trung.

“Hai người muốn làm gì?” Anh quan tâm tới Hà Vân Phi, bất kể Hà Vân Phi đi đâu, anh cũng phải biết.

“Anh nói muốn đưa tôi ra ngoài tránh xì căng đan, giải sầu” Đối với Lữ Hoàng Trung cô không có bất kỳ giấu giếm nào, có sao nói vậy, trực tiếp thẳng thắn cùng anh.

Lữ Hoàng Trung gật đầu một cái, “Đứa trẻ có thể gửi chỗ tôi, nhưng cậu phải chăm sóc Vân Phi kỹ lưỡng.” Nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy Hà Vân Phi đi du lịch, có suy nghĩ muốn đi ra ngoài nghỉ ngơi cũng tốt.

Chẳng qua là, không muốn theo Hoắc Minh Dương cùng đi.

Cô không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lữ Hoàng Trung, sợ gặp biểu cảm thất vọng của Lữ Hoàng Trung.

Mình giống như làm chuyện phản bội anh, nếu như không phải có Lữ Hoàng Trung, bây giờ nói không chừng cô sớm đã chết, đừng nói cái gì có hay không.

“Đi cùng tôi, cậu còn phải lo lắng sao? Yên tâm đi, tôi biết chăm sóc cô ấy” trong lòng Hoắc Minh Dương thật cao hứng, không có nguyên nhân, chẳng qua là đơn thuần cảm thấy mình đối với Hà Vân Phi vẫn có tác dụng, rất nhiều lời không có cách nào nói rõ ràng, bất quá có thể thấy rất rõ ràng là, bất kể cô làm gì, Hoắc Minh Dương đều ủng hộ cô, Lữ Hoàng Trung cũng ủng hộ cô.

Ngoại trừ thỏa mãn, càng nhiều hơn chính là áy náy.

Không có cách nào để một đáp án cho nhiều hơn một người, cô đã rất mệt mỏi, rất cực khổ, muốn không lo lắng nhiều như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương, cô không đành lòng đem tất cả áp lực đều đè lên anh” Tôi…

Anh gần đây cũng không quá thuận lợi, nếu không, tôi mang Đại Bảo cùng đi thôi” Nhìn dáng vẻ Lữ Hoàng Trung suy tính, cô biết tám phần anh khá là khó xử.

“Không phải, tôi sợ đứa trẻ không thích ứng được, sẽ nhớ mẹ thôi.” Đổi lại là anh cũng sẽ nhớ mẹ, huống chi là đứa trẻ, anh đã biết phải đối xử với đứa trẻ thế nào, cũng biết phải nói rõ ràng cùng Diệp Tĩnh Gia thế nào.

Nhưng mà không đành lòng.

Có Hoắc Minh Dương ở đây, cô đã rất kiềm chế mình, nếu như ngay cả anh cũng ép cô, vậy chắc là cô sẽ càng khó chịu hơn.

Dứt khoát đáp ứng, nhưng đối với Đại Bảo lại không công bình cho lắm.

“Con muốn ở với ba Lữ” Đại Bảo nhóc con cũng lớn có suy nghĩ, muốn để mẹ cùng chú đẹp trai ở riêng tư với nhau, mình không làm kỳ đà cản mũi.

Nghe thấy lời Đại Bảo, mấy người cũng cười một tiếng, đứa trẻ rất hiểu chuyện.”Con không nhớ mẹ sao?” “Nhớ ba Lữ thôi.” Nói xong vội vàng hung hăng ôm cổ Lữ Hoàng Trung, hình như là hận không thể ngoan ngoãn nghe lời Lữ Hoàng Trung, cũng không nghe lời người khác.

Nhìn dáng vẻ đứa bé, cô cũng không biết nên cao hứng hay là nên khổ sở.

“Con làm sao đáng ghét như vậy hả” Cô thật sự cảm thấy đứa trẻ hơi bị đáng ghét, dù sao chuyện có hay không, cũng không biết nên nói như thế nào mới phải “Mẹ bó tay con, luôn cảm thấy nói gì đều vô dụng.” Bình tâm mà nói, bất kể cô nghĩ cái gì, đều không thể thay đổi một số thứ.

Tối thiểu, bất kể xảy ra chuyện gì, Lữ Hoàng Trung đều là hậu phương bền vững nhất của cô, nhìn Lữ Hoàng Trung, sau đó áy náy quay đầu lại, không dám đối mặt với anh”Vậy phiền anh trông thằng bé giúp vậy: Lữ Hoàng Trung đối xử với Đại Bảo không có chỗ nào chê.

Cô yên tâm hơn nhiều so với bất cứ ai, “Nếu không có anh, vậy tôi cũng không đi được.” Nói không cảm động là giả, anh cứ cho như vậy, còn mình chỉ có nhận, căn bản không xứng với Lữ Hoàng Trung.

Nhưng hết thảy những điều này lại không có cách nào, không ai muốn cuối cùng sẽ biến thành như vậy, chỉ có mình biết, “Tôi thật rất cảm ơn anh, nếu như không phải là có anh, tôi cũng không biết nên làm cái gì mới phải.” Nói không cảm động là giả, Hoắc Minh Dương vô tư cho đi, khiến cho cô cảm thấy áp lực, cũng biết mình làm những gì, cũng không có thể có được câu trả lời mình hài lòng, ngược lại là dần dần khiến cho mình lâm sâu vào vòng xoáy không thể thoát ra.

Hoắc Minh Dương cho cô yêu thương cùng chăm sóc, giống như là một vòng xoáy to lớn, hung hãn hút cô vào.

Khiến cho cô dần dần lạc trôi bên trong, căn bản không tìm được phương hướng, mà anh vừa lúc đó chủ động đi ra dẫn đường cho cô.

So với Lữ Hoàng Trung, Hoắc Minh Dương không biết thấp bao nhiêu lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.