Chương 328: Cô ta đã không còn đường lui rồi
Tối qua xảy ra chuyện gì cũng đều không biết, đầu rất đau, Hà Vân Phi nằm bên cạnh ngủ rất say, cũng không bởi vì anh tỉnh dậy mà bị tỉnh theo.
Anh xuống giường, uống một ngụm nước, luôn cảm thấy mình dường như đã quên ởđi việc gì rồi.
Tối qua uống vài chén rượu, chỉ lưu lại cái đầu đau nhức.
Ra khỏi phòng Lý phu nhân liền cho người đi chuẩn bị canh giải rượu: “Tỉnh rồi sao?” “Vâng, tối qua con làm sao lại quay về phòng của Hà Vân Phi” Anh rõ ràng nhớ rõ mình đã cãi nhau với Hà Vân Phi, không để anh về phòng, kí ức mơ hồ loáng thoáng, anh đã quay về phòng rồi.
Chuyện gì cũng không nhớ rõ, chuyện xảy ra lúc này khiến bà ít nhiều có chút hậm hực.
“Không, cậu vẫn là tới hỏi Vân Phi đi, chuyện vợ chồng son của hai người vẫn phải tự mình giải quyết đi” Anh cảm thấy trong lời nói của Lý phu nhân có ngụ ý gì đó, chỉ là bà không làm rõ, bản thân ít nhiều vẫn biết nên phải làm như thế nào, ban nãy cho rằng không có chuyện gì, bây giờ xem ra lại có rất nhiêu chuyện không biết phải đối mặt như thế nào.
Tất cả đều không đơn giản như trong tưởng tượng.
“Ta không biết cậu muốn gì, nếu có gì cần thiết, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với ta.” Lý phu nhân hiếm khi quan tâm tới Hà Vân Phi mà nói như vậy.
Giọng điệu tràn đầy sự lưu tâm.
Trước đây không cảm thấy có nhiều khó chịu đến vậy, bây giờ việc gì cũng bắt đầu lo lắng.
Bình thường anh có thể thấy Tô Thanh Anh từ sớm, hôm nay đến Tô Thanh Anh cũng chưa gặp, ít nhiêu có chút bất ngờ.
Rất không bình thường, bình thường giờ này Tô Thanh Anh đã xuống lần từ lâu rồi.
Anh không gặp được người, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có chút thấp thỏm không yên, trong lòng rõ ràng cảm giác được tâm trạng không ổn: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì rôi không?” “Đúng vậy, cậu vẫn phải xem xem rốt cuộc Hà Vân Phi nói thế nào, nếu cô ấy không vui, hôm nay có thể không kết hôn được đâu.” Những lời Tô Thanh Anh nói tối qua bà còn nhớ rõ, tất cả mọi người ở nhà họ Hoắc đều ủng hộ Tô Thanh Anh.
Bà không biết rốt cuộc Tô Thanh Anh tốt ở chỗ nào, nhưng vẻ mặt tự tin của cô ta đã nói rõ nhà họ Hoắc đã đồng ý cô ta.
“Cháu nhất định sẽ cưới Hà Vân Phi” Anh trả lời không chút lưỡng lự, anh tin tưởng tình cảm của anh và Hà Vân Phi có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào.
Không lâu sau, Hà Vân Phi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cô đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua.
Lắc lắc đầu, rửa mặt qua loa xong liền đi xuống dưới lầu.
“Em mới thức dậy.’ Bình thường Hà Vân Phi thức dậy rất sớm, hôm nay muộn như vậy rồi cũng chưa tỉnh lại.
“Vâng, gần đây có hơi mệt, vừa nãy lại thu dọn một chút.” Cô xuống lầu liền ra vẻ tối qua chẳng hề xảy ra chuyện gì, dù sao Hoắc Minh Dương cũng không biết gì.
Cô không muốn để mấy chuyện không tốt này ảnh hưởng tới quan hệ của cô và Hoắc Minh Dương.
Bình thường Tô Thanh Anh xuất hiện từ rất sớm, hôm nay lại chậm chạp không xuống lầu, Hoắc Minh Dương ít nhiều có chút lo lắng, chỉ là không thể hiện trên nét mặt, mang theo tươi cưới nói với Hà Vân Phi: “Hôm nay em rất đẹp” “Vẻ mặt này của anh không giống như đang nói với chuyện này với em.” Trong lòng cô hiểu rõ tính khí của Hoắc Minh Dương hơn bất cứ ai.
“Không có, hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn chứ?” Hoắc Minh Dương chuyển trọng tâm của câu chuyện, bắt đầu nói kế hoạch ngày hôm nay, cưỡng chế một loạt cảm xúc dao động tồn tại.
Vẻ mặt của cô thản nhiên, cuối cùng nhếch miệng cười một cái: “Đi ăn cơm trước đã, sau đó đi sắm đồ” “Ừm” Đạt được đáp án vừa lòng, anh cũng không truy đến cùng, cùng Hà Vân Phi ăn chút thức ăn, dặn dò người giúp việc đi xem Tô Thanh Anh.
Hà Vân Phi chỉ nhìn Hoắc Minh Dương một cái cũng không nói gì, cô không muốn truy cứu xem Hoắc Minh Dương nghĩ như thế nào, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ của anh, tâm trạng vẫn là khó tránh khỏi có chút mất hứng, anh đối xử tốt với Tô Thanh Anh thì sẽ khiến cô rất khó chịu.
Biết Tô Thanh Anh không có chuyện gì Hoắc Minh Dương cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc ăn cơm, Hà Vân Phi không nói dù chỉ một câu, cúi thấp đầu không muốn nhìn Hoắc Minh Dương một cái.
“Bà có muốn cùng chúng cháu đi dạo phố không.” Hà Vân Phi lịch sự nói với Lý phu nhân một tiếng.
“Nếu cháu hi vọng ta đi, vậy ta nhất định rất vui vẻ, nhưng mà thời điểm như hôm nay không thích hợp cho ta tham gia vào.” Bà dành cho Hà Vân Phi vẻ mặt thất vọng, không muốn phá vỡ thời gian riêng hiếm có của cô và Hoắc Minh Dương trước khi kết hôn.
Biết được suy nghĩ của bà, Hà Vân Phi gật đầu: “Vâng, khi kết hôn vẫn phải phiền tới bà rồi” “Gọi điện báo trước cho ta một tiếng là được rồi.” Hôn lễ ngày hôm nay vẫn phải làm, Lý phu nhân đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, chỉ còn chờ Hà Vân Phi lúc nào nói kết hôn thôi.
Hoắc Minh Dương cũng đã lựa chọn địa điểm mua sắm từ trước rồi.
Bên trong đều đã được chuẩn bị trước những mẫu tây trang mới nhất số lượng có hạn.
Bởi vì chuyện xảy ra tối hôm qua khiến tâm trạng của Hà Vân Phi rất không tốt, nên đã cố ý chọn cho anh một bộ tây trang màu trắng, bên trong phối với một chiếc áo sơ mi màu hồng kệch cm.
Trước đây chưa từng thấy qua Hoắc Minh Dương mặc mấy màu kiểu này.
Quả nhiên thấy bộ đồ mà Hà Vân Phi chọn cho anh, lông mày hơi nhíu lại một chút, sau đó lập tức giãn ra, nhận lất bộ đồ vuốt vuốt: “Rất đẹp” Cô cũng chọn một chiếc váy cưới màu trắng đính thêm hoa nhỏ màu hồng, bước vào gian phòng thử đồ ngay bên cạnh, trợ lý nhanh chóng từ phía sau đi theo sau vào.
Hoắc Minh Dương từ bên trong đi ra, bất luận lad quần sao kiểu nào anh đều có thể dễ dàng khống chế được.
Ngay cả ở đây nhìn quen người mẫu tạo hình chính của cửa tiệm cũng phải vì anh mà tán thưởng không ngớt.
“Ngài Hoắc, bộ trang phục này thật sự hợp với ngài” Hôm nay là buổi biểu diễn dành riêng chuẩn bị cho hai người bọn họ.
Thế nên tất cả các loại trang phục đều căn cứ theo dáng người của hai người mà chọn ra, hôm nay quyết định kiểu dáng bọn họ cầm đi sửa, tới hôn lễ sẽ mặc lên.
Hoắc Minh Dương không nói gì, lông mày sắc bén hơi nhếch lên: “Kết hôn đều phải mặc như thế này sao?” “Không phải, ngài có thể chọn bộ mà ngài thích, nhưng xem ra bà xã của ngài rất thích bộ này, váy cưới mà cô ấy chọn cũng rất tương xứng với màu sắc của ngài.” Mấy người nhìn thấy vẻ mặt không vui của Hoắc Minh Dương, nhanh chóng nghĩ cách khuyên giải Hoắc Minh Dương để anh không tức giận nữa.
“Vậy thì như này đi” Dù sao cũng chỉ có một ngày, chiều cho Hà Vân Phi vui vẻ, có thể lấy được cô đã là một chuyện không hề dễ dàng rồi.
“Được, nếu có yêu cầu gì lúc nào cũng có thể nói với chúng tôi.” Nói xong tất cả đều rất có trật tự xếp thành một hàng.
Không lâu sau, Hà Vân Phi từ bên trong bước ra.
Bởi vì hôm nay đi thử đồ, không có trang điểm đậm, tóc tùy ý buông xuống trên vai, tiện dùng sợi dây buộc lại.
Trên dưới bộ váy cưới đều được bao lấy bởi một lớp vải voan mỏng, đường cong như ẩn như hiện hiện ra, vừa thần bí vừa gợi cảm.
Đóa hoa nhỏ màu hồng rất hợp với áo sơ mi của Hoắc Minh Dương.
Mái tóc tùy ý vén sang buông xuống hai bên sườn mặt.
Cô mặc bộ váy cưới này quả thật hoàn mỹ.
“Tên của bộ váy cưới này là hẹn ước ngọt ngào, hai vị đã là hình mẫu quá hoàn mỹ rồi” Vốn dĩ các bộ lễ phục ở đây đều là chuẩn bị cho Hà Vân Phi.
Vốn là cô đã rất hợp rồi, thêm vào bộ trang phục này càng tôn lên thân hình hoàn mỹ của cô.
“Lấy là bộ này đi” Hoắc Minh Dương không được tự nhiên quay đầu đi ho nhẹ một tiếng.
“Ừm, sẽ mặc bộ này vào hôm cưới, còn những thời điểm khác, lúc nào anh muốn em mặc những bộ trang phục khác đều có thể nói” Hà Vân Phi chọn xong trang phục rồi cũng không rối rắm nữa, dứt khoát đi tới phòng trang điểm trang điểm nhẹ cho mình, chờ tới lúc chụp ảnh, phải chụp đẹp một chút.
Hoắc Minh Dương ở bên ngoài nhẫn nại chờ đợi.
Suy nghĩ rất lâu mới gọi cho bà Hoắc một cuộc điện thoại: “Minh Dương, sao lại nhớ tới việc gọi điện thoại cho mẹ rồi” Nhận được điện thoại của Hoắc Minh Dương, bà rất vui vẻ.
Thật không dễ dàng gì mới chờ được anh.
“Vâng, mẹ ở nhà vẫn khỏe chứ” Anh không biết nên nói chuyện mình muốn lập tức kết hôn với Hà Vân Phi như thế nào.
Chuyện của Tô Thanh Anh khiến cho bà Hoắc rất lo lắng: “Mẹ vẫn khỏe, Tô Thanh Anh vẫn ổn chứ?” “Cô ấy rất khỏe, mẹ không cần lo lắng cho cô ấy.’ Hoắc Minh Dương do dự làm sao để nói rõ với bà ấy được, bây giờ Hà Vân Phi vẫn chưa đi ra, anh do dự làm sao để mở lời, trong lòng thật sự không vừa ý.
“Làm sao có thể không có chuyện gì được chứ, tính cách của Tô Thanh Anh mẹ hiểu rõ nhất, nếu con bé mà làm ra chuyện gì con không chịu nổi, con nhất định phải nhanh chóng nói ra, mẹ đã ám chỉ khắp nơi để người nhà con bé đón nó quay về, đừng liên lụy đến con nữa” Rốt cuộc vẫn là con trai ruột, bà không nỡ để Hoắc Minh Dương phải gặp những chuyện không quá tốt, cũng không đồng ý để anh và Tô Thanh Anh tiếp tục dây dưa không rõ như vậy.
Rõ ràng là Tô Thanh Anh có rất nhiều ý nghĩ với Hoắc Minh Dương, bà lại đã qua cái tuổi mà cả ngày đi quản chuyện của Hoắc Minh Dương, cũng không có tâm tư đi chăm lo cho tâm tình của Hoắc Minh Dương.
Chỉ có thể nói là cố gắng hết sức đối xử tốt với Tô Thanh Anh một chút.
“Vâng, con biết rồi, nếu có thể, con sẽ nhĩ cách để cô ấy nhanh chóng quay về” Tô Thanh Anh tiếp tục ở lại đây, quả thật rất ảnh hưởng tới anh, càng khiến cho Hà Vân Phi không vui.
Cuối cùng vẫn phải cần một kết quả.
“Được rồi, con cũng nhanh chóng quay về đi, chuyện công ty mẹ sẽ nghĩ cách giải quyết.” Bà Hoắc dặn dò, bà chỉ lo lắng sức khỏe của Hoắc Minh Dương, những chuyện khác đều không để ý.
“Vâng” Anh nói xong rất lâu sau cũng không nói thêm gì.
Chính vào lúc bà Hoắc tưởng Hoắc Minh Dương xảy ra chuyện gì, anh lại mở miệng nói: “Hôm nay con sẽ phải cùng với Hà Vân Phi kết hôn”” Đây là hành động điên cuồng nhất của anh, nói xong câu này, bà Hoắc nửa ngày sau cũng không nói lại gì cả.
Anh ý thức được đây là chuyện mà bà Hoắc tuyệt đối không chấp nhận được.
“Con… Vậy là kết hôn rồi?” Bà hiển nhiên là không dám tin, ai mà biết được tại sao Hoắc Minh Dương lại đột nhiên lại quyết định kết hôn như vậy chứ.
“Vâng, con đã không lo lắng, nhất định phải kết hôn” Cưới được Hà Vân Phi, cho dù bây giờ anh không có được hạnh phúc, thì sau khi trở về cũng nhất định có được.
Hà Vân Phi từ bên trong bước ra, cần lấy túi xách theo sau Hoắc Minh Dương lên xe.
Đến cục dân chính Lý phu nhân cũng đã chờ ở đó lâu rồi: “Hai người không cần căng thẳng như vậy, chuyện kết hôn ta đã sắp xếp xong xuôi rồi.” Nói không căng thẳng là giả, Hà Vân Phi bắt mình bình tĩnh lại một chút, cũng chỉ là kết hôn thôi có chuyện gì to tát chứ, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, không biết chuyện kết hôn này sẽ ảnh hưởng tới việc gì nữa.
Những thứ ban đầu cô không hề để tâm, bây giờ cũng bắt đầu lo lắng rồi.
Hết sức lo lắng quyết định này của bản thân rốt cuộc là có đúng hay không.
Trước kia không cảm thấy gì, bây giờ lại rất lo lắng: “Em sao vậy, nhìn vẻ mặt này giống như rất không muốn kết hôn?” “Không phải, em lo lắng Đại Bảo, sớm biết thì mang nó quay về.” Không biết có thể chấp nhận Hoắc Minh Dương được không, trong lòng Đại Bảo, Lữ Hoàng Trung chính là bố của nó, muốn nó chấp nhận Hoắc Minh Dương không dễ dàng như vậy.
“Không sao, chúng ta kết hôn xong em muốn quay về chúng ta liền quay về mang dẫn Đại Bảo theo sau đó lại tới nơi khác hưởng tuần trăng mật.” Biết được lo lắng của cô, có thể là dừng xe cũng đã giúp cô suy nghĩ kỹ nơi dừng và biện pháp.
Nói không cảm động là giả, Hoắc Minh Dương có thể vì cô mà làm được như vậy: “Kỷ nghỉ của anh dài như vậy sao?” Ở đây kéo dài lâu như vậy rồi, không biết làm sao anh vẫn có thời gian.
“Đương nhiên rồi, đây là việc đơn giản, ngoan, nói thật đi em đang nghĩ gì vậy?” Anh mở lời nói, cảm thấy trạng thái của Hà Vân Phi không phải rất tốt, không biết là đang nghĩ gì, phiền muộn trong đáy mắt cô quá rõ ràng.
“Không có, không cam tâm cứ như vậy mà gả bản thân đi.” Hà Vân Phi cười nói, có chút ngượng ngùng.
Bóng ma lần kết hôn trước quá lớn, lần này trong lòng cô còn sợ hãi.