Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 332



Chương 332: Bí mật của nhà họ Tô

“Con nghĩ ta có thể sống thoải mái sao? Tất cả đều là vì cái gia đình này, con muốn mẹ phải làm thế nào mới tốt đây. Bà thật sự không còn cách nào khác, trước đây bà cảm thấy bản thân mình có thể nắm giữ nửa bầu trời, các con trai của bà, từng người từng người một đều không thua kém ai.

“Được rồi, em đừng quản nhiều chuyện như vậy: Ngay cả chồng bà cũng không thể nhịn được mà trách móc bà: “Em muốn quan tâm đến chuyện tình cảm của Minh Dương cũng được nhưng đừng nhúng tay quá sâu.

Mấy năm nay Minh Vũ sống rất khó khăn, đó là kết quả cho sự kiên trì của bà đó, nếu không phải kết hôn với Đinh Thanh Uyển, Hoắc Minh Vũ cũng không phải rời xa cái gia đình này.

“Đều là con trai tốt của anh đấy, sau này người nhà họ Tô tìm đến, anh xem xem Hoắc Minh Dương có thể làm được cái gì. Bà tức giận quát lớn tên Hoắc Minh Dương.

Không nói một lời nào nữa, bà liên lên tầng nghỉ ngơi.

Bố Hoắc nhìn vẻ mặt của Hoắc Minh Vũ, hình như anh có điều muốn nói.

“Con làm sao vậy? Hình như con đang có tâm sự gì à.

“Bố, con muốn ly hôn” Anh đã suy nghĩ rất lâu rôi, nhưng cuối cùng vẫn là anh trai anh có bản lĩnh cự tuyệt người con gái kia, lựa chọn người mình yêu.

Anh kết hôn lâu như vậy rồi, một chút cảm giác hạnh phúc cũng không có.

“Con nên suy nghĩ kĩ đi, mấy năm nay Đinh Thanh Uyển biểu hiện rất tốt.

Con muốn làm cái gì nếu chia cách khỏi con bé?” Vì chuyện tình cảm, Hoắc Minh Vũ cũng bắt đầu cảm thấy khó khăn, hiện tại tất cả công việc đều đã xong xuôi, không cần chuẩn bị cho ai hay vì bất cứ việc gì, chỉ cần hôm nay làm tốt việc của mình, anh ấy không có gì tiếc nuối, anh ấy biết rằng có một số việc phải tự mình quyết định.

“Con cũng đừng nên trách mẹ con, Đinh Uyển Nhi thật sự rất tốt, bố cũng hiểu con bé, rất dễ mến, hai con nên cố gắng hòa hợp với nhau, nếu không thể, đến lúc đó mới cùng bố nói chuyện với mẹ sau.” Vốn dĩ một mình Hoắc Minh Dương đã đủ làm cho ông buồn phiền, bây giờ lại thêm Hoắc Minh Vũ, hai đứa con đều đang rất bất mãn với cuộc sống hiện tại.

Nếu như lúc đầu vợ ông không quản nhiều chuyện như vậy, có khi bây giờ mọi thứ đã khác, đáng tiếc chuyện đó không xảy ra, kết cục như bây giờ không ai chấp nhận được.

Bất kể lúc đầu quen biết nhau như thế nào, bây giờ hai đứa đã kết hôn với nhau, nói nhiều cũng vô ích, ông không muốn để hai đưa ly hôn.

Có thể sống đến đầu bạc răng long mới là vợ chồng.

“Con đã hạ quyết tâm rồi, không cân phải suy nghĩ gì nữa.” Nói xong anh đặt đơn ly hôn lên mặt bàn: “Con chuẩn bị rất lâu rồi” “Con chuẩn bị rồi cũng đừng để Đinh Thanh Uyển nhìn thấy” Ông nhanh chóng đứng dậy: “Chuyện này bố và mẹ sẽ ngồi bàn lại, trước mắt con đừng làm gì cả.

Anh ta không đủ kiên trì, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Hoắc Minh Dương phải rất lâu mới có ý tưởng này, bây giờ không biết nên làm như thế nào.

Anh không thể khống chế bản thân nhớ tới Từ Thanh Lam, nhất là khi nhìn thấy cô sa sút như vậy. Trong lòng từ từ mở ra sự khó chịu.

Đinh Thanh Uyển tắm xong đi ra, nhìn thấy Hoắc Minh Vũ cầm ly rượu đỏ đứng cạnh cửa sổ, cô không biết mình đang suy nghĩ cái gì, tâm trạng rất lo lắng.

“Anh làm sao vậy? Không đi tắm sao?” Cô ngập ngừng hỏi han Hoắc Minh Vũ, khiến anh ta tỉnh táo lại.

“Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Anh thậm chí còn không quay đầu lại.

Trực giác cho thấy không có chuyện gì tốt, mấy hôm nay tâm trạng Hoắc Minh Vũ không tốt, tám phần là có chuyện chẳng tốt lành gì.

“Hôm nay muộn lắm rồi, ngày mai chúng ta nói chuyện sau được không, chẳng phải anh cả và chị dâu sẽ về đây sao, lúc này chúng ta đừng nên làm gì.” Cô nhắc nhở Hoắc Minh Vũ, tốt nhất bây giờ không nên đưa ra bất kỳ quyết định nào, nếu không sau này nhất định anh sẽ hối hận.

“Các người đều nhận cô ấy là chị dâu à” Lời nói của anh khiến nét mặt Đinh Thanh Uyển tối sầm lại.

Rõ ràng Hoắc Minh Vũ không có chuyện gì tốt, trước kia còn có thể nghĩ ra điểm tốt nào đó, nhưng bây giờ một chút cũng không có.

Nghe cô nói như vậy, anh quay đầu, né tránh nét mặt của cô: “Cô có biết Từ Thanh Lam đã trở về không?” Một câu nói khiến cô hoảng sợ: “Tại sao cô ta lại quay về lúc này?” Mở †o hai mắt nhìn Hoắc Minh Vũ, bọn họ vừa mới tới đây, liền trùng hợp cô ta cũng đúng lúc quay về: “Tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ, mảnh đất kia mới được xây dựng mà.” “Coi như đây là ý trời đi, tôi với cô không hợp nhau, tôi đã cố gắng muốn hòa hợp với cô, thử rất nhiều lần nhưng cuối cùng đều thất bại” Anh đành cam chịu số phận, chấp nhận mình đã thua, lúc đầu còn có thể kiên trì không từ bỏ, muốn cùng Đinh Thanh Uyển sống hòa thuận, ít nhất là làm tốt vai trò người yêu, hoặc trở thành bạn thân.

Cuối cùng anh ấy cũng không làm được gì cả, anh đã không còn lựa chọn nào khác.

Khoảng thời gian đau khổ nhất đã đi qua, những điều anh mong muốn đã không còn tồn tại nữa.

“Đợi một chút, để tôi suy nghĩ đã” Cô cần thời gian suy nghĩ, cho dù thế nào cô cũng không muốn ly hôn, cô không có bất cứ một thứ gì, ly hôn thực sự là một chuyện quá kinh khủng.

Hà Vân Phi không thể không mỉm cười khi nghe những lời anh nói, cũng không nói gì.

“Anh muốn làm thế nào thì làm, tùy anh” Cô vùng vẫy chống cự, đơn giản chỉ muốn đưa ra lựa chọn theo lý trí của mình.

“Em biết anh đang muốn gì, nhưng anh đừng khiến cho em cảm thấy xấu hổ ở nhà được không” Trong lòng cô hiểu rõ, cô không có được tình yêu của Hoắc Minh Vũ, nhưng cô cũng không muốn người khác nhìn thấy cuộc hôn nhân trục trặc của mình.

Mong muốn của cô đơn giản như vậy mà Hoắc Minh Vũ lại không thể hiểu được: “Thành thật xin lỗi, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt cho chúng ta, tôi có thể nói với mọi người rằng cô muốn ly hôn” Việc này đã cho cô có thể diện, trước đây anh sẽ tuyệt đối không đưa ra quyết định như vậy.

Cuối cùng cô gật đầu: “Cho em chút thời gian.” “Được” Hai người đều có tâm sự, chờ ngày mai Hoắc Minh Dương trở về, nhanh chóng hoàn thành lễ cắt băng khánh thành, mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Minh Dương cùng Hà Vân Phi về nước.

Không phải người nhà họ Hoắc nghênh đón bọn họ mà lại là Lữ Hoàng Trung: “Sao câu lại tới đây?” Cô ngạc nhiên, thật không ngờ Lữ Hoàng Trung sẽ đến.

“Đại Bảo ầm ï bảo đến đón cô, mau nhìn con trai cô kìa” Đại Bảo đã béo hơn so với lúc họ đi, chắc hẳn anh ấy đã chăm sóc rất tốt cho thằng bé.

“Nói cho mẹ nghe con đã ăn cái gì mà béo vậy, cậu đã chăm sóc Đại Bảo tốt như vậy sao” Nói xong liền ôm chặt thằng bé, đây là lần đầu tiên cô rời xa Đại Bảo lâu như vậy.

Cô đã tưởng tượng có thể mất thằng bé.

“Cô nhớ thằng bé nhiều đến vậy mà còn dám đi rất lâu. Nếu nhớ thằng bé như vậy thì cô hãy nhanh chóng đưa thằng bé về đi.” Lữ Hoàng Trung cười, anh cũng rất thích Đại Bảo, cho nên mới nhìn Hà Vân Phi như vậy, nếu không phải nhờ Hà Vân Phi, ngay cả thằng bé này là ai anh cũng không biết.

Chỉ đáng tiếc, cuối cùng anh vẫn bỏ lỡ.

“Chúng tôi đã kết hôn rồi.” Hoắc Minh Dương muốn tuyên bố quyền sở hữu, phân chia vấn đề sở hữu của Hà Vân Phi, anh thực sự rất yêu Hà Vân Phi, theo lý anh phải chăm sóc cho người phụ nữ mình yêu.

“Tôi biết, hy vọng từ nay về sau anh hãy chăm sóc tốt cho cô ấy” Khi Lữ Hoàng Trung nói, trên mặt anh ta không có biểu hiện gì khác lạ, nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt có chút chật vật của anh, cô sẽ coi như không có chút tổn thương nào.

“Cho dù tôi kết hôn, nhưng mãi mãi là chị em tốt của cậu, điều này không bao giờ thay đổi” Ngoài chuyện này ra, cô không thể hứa hẹn gì nhiều với Lữ Hoàng Trung.

“Cậu lại muốn nghĩ gì, nếu có oan ức gì, cứ tới tìm tôi.” Vẻ ngoài đáng tin cậy của anh khiến Hà Vân Phi bật cười, công bằng mà nói, chưa bao giờ lại nghĩ mình sẽ biến thành bộ dạng như thế này.

Trước đây tôi không nghĩ là có gì, nhưng bây giờ tôi nghĩ mình nên làm gì đó.

Cảm giác bản thân mình và Lữ Hoàng Trung cùng yêu một người, cô ấy không tốt chút nào, không còn đáng yêu nữa.

Cô cần phải giới thiệu cho anh ta một người bạn gái, cô ấy phải làm vậy.

“Khi nào thì cậu kết hôn, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến uống rượu mừng.” Thông minh, Hoắc Minh Dương cũng nói điều tương tự với suy nghĩ của cô.

Anh liếc nhìn cô, chợt nhận ra cô cũng đang nhìn mình.

“Hay lắm, đừng nói nhiều vậy nữa, trở về nghỉ ngơi đi.” Lữ Hoàng Trung chuyển đề tài, anh ta không muốn người khác biết về bí mật của mình và Hà Vân Phi.

Bọn họ tùy tiện tìm một phòng để nghỉ ngơi.

Chờ đến buổi tối đi đến nhà họ Hoắc, gặp những người cần phải gặp.

“Con rất nhớ mẹ, sao mẹ không dẫn con đi cùng” Đại Bảo không vui, sao mẹ lại không dẫn mình đi cùng.

Cậu còn bé, trong lòng nghĩ gì thì nói đó, không hề để ý đến cảm xúc của Hà vân Phi, mọi vui buồn đều trực tiếp bày tỏ với Hà Vân Phi.

Mọi vui vẻ đau khổ của cô bây giờ đều phụ thuộc hết vào cậu bé.

“Anh đã sẵn sàng cho chuyện đó chưa?” Cô hỏi, như thể cô đã quên một số việc, bây giờ cô chỉ lo lắng về việc mình phải như thế nào mới làm tốt, cô không biết bây giờ mình muốn gì, và việc gì nên bị bỏ lại.

Cô dần nhận ra, bản thân đã trở thành bộ dạng như bây giờ.

Hơi ích kỷ, nhìn Hoắc Minh Dương và bà Hoắc chả có gì khác biệt: “Ngoan nào, đừng lúc nào cũng làm bố Lữ Hoàng Trung giận“”Cô nói với Đại Bảo, không muốn cậu bé tiếp tục cứng đầu như vậy.

“Mẹ, bố Lữ Hoàng Trung nói rất nhớ mẹ” Đại Bảo nhanh chóng chuyển lời, những lời bố Lữ Hoàng Trung nói đều là giả.

Cậu bé đơn giản chỉ muốn bày tỏ cảm xúc của mình.

“Từ nay về sau bố mới là bố của con” Hoắc Minh Dương có hơi khó chịu, Hà Vân Phi với Đại Bảo toàn nói về Lữ Hoàng Trung, căn bản không hề nhắc tới anh ta, sự thừa nhận này làm anh ta có chút không vui.

Hà Vân Phi ngạc nhiên trước lời nói đột ngột của anh ta, không biết phải nói như thế nào, hoàn toàn giống như một đứa trẻ, không giống như trước đây, mọi thứ bắt đầu trở nên ít đơn giản hơn ban đầu.

Đại Bảo cũng thích Hoắc Minh Dương, ngồi ở trên đùi Hà Vân Phi ngây thơ cười.

Hôm nay anh đơn giản như một tờ giấy trắng, không giấu diếm điều gì, làm cô không nhìn ra được Hoắc Minh Dương đang thích cái gì, anh hoàn toàn biến thành một người khác, so với trước đây khác rất nhiều.

Về đến nhà, cô có hơi lo lắng, trong lòng không rõ Hoắc Minh Dương có yêu mình không.

Nghĩ kỹ lại thì cho dù bây giờ có quyết định như thế nào, cô cũng đã làm tổn thương Lữ Hoàng Trung.

“Mẹ cậu vẫn không đồng ý sao? Đến bây giờ vẫn ngăn cản hai người?” Anh rất tò mò Hoắc Minh Dương đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đưa Hà vân Phi đến một nơi xa xôi như vậy.

Cô nhìn thấy rõ ràng đây là biệt thự Hoắc Minh Dương từng ở tại Lâm Thành, nhiều năm trôi qua như vậy mà nó chưa bị bỏ hoang.

Biết nơi này vẫn tốt, cô không muốn nghĩ về quá khứ, giả vờ bình tĩnh, theo sau Hoắc Minh Dương: “Sau này con sống với mẹ ở đây nhá?” “Có ở cùng bố Lữ Hoàng Trung không ạ?” Đại Bảo hiểu hết tất cả, cố ý nói khiến Hoắc Minh Dương ghen ty, ai bảo chú ấy đưa mẹ đi lâu như vậy.

“Sao lại ở cùng bố Lữ Hoàng Trung, từ nay về sau, bố mới là bố của con.” Nói xong liền ôm thân hình nhỏ nhắn của cậu bé, đột nhiên anh tim anh có chút loạn xạ.

Lần đầu tiên anh ôm cậu bé với tư cách của một người bố, giống như là cốt nhục của mình, anh không hề e ngại.

“Tên con là gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.