Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 341



Chương 341: Không có người ủy thác

 

Cuối cùng cũng kết thúc, tâm nguyện bao nhiêu năm qua đã giải quyết xong, trong lúc sắp xếp lại mọi thứ đột nhiên cô nhớ đến Hoắc Minh Dương, cô phát hiện bản thân không dám đối diện với anh.

Mọi người đều đã đi gần hết, cô là người sau cùng đứng dậy. Lúc đầu cô cảm thấy sẽ không có gì, đối mặt cũng không khó khăn đến vậy chỉ là toàn thân đã run rẩy, hành động nhỏ bé của cô cho thấy trong lòng cô đang rất sợ hãi.

“Đi thôi” Anh không nói gì, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô gật đầu rồi đi theo.

Không biết Hoắc Minh Dương nghĩ gì, mỗi một hành động của cô đều thấp thỏm không yên, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, sợ nhất chính là Hoắc Minh Dương đột nhiên thay đổi chủ ý, ngay từ đầu đã không cảm nhận được gì, tất cả mọi chuyện bây giờ chân tướng đều đã rõ ràng nhưng anh ta lại phản ứng rất bình thản.

Vừa rồi ở tòa Tô Thanh Anh rõ ràng là không nói chuyện, cũng không nghe cô nói gì, có lế vì sự thật cô chính là Diệp Tĩnh Gia đã dọa cô ta khiếp sợ rồi.

Tuy rằng ít nhiều gì cũng có một chút thõa mãn nhưng cô vẫn muốn biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại nghĩ nhiều như vậy, ngay từ lúc đầu cô không lo lăng gì cả, đến bây giờ tất cả mọi chuyện cô có chút hoài nghi về lựa chọn của bản thân.

“Anh không biết nên nói gì, nhưng có điều, khi trở về hãy nói rõ ràng với anh” Lúc lên xe, quả nhiên anh ta đã không nhịn được nữa mà nói ra.

Lữ Hoàng Trung ở phía trước nhíu mày.

“Được rồi, tạm biệt, về nhà hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều” Lữ Hoàng Trung nói vậy để Hoắc Minh Dương không phải hỏi thêm nữa.

Anh ta không biết được chuyện trước đây là như thế nào nên không được tùy tiện mà nhận xét hiện tại, Hà Vân Phi đã rất khó khăn để được như hôm nay, không cần anh ta phán xét.

Từ sự không tín nhiệm lúc ban đầu cho đến hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng vào Hà Vân Phi, anh biết được người phụ nữ này làm việc gì cũng cân nhắc và chắc chắn.

Chỉ duy nhất Hoắc Minh Dương là điểm yếu của cô ấy, chỉ cần nhắc đến sẽ khiến cho cô không biết nên giải thích như thế nào, càng không biết làm sao để quên được.

Người đàn ông này dùng bản lĩnh cuối cùng của mình để khiến cô cam chịu đến chết mà một chút cũng không hề nghĩ đến cảm nhận của người khác. Chẳng qua là những chuyện này Hà Vân Phi không muốn nói, cũng không nhất thiết phải nói, chuyện qua đã lâu cũng không cần ai phải suy nghĩ nhiều.

“Tôi biết cô nghĩ gì, nếu có thể, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể nghĩ ra được cách, chính vì muốn cô không cần phải cố gẳng vì những chuyện khác mà ảnh hưởng đến †âm trạng.” Hoắc Minh Dương không hỏi gì thêm nữa nhưng trong lòng Hà Vân Phi vẫn rất lo lắng. Về đến nhà cô lập tức vào phòng, rất lâu sau đó cũng không ra ngoài.

Lữ Hoàng Trung và Hoắc Minh Dương ngồi đó thật lâu nhìn nhau không nói gì, hiện tại hai người bọn họ đều có tâm tư, không dễ dàng gì để nói ra được những điều trong lòng, sợ trở thành gánh nặng của chính mình.

Lựa chọn của Hoắc Minh Dương khiến Hà Vân Phi có chút ngạc nhiên, ngay từ đầu đã có thể ở bên cạnh anh ấy.

Bây giờ thì hoàn toàn không cần phải suy nghĩ, ít nhất thì từ đầu cô lo lắng có thể cùng nhau chung sống hòa hợp hay không, đến hiện tại hai người đã kết hôn rồi, mặc dù ít nhiều gì cũng có chút không hài lòng nhưng giặt quần áo, nấu cơm, tất cả những việc đó đều là do Hà Vân Phi làm, không, do Diệp Tĩnh Gia tự tay làm.

Mỗi ngày khi anh ta về muộn vẫn luôn có đèn sáng chờ anh ấy, cuộc sống tốt đẹp như vậy anh cũng đã thỏa mãn rồi. Nhưng khi anh ta biết được người đó chính là Diệp Tĩnh Gia anh cảm thấy mình kết hôn trong một sự lừa dối to lớn.

Những khổ sở và đau buồn trước đây bây giờ đã qua rồi, điều càng muốn biết đó là tại sao cô ấy lại lừa dối chính mình, cảm giác mất mát rồi có lại được thật khó tả.

“Tôi không phải đã nói với cậu là không được hỏi cô ấy sao? đã kích của năm đó cô ấy không thể chịu nổi, cậu không cần phải nhắc lại” Lời của Lữ Hoàng Trung như những gì anh suy nghĩ trong lòng, anh đã nói hết tất cả những gì nên nói.

Nếu như Hoắc Minh Dương cứ một mực không chịu tỉnh ngộ, không chừng anh sẽ một lần nữa mang Hà Vân Phi sang Mỹ, cô ấy sẽ không dễ dàng gì mà trở lại. Không biết là phải lấy bao nhiêu dũng khí, dự định rằng lần này đi sẽ không bao giờ quay lại, thậm chí ngay cả anh ta cũng sẽ không liên lạc nữa.

Nghĩ đến tình huống đáng sợ này, anh nhanh chóng ngăn chặn suy nghĩ của Hoắc Minh Dương.

“Cậu đừng nói nữa, chúng tôi đã kết hôn rồi, cô ấy là vợ của tôi, đương nhiên tôi phải biết tất cả về những chuyện trước đây của cô ấy” Sự hoảng hốt và thần thái của anh đã dần chứng minh cách nghĩ của Lữ Hoàng Trung.

“Tuyệt đối không được ép cô ấy, nếu không cô ấy thật sự sẽ rời khỏi đây” Lúc nói ra câu này không phải là hù dọa Hoắc Minh Dương vì có một vạn khả năng cô ấy sẽ rời đi, bây giờ không còn đơn giản vì chuyện của cha mẹ mà ở lại nơi này giống như trước kia nữa. Tất cả những chuyện mà Diệp Tĩnh Gia cần phải làm và nên làm thì cô đều đã làm hết rồi, ở lại nơi này chỉ là vì Hoắc Minh Dương.

Nếu như Hoắc Minh Dương quá ép bức, cô sẽ rời khỏi, nếu bằng lòng đối mặt thì bốn năm qua cô đã không đi xa như vậy. Đạo lý này bản thân Hoắc Minh Dương cũng biết nên anh ta cũng do dự: “Vậy khi nào cậu nói sự thật với tôi?”

“Hôm khác đi, hôm nay tôi còn có chút việc, một lát nữa cần phải làm phẫu thuật, cậu bây giờ nên để cho cô ấy bình tĩnh một chút, cố gắng đừng để cho người khác biết nhiều về chuyện trước đây của cô ấy, càng ít người biết càng tốt”

Thân phận hiện tại của Hà Vân Phi đã không giống với trước đây, cô từng bước từng bước từ một học sinh trở thành một luật sư có sức ảnh hưởng.

Trả giá ít hay nhiều không phải một hai câu là hình dung được, không thể vì những tin tức xấu và tai tiếng mà làm trở ngại đến tương lai của cô.

Hoắc Minh Dương gật đầu, chỉ cần anh ta có thể biết được tất cả mọi chuyện thì những chuyện đã qua trước đây cũng không quan trọng. Chẳng qua là có chút đau lòng vì cô ấy đã chịu đựng đau khổ, mấy năm nay cô đã từng bước để hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

“Việc này hôm khác tôi sẽ nói với cậu, hôm nay tôi phải đi trước đây” Anh nói mấy câu rồi xoay người rời đi, cũng không có ý muốn tạm biệt Diệp Tĩnh Gia.

Chờ Lữ Hoàng Trung đi rồi, Hà Vân Phi đột nhiên bừng tỉnh, cô ấy tại sao lại phải trốn tránh? Không cần phải giấu giếm anh ta vì sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi. Bước xuống giường sau đó sửa sang lại bản thân một chút, cô nhìn vào người đang ở trong gương, không phờ phạc như cô tưởng tượng thì tốt rồi, những chuyện khác vẫn ổn, thay vì ngồi chờ chết thì tốt hơn là nên đi gặp anh ta để nói rõ.

Vừa mở cửa phòng ra, Hoắc Minh Dương đã đứng trước mặt cô, dường như anh đứng ở cửa do dự rất lâu nhưng không vào.

“Ờm…em” “Anh…” “Em nói trước đi.” “Anh nói trước đi” Hai người cứ mở miệng ra là lại nói giống nhau.

Hai người họ đều có nỗi niềm riêng, muốn nói cho nhau nhưng không biết nên mở lời như thế nào.

“Không có gì, anh muốn nói em nên tranh thủ ngủ một chút đi, nghỉ ngơi đi, hôm nay đã mệt rồi” Vừa mở miệng thì anh đã nói những lời không có tác dụng gì rồi, chủ yếu là sợ Hà Vân Phi lo lắng, vốn dĩ anh muốn hỏi nhưng lại nhớ đến lời của Lữ Hoàng Trung.

Xem ra mấy năm nay cô đã chịu không ít đau khổ, cô không chỉ xinh đẹp hơn trước mà còn gầy hơn, một thân một mình lại còn mang theo một đứa bé.

“Không sao đâu, chủ yếu là em lo lắng không biết anh sẽ nghĩ như thế nào, có phải là vì chuyện trước đây của em làm cho anh có chút khó chịu không? Nếu như là vậy thì em rất xin lỗi” Nói xong cô cúi đầu bày tỏ lời xin lỗi.

Rõ ràng cô biết Hoắc Minh Dương vẫn luôn nhớ đến cô, thậm chí anh còn giúp cô lập bàn thờ ngay trong nhà họ Hoắc, trong tình huống như vậy cô không đủ can đảm để thừa nhận mình chính là Diệp Tĩnh Gia.

“Anh muốn gì đều có thể nói với em, nếu như có thể được em sẽ dốc hết sức mình để đáp ứng yêu cầu của anh”

Trong lòng cô ít nhiều gì cũng có chút khó chịu, cô không biết bản thân mình nên thế nào, cô muốn nói rõ với anh nhưng lại không biết làm sao mở lời. Ngay cả bắt đầu, cô cũng không biết nên nói từ đâu, cho dù có muốn nói gì thì vừa đến miệng cô cũng rút lại không sót một lời. Trong lòng như có một khoảng trống không thể lắp đầy.

Trong lòng lúc đầu có chút lo lắng không yên, đến bây giờ thì một chút tình cảm và quan tâm cuối cùng cũng không còn nữa.

“Thật ra…” “Em không cần nói với anh, nếu đã khó xử như vậy thì tại sao phải nói ra, anh hiểu được hết, cũng biết được hết những đau khổ của em” Anh nói một cách chân thành, Hà Vân Phi nhìn anh, dần dần cô cũng tin anh bởi vì không có lí do gì để anh phải gạt cô.

Bất luận thế nào thì Hoắc Minh Dương thích cô là sự thật. Điều này ngay từ đầu cô đã biết.

Cô đứng đó ngơ ngác nhìn Hoắc Minh Dương, một sự dịu dàng vô giác lan tỏa khắp nơi. Đột nhiên cô rất muốn đem bao nhiêu đau khổ dấu kín những năm qua nói với anh, không muốn bản thân một mình âm thầm chịu đựng, trong lòng có rất nhiều nỗi buồn luôn muốn tìm một người để bày tỏ.

“Anh có biết em nhớ anh nhất là lúc nào không? Thật ra thời gian ở nước ngoài em hằng ngày luôn nhớ đến anh, chỉ là em chưa từng nói ra, lúc em cô đơn nhất, bất lực nhất em cũng nhớ đến anh, nhưng anh đang ở đâu em cũng không biết.

Vô số lần em muốn đi tìm anh, cuối cùng lý trí đã kéo em trở lại, bởi vì em biết có lẽ anh cũng không muốn gặp em, mãi cho đến khi em trở về nhìn thấy anh vì em mà lập bàn thờ em mới biết thì ra em vẫn luôn ở trong lòng anh” Lúc nói những lời này cô không hề chớp mắt nhưng cô đã ngã trên mặt đất.

Nhìn thấy bộ dạng của Hà Vân Phi, anh không đành lòng nói thêm gì nữa.

Mấy năm qua những vất vả của cô giống như lời Lữ Hoàng Trung đã nói, không dễ dàng gì để chịu đựng được.

Không biết cô đã chịu đựng bao nhiêu lâu mới có thể nói ra được những nỗi lòng này.

Vừa rồi rõ ràng là vẫn muốn âm thầm chịu đựng, không biết làm sao để mở lời, bây giờ những nỗi khổ giấu kín đã nói ra được rồi, lúc anh ấy nghe được cũng cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

“Không sao đâu, cô gái ngoan, em vẫn còn bên cạnh anh là tốt rồi” Anh ôm chặt cô vào lòng, một lúc sau bờ vai cảm thấy có chút ướt. Lúc đầu nghẹn ngào nhẹ nhàng đến cuối cùng thì cô đã khóc thành tiếng. Nói không hết những uất ức của cô trong mấy năm qua.

Hoắc Minh Dương không biết nên an ủi như thế nào, suy nghĩ hồi lâu chỉ có thể vuốt lên tóc cô, cố gắng dùng hành động nhỏ bé này để dỗ dành cô.

“Được rồi, ngoan nào, không sao, không sao đâu, tuyệt đối không được khóc nữa” Khóc thút thít vài tiếng, cô cuối cùng cũng kìm được nước mắt, nghĩ lại thì không có gì để buồn, đại khái là chuyện này Hoắc Minh Dương sẽ không hỏi lại nữa.

“Nhưng mà có một chuyện em có thể trả lời thật cho anh được không?” Đợi lúc Hà Vân Phi ngừng khóc Hoắc Minh Dương lại bắt đầu muốn hỏi nhiều hơn.

Vừa rồi còn nói là không sao mà bây giờ lại bắt đầu hỏi, Hà Vân Phi quay đầu nhìn anh ta, trong đôi mắt hiện lên vẻ nghi hoặc khó hiểu, không biết anh ta muốn hỏi chuyện gì.

“Đại Bảo rốt cuộc là con của ai?” Trước đây lúc anh và Diệp Tĩnh Gia ở bên nhau đều dùng thuốc, sao lại đột nhiên có con? Trong lòng có chút suy đoán, đây liệu có phải là con anh ta hay không? nghĩ lại thì tuổi của Đại Bảo lẽ ra là sau khi rời khỏi anh ta rồi mới có nó.

Chuyện này làm anh ta thực sự tức giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.