Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 434



Chương 434:

 

Lúc này cô đi nhất định không được, mẹ Tư Tuấn và Lâm Hân đều bên đó, nhất định không để cô lại gần anh.

 

Với cả lúc này Tư Tuấn gặp chuyện như vậy, mẹ Tư Tuấn nhất định không để cô dễ dàng.

 

Thời gian chầm chậm trôi qua, đã đến nửa đêm, lúc này mẹ Tư Tuấn và Lâm Lâm không có ở đó, Diệp Thiến Nhi lo lắng cho vết thương của anh, nên đến phòng bệnh của anh, nhìn thấy người đàn ông đang bị băng bó cả đầu, Diệp Thiến Nhi không nhịn được đau lòng, nước mắt lã chã rơi trên tay Tư Tuấn: “Tư Tuấn, anh mau tỉnh lại đi, em sẽ làm bánh cho anh.”

 

“Anh đã nói là chúng ta sẽ đi đến nơi đẹp nhất ngắm cảnh mà.”

 

“Cùng nhau…cùng nhau xây dựng gia đình mà.”

 

Diệp Thiến Nhi từng câu, từng câu từ tận đáy lòng nói ra, từ đầu giường nơi đầy bệnh án, bỗng vang lên một giọng nói: “ồn chết đi được.”

 

Nhìn thấy Tư Tuấn nơi đầu giường tỉnh dật, cô vui mừng khôn xiết tựa như đứa trẻ được cho kẹo: “Anh tỉnh rồi!”

 

Tư Tuấn khẽ cười nói: “Còn không tỉnh dậy, chẳng lẽ để em niệm một ngàn lần Chú Kim Cô sao?”

 

Diệp Thiến Nhi nói với anh: “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh không biết đó thôi, em chỉ có thể lúc này đến thăm anh, lúc bình thường mẹ anh và Lâm Hân Hân đều không cho em vào. Sau đó…

 

Diệp Thiến Nhi nói đến đây lại ngừng lại: “Sau đó, mẹ anh lại muốn đưa tiền cho em, bảo em chia tay anh.”

 

Nghe Diệp Thiến Nhi nói vậy, cơn tức của Tư Tuấn lại lên, ấn vào vai Diệp Thiến Nhi: “Đừng để ý bọn họ.

 

Ánh mắt Tư Tuấn hiện lên vẻ kiên quyết, nếu người đã muốn tôi chết, vậy còn không nằm được ngươi lại nhân từ quá rồi!

 

Diệp Thiến Nhi ngơ ngác: “Vậy nơi đây làm thế nào, lát nữa mẹ anh bọn họ quay lại không thấy anh làm sao?”

 

Tứ Tuấn cười hững hờ: “Tìm không thấy thì không thấy thôi, huống hồ trước khi tra ra hung thủ, ai cũng có thể là hung thủ, lần này là nhắm anh mà ra tay, lần sau sẽ không biết nhắm tới ail Anh cũng muốn làm triệt để lần này phòng hậu hoạn”

 

Gọi taxi rồi liên lạc với đồn cảnh sát địa phương để điều tra camera nơi xảy ra vụ việc, chỗ đó đã được lắp camera 360 độ không góc chết từ trước, vì thế có thể thấy rõ hình dạng hung thủ, cảnh sát đấm một cú lên bàn, hừ lạnh một tiếng.

 

“Lại là anh ta. Người này ngoài chuyện tốt ra thì chuyện gì cũng làm, hơn nữa còn gây ra nhiều vụ tai nạn xe hơi, chuyên môn nhận tiền để hại người, anh ta lên là Vương Quân, trú ở toà nhà số 5, tiểu khu Hưng Khánh, sau này anh ta vắng mặt gần như quanh năm.

 

Tư Tuấn sau khi hỏi số chứng minh nhân dân của Vương Quân xong thì đến 3 doanh nghiệp về Unic và Telec, điều tra danh sách cuộc gọi hôm nay của Vương Quân, số điện thoại cuối cùng trong danh bạ khiến Tư Tuấn bất ngờ giật mình.

 

Được lắm, quả nhiên là có liên hệ với Lâm Hân Hân, vì khống cáo Lân Hân Hân, hai người lại đến công ty trích xuất camera theo dõi Lân Hân Hân.

 

Sau khi hoàn thành mọi việc, cả hai mới quay trở lại bệnh viện, trùng hợp gặp mẹ Tư Tuấn với Lâm Hân Hân đang đi ra ngoài, Lâm Hân Hân nhìn thấy Diệp Thiến bên cạnh Tư Tuấn liền tức giận nói.

 

“Tư Tuấn, anh xảy ra tai nạn xe đều là nhờ người phụ nữ này ban cho, sao anh vẫn còn ở cùng một chỗ với cô ta? mà anh mới tỉnh chưa được bao lâu liền cho em ra ngoài. Mẹ của Tư Tuấn cũng tức giận: “Cái đồ kém cỏi, người phụ nữ này có cái gì đáng để con đối xử với cô ta như thế? hiện giờ con phải cắt đứt với cô ta thì mẹ mới còn đứa con trai này.”

 

Lâm Hân Hân khiêu khích nhìn Tư Tuấn với Diệp Thiến, có mẹ của Tư Tuấn ở đây để hỗ trợ, cô ta sợ cái gì, đen cũng biến thành trắng, trắng cũng phải biến thành đen thôi, đây chính là suy nghĩ trong lòng cô ta.

 

Tư Tuấn cười lạnh: “Lâm Hân Hân, có bản lĩnh làm mà không có bản lĩnh nhận à? cô nói vụ tai nạn xe của tôi có liên quan tới Diệp Thiền, nhưng tôi nói vụ tai nạn xe của tôi có liên quan đến cô thì sao?”

 

Lâm Hân Hân thấy Tư Tuấn nghi ngờ, mơ hồ cảm thấy không đúng, vẫn căng da đầu cãi: ” Tư Tuấn, anh điên rồi sao? anh vì bảo vệ người phụ nữ này, thế mà lại có thể ngậm máu phun người?”

 

Diệp Thiến không nói, có Tư Tuấn ở đây, mọi việc cứ để anh xử lý là được rồi, Tư Tuấn không bỏ qua cho Lâm Hân Hân: “cô nói cô bị oan, thì tôi phải tin cô sao? cô nói chuyện này do Diệp Thiến làm, thể cô có thể lấy chứng cứ ra không?”

 

Lâm Hân Hân sao có thể không rõ, liền lấy lời này trả lại cho Tư Tuấn: “thế anh vu khống em, thế có chứng cứ sao?”

 

Mẹ của Tư Tuấn ngược lại rất tin tưởng Lâm Hân Hân: “Tư Tuấn! Người khác không biết con người Hân Hân, con còn có thể không biết sao? Lâm Hân Hân tuyệt đối không làm ra loại chuyện như thế.”

 

Lâm Hân Hân gật đầu, giả vờ bộ dạng tử tế, nhưng dáng vẻ này chỉ lừa được mẹ Tư Tuấn mà thôi.

 

Cô ta đạo đức giả: “Đúng vậy, nhân phẩm của cháu đã được rèn từ nhỏ, không giống loại có bối cảnh như Diệp Thiến, cái gì cũng không hiểu.”

 

Diệp Thiến chỉ cảm thấy Lâm Hân Hân trước mặt ác độc chưa từng có, rõ ràng chuyện bỉ ổi như thể có thể làm ra được, thế mà giờ lại có thể đạo đức giả vờ tử thế thế này…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.