Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 451



Chương 451:

 

Cô không biết mình có nghe nhâm mình không, cô cảm thấy hình như mình nghe thấy một tiếng kêu đau.

 

Một lúc sau không thấy động tĩnh gì nữa, Hoắc Cảnh Thanh lại ném một viên đá nhỏ ra sau non bộ.

 

Tuy nhiên, lần này mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng khiến Hoắc Cảnh Thanh chắc chắn hai viên đá của mình vừa ném trúng vào ai đó.

 

Vòng qua hồ nước, Hoắc Cảnh Thanh nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên bãi cỏ, trên tay cầm một hòn đá nhỏ, còn có cả một cuốn sách bên cạnh.

 

Người đàn ông đang ngồi dựa lưng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc quần tây đen, tóc hơi rối, làn da rất trắng, đôi môi mỏng gợi cảm, vẻ mặt cực kỳ không vui.

 

Hoắc Cảnh Thanh ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ ngoài của anh ta, á khẩu không nói được gì.

 

Chỉ thấy trên trán người đàn ông đó có một vết bầm nhỏ.

 

Người đó phát hiện ra sự tồn tại của Hoắc Cảnh Thanh, tay siết chặt viên đá, dùng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Thanh như thể đã tìm được con mồi.

 

“Chuyện đó. Tôi xin lỗi, tôi không cố ý. Hoắc Cảnh Thanh có chút lúng túng nói, nhưng không nói thì cũng không được, đành phải ngượng ngùng cười.

 

“Buồn cười lắm à?” Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở, trong giọng điệu có chút khinh thường.

 

Ua…

 

Khi nghe người đó nói vậy, mặt của Hoắc Cảnh Thanh lập tức đông cứng lại, bị người ta nói như vậy nhưng Hoắc Cảnh Thanh lại nghĩ người đàn ông này cũng có vẻ ngầu đấy nhỉ? !

 

“Không buồn cười.” Một lúc sau Hoắc Cảnh Thanh mới mở miệng nói, ý cười cũng biến mất.

 

Người đó đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Hoặc Cảnh Thanh, trong tay cầm hòn đá nhỏ kia.

 

Hoặc Cảnh Thanh liếc nhìn bàn tay cầm viên đá của người đó.

 

Chẳng lẽ là anh ta muốn ném lại cô! ? Người đó biết được Hoắc Cảnh Thanh đang nghĩ gì, liền giơ tay tung cục đá lên.

 

“Tôi thực sự không cố ý.” Hoắc Cảnh Thanh có chút sợ hãi, cho nên lần này cô phải thanh minh rõ ràng cô thật sự không có ý ném đá vào anh.

 

Hồ, đẳng ấy đã từng nghe câu này chưa?” Người đàn ông đứng trước mặt Hoắc Cảnh Thanh, trầm mặc nhìn cô.

 

Hoắc Cảnh Thanh cao 1m73, cũng được coi là cao trong số các cô gái. Trong số những người có biết chỉ có Hoặc Cảnh Hiện là cao hơn cô, nhưng hiện tại lại có thêm một người nữa chính là người con trai không rõ danh tính trước mặt cô đây.

 

“Câu gì?” Hoắc Cảnh Thanh nuốt nước miếng “Tôi nói cho mà biết! Anh của tôi là Hoắc Cảnh Hiện đấy.”

 

Cuối cùng Hoắc Cảnh Thanh vẫn lôi anh trai mình ra.

 

“Câu nói đó là, thiếu nợ phải trả tiền là lẽ tất nhiên.” Người đàn ông nói, tay cầm cục đá chậm rãi áp sát vào trán cô.

 

Hoặc Cảnh Thanh thực sự vô cùng kinh hãi, nhất là khi nhìn thấy người đàn ông làm như thế, cô sợ hãi nhắm mắt lại chuẩn bị lãnh đòn.

 

Nhưng mãi lâu sau, Hoắc Cảnh Thanh cũng không cảm thấy có gì đập vào trán liền nghi hoặc chau mày.

 

“Phụt ~ ” Người đó cười xấu xa, ném viên đá trong tay xuống hồ.

 

“T”

 

Nghe thấy thứ gì đó bị ném xuống mặt nước, Hoắc Cảnh Thanh mở mắt ra đã thấy cục đá trong tay nam nhân biến mất rồi. Hoắc Cảnh Thanh thở phào nhẹ nhõm.

 

Suýt nữa thì đi tong cái dung nhan ngọc ngà.

 

“Đằng ấy bảo anh trai mình là Hoắc Cảnh Hiên, vậy thì ngại quá.” Người đó dừng lại, lười biếng nói: “Tôi là giáo viên của anh trai đẳng ấy, vậy thì theo thứ bậc chẳng phải đẳng ấy nên gọi tôi một tiếng thầy sao?”

 

Hoắc Cảnh Thanh nghe xong cũng khó tin, một người đàn ông đẹp trai như vậy thật ra lại là một giáo viên ư, cô còn tưởng rằng thầy giáo thường phải đeo kính cận, vừa lùn vừa xấu chứ.

 

Ngay cả trong lớp cũng sẽ nói đến nước miếng văng tứ tung, lại còn cần nhắn lải nhải không ngừng.

 

Hôm nay đúng là đã được mở rộng tầm mắt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, chỉ đứng sau bố Minh Dương và anh trai Cảnh Hiện nhà cô thôi.

 

“Không thèm” Hoắc Cảnh Thanh bĩu môi, trợn mắt nhìn người đó: “Thầy giáo cái gì chứ, bạn trai nghe còn tạm được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.