Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 468



Chương 468:

 

“Nam thần! Sau này tôi quyết định anh ta chính là nam thần của tôi.”

 

“Thầy giáo đẹp trai quá.”

 

Hoắc Cảnh Thanh tỏ vẻ khó chịu khi nghe những cô gái đó nói.

 

Người đàn ông này thuộc về cô, bọn họ nhìn cái gì mà nhìn chứ!

 

Tuy rằng cô nghĩ như vậy, nhưng Hoắc Cảnh Thanh làm sao dám nói ra, cô chỉ có thể tự mình kìm nén.

 

Trong lớp, Tiêu Văn Nam đứng trên bục giảng, dáng người cao ráo, tư thế tao nhã khiến đảm học sinh bên dưới xuýt xoa.

 

Anh viết nội dung bài học lên bảng đen, nét chữ rắn rỏi, mạnh mẽ và tràn đầy sự phóng khoáng.

 

Hoặc Cảnh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng xuất hiện một giọng nói nhỏ: “Thật là, anh ấy lớn lên đẹp trai như thế làm gì? Cô xem xem khiến cho bộ dáng của tất cả học sinh nữ trong lớp như thể nào kìa.”

 

Đường Mộc kích động kéo Hoắc Cảnh Thanh tay áo, đến gần Hoắc Cảnh Thanh, nhỏ giọng nói: “Cậu nói xem, liệu thầy Tiêu đã có bạn gái chưa?”

 

Hoắc Cảnh Thanh liếc cô ấy một cái, không khỏi trợn mắt: “Làm sao vậy, cậu thích anh ta sao?”

 

Đường Mộc nhìn cô sửng sốt, sau đó liền đỏ mặt: “Cái gì chứ, anh ta không phải mẫu người tớ thích, nhưng nếu anh ta ở bên cạnh một người đẹp trai thì sẽ ra sao nhỉ?”

 

“Cút đi, khuynh hướng tình d*c của người ta là bình thường, cậu đừng khiến tớ loạn YY” Hoắc Cảnh Thanh liếc cô ấy một cái, nếu không có Tiêu Văn Nam ở đây, cô nhất định phải duy trì hình tượng tốt, thì cô đã xông lên đánh cô ấy rồi Còn dám YY người đàn ông của cô, đúng là chán sống mà.

 

“YY ai là tự do của tớ, cậu đừng có nghĩ muốn ngăn cản tớ..” Đường Mộc vừa nói xong, trong lòng đã bắt đầu YY Tiêu Văn Nam “Hứ. Hoặc Cảnh Thanh không nói nữa.”

 

Hoặc Cảnh Thanh nằm trên bàn nghe những người xung quanh nói, cô thở dài, quả thật đúng là thời đại nhìn mặt mà. Khuôn mặt của Tiêu Văn Nam trông rất trắng, dù đã ở cùng anh mấy ngày ngày nhưng trông anh vẫn rất đẹp trai và tràn đầy khí chất giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.

 

“Được rồi, mong mọi người trong lớp yên lặng một chút” Hai tay của Tiêu Văn Nam chống lên trên bàn, anh nhìn một loạt các học sinh bên dưới thì thấy Hoắc Cảnh Thanh đang trợn mắt nhìn mình, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

 

Các học sinh bên dưới dần yên lặng, đặc biệt là các học sinh nữ, vì muốn lưu lại ấn tượng tốt với Tiêu Văn Nam mà bọn họ ngồi nghiêm chỉnh giống như học sinh tiểu học.

 

“Tôi cũng đã hỏi giáo viên dạy môn này của các em, các em cũng đã học tiết văn hóa này hơn nửa năm rồi, không biết các em đã học như thế nào ?” Tiêu Văn Nam cười nói.

 

Nhất thời, những tiếng thở dài xuất hiện từng đợt trong lớp, chắc hẳn cũng có cô gái nhỏ của anh trong đó.

 

Hoắc Cảnh Thanh nằm trên bàn, nghe được Tiêu Văn Nam hỏi chuyện, cô đột nhiên có chút cảm giác không tốt, giống như sắp xảy ra chuyện chẳng lành.

 

Những tiết học trước đây, cô đều không chuyên tâm nghe giảng.

 

rồ, tuần sau trường quyết định tổ chức thi học kì. Kỳ thi này sẽ kết hợp với kỳ thi nâng hạng, dựa theo thành tích của học sinh, nếu không đạt thì các em sẽ phải học lại một năm nữa”. Tiêu Văn Nam nói.

 

Ngay khi học sinh bên dưới nghe tin tuần sau thi học kì, bọn họ liền cảm thấy sụp đổ.

 

Hoắc Cảnh Thanh thở dài, cô biết ngay là chuyện không tốt mà. Phải làm sao bây giờ, thành tích học tập luôn là điểm yếu của cô, luôn bị Vương Vũ là học sinh giỏi chế giễu, nói rằng cô giống như chim khổng tước không có đuôi, chỉ được cái nhà giàu, học hành không ra gì Nghĩ đến vẻ mặt của cô ta, cô không khỏi nổi điên, cũng may cô là người không so đo nên cũng không nói gì Nghĩ đến Vương Vũ, Hoắc Cảnh Thanh liền buồn bực cả người, lần trước bọn cô còn chưa tìm đến bọn họ, vậy mà bây giờ lại bắt đầu tránh xa cô Nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của con mèo nhỏ dưới kia, khóe miệng Tiêu Văn Nam nhếch lên: Không biết khi nào, anh mới có thể ôm con mèo nhỏ đó về nhà? Nhận ra mình đột nhiên có ý nghĩ này, Tiêu Văn Nam hơi run lên một chút, làm sao anh có thể muốn đưa con mèo nhỏ này về nhà cơ chứ? Con mèo nhỏ đó rất kiêu ngạo đẩy.

 

Sau khi định thần lại, Tiêu Văn Nam bình tĩnh lại và bắt đầu giảng bài.

 

Trong lớp học của Hoắc Cảnh Thanh, dù cô có ngốc nhưng vẫn hiểu là mình sắp phải thi học kì, cô cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, trong lòng có giọng nói giống như thần gọi cô tỉnh lại: “Hoắc Cảnh Thanh, mày không được phép ngủ, nếu ngủ thì kì thi học kì tới biết làm sao?

 

Hoắc Cảnh Thanh muốn cười một tiếng: “Gọi cái gì mà gọi, tôi vẫn còn tỉnh mà, chỉ mới như vậy mà đã gọi tôi giống như gọi hồn vậy?”

 

Hoắc Cảnh Thanh nhìn người trước mặt, trong lòng hỗn loạn, có vẻ như “Thần không muốn cô nhìn thấy mặt, chậm rãi tiến lại gần.

 

Khi khuôn mặt của “Thần” hiện ra trước mắt cô, khuôn mặt trắng bệch đó đột nhiên biến thành khuôn mặt của Tiêu Văn Nam.

 

“A! Em không cố ý!” Hoắc Cảnh Thanh đột nhiên bị đánh thức, cô bối rối nhìn phía trước. Đường Mộc vội vàng kéo cô, Hoắc Cảnh Thanh đột nhiên hoàn hồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.