Yêu Phải Trái Tim Sắt Đá

Chương 31: Bực bội cùng khó chịu đều tan biến



- Ai mượn cô quan tâm. Cô kiên trì ở đây được một tuần, hợp đồng cũng đã kí nên hài lòng lắm chứ gì. Tôi thừa biết cô đến nhà này là có mục đích, đừng có đóng kịch nữa - cô hiểu tại sao hắn luôn có ác cảm với mình nên không nói nhiều nữa, chỉ trực tiếp giật nhanh cái đèn hắn đã giữ khư khư trên tay. Bị giật đồ, Tử Ngạn hơi choáng váng, nhân lúc đó, Tư Du đẩy mạnh người hắn một cái, để hắn hoàn toàn nằm trên giường

- Anh nằm đấy, cấm đặt chân xuống giường. Tôi đi lấy thuốc rồi lên - đặt đèn lại lên bàn, Tư Du chạy nhanh xuống nhà tìm hộp cứu thương. Tử Ngạn cúi đầu, tay siết chặt drap giường. Hắn ghét mọi thứ! Hắn ghét cuộc sống này muốn chết

Đúng như cô nói, cô đã lên. Cũng may là hắn còn biết nghe lời, ngồi im một chỗ. Tư Du đặt chổi và ki xúc rác xuống đất. Trước tiên phải sơ cứu vết thương của hắn đã. Để hắn ngồi trên giường, cô ngồi xổm dưới đất, nâng một chân hắn lên, đặt lên đầu gối của cô. Cô nhẹ nhàng rửa vết thương bằng nước muối rồi băng lại. 1 chân rồi lại 2 chân

- Không đau sao?

- Không

- Ừm. Một khi nỗi đau đã đến cùng cực, ta sẽ không cảm thấy đau nữa - không hiểu sao, hắn cảm thấy người này thực rất quen. Cả giọng điệu khi nói chuyện và những câu mà cô nói, lúc trưa, và cả bây giờ nữa. Tư Du vẫn không nhận ra sự nghi ngờ của hắn, tiếp tục hỏi - tại sao nổi giận?

- Liên quan gì đến cô? - Tử Ngạn từ chối trả lời

- Nếu anh nói, tôi có thể dẫn anh đến một nơi mà anh thích - Tư Du ra đề nghị, cô biết hắn rất thích đi ra ngoài

- Thật? Ngày mai?

- Nếu anh nói - cô kiên định nhắc lại yêu cầu của mình, tay vẫn tỉ mỉ băng bàn chân trái

- Bởi vì.....ti vi chiếu một bộ phim tôi thích, nhưng tôi lại chỉ nghe tiếng, không thể xem

- Chỉ vậy thôi?

- "Chỉ vậy thôi?" Cô có biết bị mù có bao nhiêu..... - Tử Ngạn cao giọng nhắc lại

- Để tôi kể anh nghe bộ phim đầu tiên tôi coi ở nhà một cách trọn vẹn nhé? - cô quấn thêm một vòng quanh mắt cá chân hắn nữa. Thấy hắn ngồi im lặng, coi như đã đồng ý cho cô kể chuyện - bộ phim giả tưởng kể về một thế giới chỉ có 3 loại động vật tồn tại: con người, thây ma, và xác xương. Tuy rằng cũng đều chỉ là con người nhưng thây ma và xác xương đã biến chất. Thây ma thì có khá hơn, tuy vẻ ngoài giống người, nhưng không thể nói, chỉ rên ư ử, trái tim nguội lạnh, đôi mắt thì thâm quần, tay chân không thể cử động linh hoạt, giống như bị thiểu năng. Xác xương thì, hoàn toàn chỉ là một xác xương ăn thịt người mà thôi - ngưng một lúc, cô đổi chân băng cho hắn. Tử Ngạn vẫn chăm chú nghe - thế rồi, trong một lần loài người tập kích thây ma, có một người may mắn sống sót. Cô gái đó, được cứu, bởi một thây ma khác. Cô gái không có thiện cảm với thây ma liền cho rằng hắn bắt mình về để ăn thịt, nhưng không phải vậy. Thây ma đó đưa cô đến một máy bay bị bỏ hoang. Ở đó, có lẽ tương đối an toàn hơn. Hắn cho cô ăn, cho cô ngủ, cùng cô nghe nhạc, cùng đọc sách, cùng trò chuyện mặc dù cô chỉ có thể nói một mình. Hắn dần thấy được làn da của mình ấm lên, hắn đã phát âm được những chữ cái đầu tiên, là nhờ có cô gái loài người. Sau đó,.....

Không thấy cô kể tiếp, Tử Ngạn thoáng mất hứng vài giây

- Sau đó thì sao? - đang kể, tại sao lại ngừng?

- Ngày mai tôi sẽ kể anh nghe tiếp, nếu như anh hứa chuyện này sẽ không tái diễn nữa. Tôi không phải người làm của anh, không thể suốt ngày cứ theo đuôi anh dọn dẹp rắc rối được - đặt hai chân đã băng bó của hắn lên giường, cô lấy chổi quét dọn

- Nhà tôi có người làm mà

- Bọn họ cũng có công việc riêng, anh tốt nhất ít gây phiền phức cho người khác đi

- Cũng, cũng phải - nghe tiếng lạo xạo quét dọn của cô, đột nhiên hắn không muốn nằm xuống. Mặc dù mắt không thấy, nhưng hắn có thể cảm nhận các tế bào kia đang hoạt động trước mặt mình - vậy mai cô kể tôi nghe tiếp câu chuyện lúc nãy nhé

- Không phải anh quên điều kiện trao đổi rồi đấy chứ?

- Tôi hứa với cô - hắn thấy mình thật buồn cười, vì câu chuyện không đâu của cô mà lại hứa một điều. Nhưng mà hắn thấy cô nói rất đúng, hắn không nên làm phiền thêm mọi người nữa - hình như cô rất thích trao đổi?

- Tôi chỉ muốn chắc rằng anh không quên đó là một kĩ năng mà thương nhân nên có - Tư Du nhún vai tỏ vẻ vô tội

- Hừ - Tử Ngạn cười nhạt, phát hiện ra hình như đây là nụ cười tự nhiên nhất từ sau khi tai nạn của hắn - cô kì lạ thật, còn biết tôi là thương nhân, dù sao cô cũng chỉ là một người chăm sóc, lại làm như vẻ mình hiểu biết rất nhiều

- Anh không còn nghĩ tôi vào nhà này có ý đồ hả? - Tư Du quét dọn xong rồi, chống nạnh thở một hơi nói. Căn phòng này cũng thật quá rộng

- Đương nhiên phải nghĩ rồi, những người bên ngoài ngây thơ, bên trong thông thạo mọi thứ như cô lại càng phải đề phòng - nét mặt hắn lại trở nên nghiêm nghị

- Anh thậm chí còn không nhìn thấy vẻ ngoài của tôi. Nếu không, chắc chắn anh sẽ không nghĩ tôi ngây thơ - Tư Du nhếch môi rồi rời khỏi phòng

Vẻ ngoài của cô? Không phải ngây thơ? Nhưng nghe qua giọng nói, có thể đoán, cô sẽ giống như một cô gái nhí nhảnh mặc váy thả tóc, hay cài gì đó trên đầu. Thật sự không phải? Tử Ngạn thật tò mò, cô trông như thế nào. Tử Ngạn sờ sờ băng trên chân của mình, được băng rất cẩn thận, xem ra cũng không phải là qua loa

Trò chuyện với cô cảm giác thật thoải mái. Được đấu võ mồm thật thích, không giống những người khác. Chỉ cần hắn nói nặng lời một chút, sỉ vả nhiều một chút lại giận dỗi, hay bỏ đi, nói là áp lực công việc gì đó. Bản thân lại không chịu được lại đổ lỗi cho hoàn cảnh. Nhưng người này, hắn nói một câu, cô liền cãi lại hai câu. Hơn nữa, từng lời từng chữ sắc bén vô cùng. Hắn, đột nhiên có chút hứng thú

- Hôm nay cô đưa tôi đi đâu? - Tư Du nhìn hắn. Hôm qua đã hứa sẽ dắt hắn đi đến nơi hắn thích. Vả lại cô cũng đã xin phép mẹ hắn, mẹ hắn cũng đồng ý

- Bắt cóc anh, bắt cóc tống tiền, một tay lấy tiền, một tay giao người. Thế nào, bắt một người mù đối với tôi là chuyện rất dễ, anh thấy kế hoạch của tôi có vẻ rất hay có phải không? - giọng nói cô đanh lại, không còn vẻ cợt nhả như trước nữa làm hắn hơi sợ bởi vì nãy giờ mình cứ để cô dắt đi

- Cái, cái gì? - Tử Ngạn có mơ cũng không ngờ, cô lại......Hắn có chút chấn kinh. Kế hoạch của cô đúng là hoàn mĩ hết sức, không phải gánh Phúc Nhật mà là lấy tiền từ nó. Hơn nữa người mù như hắn, một chút năng lực phản kháng cũng không có. Nhìn sắc mặt chuyển trắng rồi lại xanh, biến hóa liên hồi của hắn, cô bật cười

- Đùa với anh thôi, tôi đã nói tôi không có hứng thú với tiền bạc rồi mà - Tư Du kéo cánh tay đang hơi run của hắn đi về phía trước

- Hả? - hắn giống như một tên ngốc, bị những lời nói của cô hù dọa

- Tôi chỉ muốn chắc là anh đừng nên quá tin tưởng người khác, đôi khi kế hoạch hoàn hảo luôn được ẩn chứa bên trong những người xung quanh muốn tiếp cận anh, và anh phải nhận ra sơ hở của nó, đó là kĩ năng của một thương nhân mà anh nên nhớ, đừng có dại dột như lần trước nữa. Lần một là đôi mắt, không biết lần hai sẽ lấy đi cái gì của anh - cô tiếp tục kéo hắn đi. Cô là ai? Rốt cuộc cô là ai mà luôn dạy dỗ hắn những bài học buôn bán này nọ, cô cũng là thương nhân? Nhưng rõ ràng cô chỉ là một người chăm sóc thôi mà

- Làm sao, cô biết tôi bị lừa? - hắn lí nhí bên cạnh, đã thôi run sợ

- Người làm nói cho tôi biết

- Đám người này, thật nhiều chuyện! - hắn buộc miệng chửi rủa - thế rồi, còn cái gì mà kĩ năng, nhận ra sơ hở....như thế nào? - như đang e dè học hỏi những thứ mà có lẽ người khó chịu như hắn sẽ không chịu hỏi

- Từ nãy đến giờ chúng ta đi bộ với nhau cũng gần 20 phút, đã cách nhà anh khá xa rồi. Nếu muốn bắt cóc, một mình tôi là con gái cũng không thể vác theo một gã đàn ông 28 tuổi to như voi đi dọc đường. Ít nhất phải có một chiếc xe nhỏ, cùng với ít nhất 1 đồng phạm nữa lái xe chở đi chứ. Tội phạm bây giờ là như vậy - cô ôn tồn giải thích

- Vậy tôi có nên học một khóa tâm lí tội phạm không? - Tử Ngạn cũng đùa đùa hỏi lại

- Nên là như vậy đi, sau này anh thành tội phạm luôn cũng không tệ - Tử Ngạn thấy chân mày của mình dãn ra hẳn. Hắn cúi đầu mỉm cười

- Nhưng mà, chúng ta đang đi đâu?

- Không phải nói đến nơi anh thích sao? Anh thích đi đâu? - đi nãy giờ cô cũng quên mất hỏi

- Tôi cũng không biết tôi thích đi đâu nữa. Mù mắt, khiến tôi chẳng còn nhớ được đường gì nữa

Giọng hắn có hơi sầu não. Cô biết chứ. Bị mù, đối với một người, giống như mất đi tất cả ánh sáng. Suy nghĩ một lúc, cô lại lên tiếng nói

- Tôi biết chúng ta sẽ đi đâu rồi

Lang mang nghe thấy tiếng chim kêu, Tử Ngạn vẫn chưa biết được đây là đâu. Hắn chỉ cảm nhận làn gió mát mơn mởn qua da, bóng mát, bóng mát rất nhiều, chứng tỏ nơi đây rất nhiều cây, cũng không phải công viên. Hầu như không có tiếng người, chỉ có chim chóc cất tiếng kêu, bay lên, còn có tiếng suối chảy róc rách

Tư Du sợ hắn lạc, nắm lấy tay hắn dắt đi cho nhanh. Bàn tay hai người vô tình mà chạm nhau, cây gậy trên tay còn lại của hắn trở nên thật thừa thãi. Rồi Tử Ngạn siết chặt tay cô hơn, cảm thấy thực thoải mái. Cô kéo hắn đến cạnh một con suối nhỏ. Cho hắn đem gương mặt của mình nhúng hết vào nước. Cho nên khi tay hắn huơ loạng xạ, cô mới buông tay cho đầu hắn ngẩng lên

Tử Ngạn hít lấy hít để không khí, vô cùng tức giận

- Cô điên rồi sao? Chết người đó! - vuốt nước trên mặt, hắn hét lên mặt cô

- Anh không thấy rất sảng khoái sao? Lúc mệt mỏi nhất nếu nhúng mặt vào nước suối lạnh, sẽ khá hơn - rồi cô nhìn lên cây cầu trên suối - bây giờ chúng ta sẽ đi qua cây cầu nhỏ này, đến một ngọn đồi nhỏ sẽ gặp một cây đại thụ rất to, chúng ta sẽ đến đó, rồi, tôi sẽ kể tiếp câu chuyện hôm qua cho anh nghe - Tư Du lại nắm lấy tay hắn kéo lên, dắt đi qua cầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.