Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 13: Trẫm tin nàng



Hoàng đế bệ hạ mắt thấy ngự giá gần tới lan đình, lập tức vọt từ trên ngự giá vọt xuống, may mắn lúc này bước chân ổn định, không có té ngã, thuận thuận lợi lợi vọt tới trước mặt ái phi.

Ôm lấy ái phi xem trước xem sau, hoàng đế bệ hạ đau lòng mà sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, nói: " Ái phi, nàng bị ngã chỗ nào, đều do trẫm không tốt, không cho người trông chừng nàng cẩn thận."

Nhìn ánh mắt thương tiếc của bệ hạ, trong lòng nàng ấm áp, kiều thanh nói: " Bệ hạ, thần thiếp không có việc gì, người bị ngã xuống là Lý quý phi."

Nghe nói ái phi nhà mình không có bị ngã, hoàng đế bệ hạ tức khắc thở ra, lại nghe thấy ái phi nói chân nàng đau, ngay tức khắc muốn xem chân cho nàng.

Diêu Yến Yến lại nhìn hắn, ôn nhu dựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: " Bệ hạ thực đáng ghét, nhiều người như vậy lại muốn nhìn!"

Hoàng đế bệ hạ lúc này mới chú ý đến xung quanh có không ít người, phi tần phẩm cấp thấp cũng có đến mấy chục người, Bây giờ những ánh mắt ấy đều như có như không liếc nhìn về phía này. Bọn họ nhìn cái gì? Chẳng lẽ mơ ước mỹ mạo của ái phi? Tuy rằng ở đây nữ tử chiếm đa số, nhưng trong lòng hoàng đế bệ hạ luôn cảm giác nguy cơ tiềm ẩn rất mạnh, kiếp trước có một đôi cung nữ luyến ái bị lộ, thậm chí nháo tới trước mặt ái phi, chính lúc ấy, hoàng đế bệ hạ mới biết được thì ra nữ nhân cũng sẽ ái mộ nữ nhân, một nữ nhân cũng có thể vì một nữ nhân mà tranh giành tình cảm và nữ nhân này cũng có thể thân cận da thịt với nữ nhân khác...

Lúc này, khi nhìn thấy mọi người đều nhìn về phía bọn họ như vậy, mà ái phi của hắn xinh đẹp như thế, nếu có nữ tử nào đó mượn cơ hội mà thân cận, lừa gạt ái phi của hắn, thì hắn phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến hậu quả đáng sợ kia, hoàng đế bệ hạ tức khắc trở nên nghiêm túc: " Nhìn cái gì mà nhìn? Coi chừng trẫm cho người móc mắt các ngươi."

Hoàng đế ở trước mặt Diêu Yến Yến từ trước đến nay đều bày ra vẻ mặt mềm mại, ôn hòa, nhưng hắn trời sinh có một vẽ ngoài anh tuấn, cứng cõi, giờ phút này trầm mặt xuống lại mang theo một cỗ âm trầm vô cùng, lập tức làm nhắc cho mọi người nhớ tới sự kiện đã phát sinh ở chiêu đức điện ngày đó, tức khắc sợ tới mức không dám tiếp tục nhìn. Là các nàng đã quên mất, bệ hạ tuy rằng có bộ dáng tuấn mỹ như thiên nhân, nhưng dù sao hắn cũng là người ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn, uy nghi vô song, sao có thể dễ dàng để người khác xem thường.

Lúc này, những người còn ở lại xem náo nhiệt đang rất hối hận, nhưng mà bây giờ muốn đi cũng không được, chỉ có thể đứng đờ một chỗ.

" Bệ hạ, người mau đi xem Lý quý phi đi! Nàng ấy ngã xuống cầu, sợ là sẽ cảm lạnh." Đúng lúc này, một đạo âm thanh kiều kiều nhu nhu vang lên. Mọi người nhìn thấy người vừa nãy còn tự đắc, kiêu ngạo vô cùng, bây giờ lại bày ra vẻ ôn nhu săn sóc, đều nhịn không được trừng lớn đôi mắt, nhất thời quên cả lời đe dọa vừa rồi của bệ hạ, chỉ kinh ngạc mà nhìn nàng biểu diễn.

Lý Thu Nương bị bệ hạ bỏ quên ở một bên, lúc này cũng bất chấp Diêu Yến Yến có dụng ý gì, phát hiện bệ hạ nhìn về phía mình, trong lòng sinh ra vô vàn ủy khuất, nghĩ đến mình bị xấu mặt ở trước mặt mọi người, bị nhiễm lạnh, còn bị Diêu Yến Yến đâm chọc.... Nước mắt trong suốt liền ào ạt rơi xuống.

Lý Thu Nương tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng là một mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, giờ phút này, trên đầu nàng ta còn dính lác đác vài bông tuyết, bộ dáng chật vật như vậy, vành mắt hồng hồng rơi lệ, nam nhân nào nhìn thấy cũng phải sinh ra lòng thương tiếc. Vậy mà hoàng đế bệ hạ nhìn thoáng qua nàng ta, lại muốn ngáp một cái. Lý Thu Nương không biết suy nghĩ trong lòng bệ hạ, nàng tiến đến vài bước, lên án nói: " Bệ hạ, thần thiếp tự nhận mình chưa từng đắc tội với Diêu quý phi, nhưng nàng ta, nàng ta lợi dụng khi thần thiếp không chú ý mà đánh lén, đá thần thiếp từ trên cầu té xuống. Nàng ta tâm địa ngoan độc như vậy. Bệ hạ, người phải thấy gương mặt thật của nữ nhân này, đừng bị nàng ta lừa dối."

Nàng ta nghĩ, hiện tại bệ hạ còn sủng ái Diêu Yến Yến khẳng định là vì không biết được bộ mặt thật của nàng ta, chờ bệ hạ biết được chân tướng, nhất định sẽ rời xa nữ nhân này. Nói xong, nàng ta duỗi tay bắt lấy ống tay áo của vệ hạ, vốn nghĩ là sẽ làm nũng để giành lấy sự thương tiếc của bệ hạ.

Nào ngờ, hoàng đế bệ hạ vèo một cái đem ống tay áo giựt ra, như muốn tránh đi khỏi thứ gì đó ghê tởm lắm vậy, người khác nhìn vào còn tưởng Lý Thu Nương là ôn thần, dính vào sẽ xui xẻo vậy.

Bị hoàng đế né tránh như vậy, Lý Thu Nương cảm thấy trên mặt nóng rát, cứ như là bị ai đó tát một cái vào mặt.

Thấy bệ hạ né tránh Lý Thu Nương, Diêu Yến Yến đắc ý mà ôm lấy cánh tay của bệ hạ, trên mặt thoáng cái liền biểu hiện ra vẻ thảm thiết, nàng dựa vào đầu vai bệ hạ, ủy khuất nói: " Bệ hạ, người phải tin tưởng thần thiếp, thần thiếp không có đá nàng ấy, thần thiếp chỉ là không cẩn thận đụng phải nàng, thần thiếp không rõ vì sao nàng ấy lại tự nhiên ngã xuống. Nhưng mà tại sao nàng ta lại vu oan cho thần thiếp huhuhu...." Nàng nói ra lời này, đầu tiên là nói mình vô tội, thứ hai là ám chỉ Lý Thu Nương đang cố ý hãm hại nàng.

Diêu Yến Yến còn chưa có khóc thật đâu, mà hoàng đế bệ hạ đã đau lòng vô cùng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai ngọc của ái phi, trấn an nói: " Ái phi đừng sợ, trẫm tin tưởng nàng, nàng vốn là người ôn nhu lương thiện, lại nhu nhược như vậy, sao dám đá động vào Lý quý phi đây?"

Ôn nhu, lương thiện, lại còn nhu nhược???

Những người ở đây khi nghe được bệ hạ nói lời này, nghĩ lại bộ dáng kiêu ngạo, ngang ngược của Diêu Yến Yến lúc đá văng Lý Quý phi, cả kinh đến độ muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Lý Thu Nương càng không thể tin nổi, nàng ta nôn nóng mà chỉ vào Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, những gì nữ nhân này nói đều là dối trá, ngài ngàn vạn lần không thể tin lời nàng ta." Nàng ta khẳng định bệ hạ là bị nữ nhân như rắn rết này che mắt, một lòng muốn giải cứu cho bệ hạ, lại nhìn mọi người xung quanh: " Không tin ngài hỏi những người ở đây một chút, các nàng ấy đều tận mắt chứng kiến Diêu Yến Yến đá thiếp xuống, rồi lại kiêu ngạo, ương ngạnh hiếp bức thần thiếp, các nàng ấy đều thấy..."

Không ngờ Lý Thu Nương vừa nói xong, Hoàng đế bệ hạ liền gầm lên một tiếng, đánh gãy lời nàng ta: " Câm mồm!" Hắn ôm lấy thân hình đang run rẩy của ái phi, vô cùng đau đớn nói: " Lý quý phi, ngươi không cần khinh người quá đáng!"

Lý Thu Nương muốn ngốc luôn rồi, ai khinh người quá đáng? Nàng ta sao? Người bị khi dễ, bị thương tổn rõ ràng là nàng ta mà...

Chỉ nghe hoàng đế bệ hạ nói: " Yến Yến ở bên người trẫm ngây ngốc lâu như vậy, nàng là người như thế nào, không có người nào rõ hơn so với trẫm."

Mọi người trợn mắt há mồm: Bệ hạ, Diêu Yến Yến mới chỉ ngây ngốc bên người người có hai ngày ạ!

Hoàng đế: " Yến Yến, nàng ấy dễ mềm lòng, thiện lương như thế, vừa rồi còn nhắc trẫm nhìn xem ngươi, mà ngươi thì sao? Lại lấy oán trả ơn! Thế nhưng muốn mưu toan chửi bới nàng!"

Diêu Yến Yến nghẹn cười, kiều thanh kiều khí nói: " Bệ hạ, người đừng nói nữa, Lý quý phi ngã từ trên cầu xuống, bị nhiễm hàn khí, không chừng hiện tại đầu óc không thanh tỉnh, nàng ấy hẳn là không cố ý nói như vậy."

Hoàng đế bệ hạ đau lòng mà cầm tay Diêu Yến Yến: " Ái phi, nàng vẫn luôn cứ dễ dàng mềm lòng như vậy."

" Bệ hạ," Diêu Yến Yến đỏ mặt, lại dựa vào lồng ngực bệ hạ, một bộ dáng e lệ, thẹn thùng.

Điều này làm Lý Thu Nương tức điên: " Bệ hạ, mọi người ở đây đều nhìn thấy, nhiều người như vậy, người cũng không thể chỉ nghe lời nói phiến diện từ Diêu Quý phi."

Hoàng đế bệ hạ ôn tồn ôm lấy thân hình mềm mại của ái phi, nghe thấy tiếng Lý Thu Nương phá hỏng không khí, còn lặp đi lặp lại lời vu khống ái phi của hắn, tức khắc cảm thấy rất rất không vui, đang muốn cho người đem nàng ta kéo xuống, liền nghe người báo Thái Hậu đang đến.

Thái hậu ngồi trên phượng giá chậm rãi tiến đến, chúng phi tần tức khắc khụy gối hành lễ. Lý Thu Nương trong mắt như có lửa đang bốc cháy hy vọng, thái hậu nương nương tới rồi! Bệ hạ bây giờ đã hoàn toàn bị hồ ly tinh Diêu Yến Yến kia che mắt, nhưng mà thái hậu lại không giống, chỉ cần đem ngọn nguồn sự việc mà bẩm báo cho thái hậu nương nương, lại có nhiều người làm chứng như vậy, bà nhất định sẽ thay mình đòi lại công đạo.

Lý Thu Nương đang hưng phấn mà suy nghĩ, bỗng thấy Diêu Yến Yến đẩy bệ hạ ra, hướng tới phượng giá của thái hậu mà nhào tới, sau đó thịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt thái hậu, làm thái hậu vừa mới đến cũng phải hoảng sợ.

Nước mắt Diêu Yến Yến nói tới liền tới, thê thê lương lương nói: " Thái hậu nương nương, đều là Yến Yến sai, Yến Yến có tội, mong người trách phạt."

Nhìn tiện nhân Diêu Yến Yến lại bắt đầu diễn trò, trong lòng Lý Thu Nương bỗng nhiên dâng lên dự cảm không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.