Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 14: Qua mặt thái hậu



Diêu Yến Yến quỳ trên mặt đất, đầu gục xuống, bộ dáng hết sức khiêm tốn, trên thực tế, tròng mắt nàng đang di chuyển nhanh chóng, trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều ý niệm.

Đá Lý Thu Nương một cái, hay làm tức chết đám nữ nhân kia, vân vân.., đều là việc nhỏ, không đáng nhắc tới, cổ buồn bực trong ngực kia, phát tiết một chút cũng tốt rồi. Nhưng nàng cũng không quên nhiệm vụ mấu chốt của nàng ta bây giờ là thu phục lòng thái hậu. tính tình của thái hậu, nàng cũng được coi là có hiểu biết, chính vì hiểu biết đó, nên nàng biết rằng thái hậu có bao nhiêu chán ghét đối với kiểu người như nàng thì có bấy nhiêu vừa lòng với kiểu người như Lý Thu Nương hay Diêu Yên Yên. Ở trong lòng thái hậu, những người lớn lên có bộ dáng xinh đẹp như nàng đều là họa thủy, một lòng chỉ muốn mị hoặc quân tâm, chỉ có những người trưởng thành có dung mạo phổ thông như Lý Thu Nương cùng Diêu Yên Yên mới là hình mẫu nội trợ hiền dịu, đảm đang, là một nữ nhân tốt.

Nếu đổi lại là kiếp trước, Diêu Yến Yến sẽ mặc kệ trong lòng thái hậu nghĩ cái gì, dù sao nàng cũng chỉ cần ôm chặt đùi hoàng đế bệ hạ là đủ, thái hậu cũng chẳng thể nào hơn được hoàng đế. Nhưng sau khi trải qua một đời ở kiếp trước, nàng cùng hoàng đế đều sinh ra ý thức rõ ràng về tầm quan trọng của thái hậu này. Ba năm sau, khi nàng cùng bệ hạ cứ tưởng thái hậu rời đi là giang sơn đã nắm trong tay thì đám loạn quân tràn vào, còn không phải là hai người chết thảm lắm sao, nên kiếp này hai người bọn họ nhất định phải nổ lực, thay đổi số phận!

Dung mạo thì không đổi được, việc Diêu Yến Yến cần làm bây giờ chính là thay đổi quan niệm trông mặt mà bắt hình dong của Thái Hậu, để cho thái hậu biết rằng, những nữ nhân xinh đẹp như nàng, không phải là hồ ly tinh chuyển thế, mà giống như bệ hạ nói, là thiên tiên hạ phàm tới phụ tá hắn! Bởi vậy, dù bây giờ Diêu Yến Yến đang quỳ nhưng không có nửa điểm hàm hồ, thành thật mà quỳ, nếu không tranh thủ độ hảo cảm của thái hậu trước thì người bất lợi sẽ là nàng, lần này, nàng cùng với cái đầu gối này phải chịu khổ một chút rồi.

Diêu Yến Yến không chút do dự mà quỳ ở đó quả thật đã làm thái hậu kinh ngạc, bà là nghe người bên dưới bẩm báo Diêu Yến Yến là người đạp ngã Lý Thu Nương, liền tới đây nhìn xem, không nghĩ tới vừa mới hạ bộ liễn liền thấy Diêu quý phi chạy tới quỳ trước mặt bà tự thỉnh xử phạt. Trong lòng bà vốn có vài phần lửa giận, cảm thấy dù Diêu quý phi sinh ra có tướng mạo tốt nhưng tâm tính không tồi, ai ngờ mới giả bộ hai ngày liền không chịu nổi nữa, kết quả vừa đến liền thấy đối phương thành thành thật thật quỳ gối trước mặt, trong lòng thái hậu lại do dự, có lẽ Diêu quý phi thật sự không phải cố ý, rốt cuộc bây giờ là ban ngày, lại ở trước mắt bao nhiêu người như vậy. Diêu quý phi dù muốn hại người, cũng không ngu ngốc đến nỗi chọn thời điểm như vậy.

Diêu Yến Yến cũng không phải đồ ngốc, tuy rằng nàng biết bệ hạ khẳng định là đứng về phía nàng, nhưng mà thái hậu thì không, chính là vì đoán trước suy nghĩ của thái hậu, nên nàng mới chọn địa điểm nhiều người này để ra tay. Ngẩng đầu lên nhìn thấy tức giận trên mặt thái hậu đã tiêu tán, Diêu Yến Yến lập tức liền biết lần đánh cuộc này nàng đã đúng.

Vì thế nàng lại lập tức bày ra bộ dáng thành tâm thành ý cúi người lạy: " Thái hậu nương nương, đều là thần thiếp sai, là do thần thiếp không cẩn thận đụng phải Lý quý phi, làm nàng ấy ngã xuống hồ tuyết, thỉnh thái hậu trách phạt."

Hoàng đế bệ hạ vốn còn đang thắc mắc không biết tại sao ái phi lại tiến lên quỳ, giờ phút này nghe những lời nàng nói, liền minh bạch. Nhớ tới hắn cùng nàng đã định ra kế hoạch thu phục thái hậu. Lập tức nói: " Ái phi, nàng nào có tội? Rõ ràng nàng cũng không có làm gì sai!"

Hai vợ chồng kẻ xướng, người họa, đều muốn làm người khác hóa ngốc, Diêu Yến Yến mới vừa rồi còn ương ngạnh như vậy nói ăn năn hối lỗi liền ăn năn hối lỗi lập tức. Bệ hạ như thế nào cũng thay đổi bộ dáng theo nàng?

Thần sắc thái hậu hòa hoãn một chút: " Ngươi đứng lên đi!"

Hoàng đế nghe vậy lập tức tiến về phía trước đỡ nàng đứng dậy. Diêu Yến Yến đứng dậy còn làm bộ làm tịch lảo đảo một chút.

Hoàng đế bệ hạ lập tức nói: " Ái phi, đầu gối nàng có phải bị thương không?"

Diêu Yến Yến vội vàng lắc đầu, ánh mắt lập lòe nói: " Bệ hạ, người không cần lo lắng, thần thiếp không có việc gì."

Nàng vừa ngẩng đầu, quả nhiên sắc mặt thái hậu lại tốt hơn chút. Diêu Yến Yến không khỏi mừng thầm, phảng phất như nghe thấy được âm thanh độ hảo cảm của thái hậu " keng, keng, keng" tăng lên.

Thái hậu cũng không biết đầu gối Diêu Yến Yến còn bao một tầng đệm thật dày, cứ tưởng là đầu gối nàng bị thương thật rồi, không khỏi nghĩ, làm Lý quý phi ngã xuống, nàng cũng không phải cố ý, mà nàng cũng đã cực kỳ có thành ý nhận sai như vậy rồi.

Bà quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy sắc mặt chúng phi tần đều có chút khác thường, mà người bà coi trọng nhất là Lý Quý phi lúc này người đầy bông tuyết, tóc hỗn độn, mặt mang nước mắt, tựa hồ như cực kỳ ủy khuất.

Thái hậu không biết, sắc mặt những phi tần đó khác thường là do nhìn Diêu Yến Yến cùng hoàng đế diễn đến chấn kinh, càng không biết rằng Lý quý phi thật sự chịu ủy khuất. Thấy nàng ta mặt vẫn đầy oán hận, ấn tượng của bà đối với nàng ta không khỏi giảm đi vài phần, nói: " Được rồi, ngươi cũng thấy rồi, Diêu quý phi thực sự không phải là cố ý. Ngươi lại đang nhiễm lạnh, mau hồi cung triệu thái y tới khám, rồi nghĩ ngơi cho thật tốt đi."

Lý Thu Nương cũng không phải người ngu ngốc, thấy người duy nhất có thể chủ trì công đạo cho nàng ta là thái hậu nương nương cũng bị dáng vẻ kệch cỡm kia của Diêu Yến Yến làm cho mờ mắt, xung quanh lại không có ai nguyện ý đứng ra làm chứng cho nàng ta liền thất vọng không thôi, nhưng ủy khuất, phẫn nộ trong lòng nàng lại khó có thể phát tiết, trên mặt vẫn không che dấu được phần ủy khuất đó, vẫn chưa từ bỏ ý định nói: " Nhưng mà thái hậu, thiếp thân thực sự là bị Diêu quý phi đá xuống dưới hồ. Nàng ta chắc chắn là cố ý." Nàng chính là không tin tiện nhân kia có thể một tay che trời, trên đời này, chẳng lẽ không còn công đạo hay sao? Lúc này, bỗng nhiên có một người đứng ra nói: " Thái hậu nương nương, thiếp thân có một chuyện muốn bẩm."

Lý Thu Nương nhận ra đó là Liễu chiêu nghi, tức khắc ánh mắt sáng lên, nàng ta nghĩ ắt hẳn là người đó đứng lên làm chứng cho mình, Liễu chiêu nghi không phải là người lúc nãy đi phía sau nàng ta và Diêu Yến Yến sao?

Nhìn thấy Lý Thu Nương hai mắt tỏa sáng nhìn Liễu chiêu nghi, Diêu Yến Yến lại nỗ lực nén cười, không được, không được, Lý quý phi này đang diễn hài hay sao? Nàng ta chẳng lẽ không biết Liễu chiêu nghi là người đã nịnh bợ nàng khi ở từ hòa cung? Quả nhiên, ngay sau đó, liền nghe Liễu chiêu nghi nói: " Hồi nương nương, lúc xảy ra sự việc thiếp thân là người đi sau Diêu quý phi và Lý quý phi, không nhìn rõ sự tình, chỉ nghe Lý quý phi hô lên một tiếng liền té xuống. Nhưng nhất định không phải Diêu quý phi đẩy Lý quý phi, sau khi Lý quý phi ngã xuống, thị nữ bên người nàng đều sợ tới mức không dám đi qua, vẫn là Diêu quý phi gọi người kéo lên, vì sợ Lý quý phi quá mức khẩn trương, Diêu quý phi còn ca hát cho Lý quý phi nghe! Các tỷ muội ở đây đều có thể làm chứng!" Liễu chiêu nghi dừng một chút, lại khẩn thiết nói: " Nhưng mà Lý quý phi lại nói Diêu quý phi đẩy nàng xuống, Diêu quý phi vì trấn an nàng ta, đã ăn nói khép nép, thậm chí xin lỗi rồi. Không nghĩ tới..." Liễu chiêu nghi liếc mắt nhìn khuôn mặt cứng đờ của Lý Thu Nương, tiếp tục nói: " Không nghĩ tới, Lý quý phi cư nhiên trả đũa."

" Ngươi nói bậy!" Lý Thu Nương tức giận đến mức khóe mắt muốn nứt ra, nếu không phải nhiều năm giáo dưỡng nhắc nhở nàng ta không thể thất thố, lúc này, cơ hồ nàng ta muốn xông lên xé nát miệng của Liễu chiêu nghi.

Nhìn thấy sắc mặt dữ tợn của Lý Thu Nương, Liễu chiêu nghi sợ hãi rụt người về phía sau.

Hoàng đế bệ hạ thấy thế, vội vàng đổ thêm dầu vào lửa, nói: " Liễu chiêu nghi nói rất đúng, mẫu hậu, người mau nhìn đi, Lý Thu Nương thân thể cường tráng như thế, ngược lại, ái phi của trẫm liễu yếu đào tơ, làm sao có thể động đến nàng ta?" Lý Thu Nương xác thực có cao lớn, đầy đặn hơn Diêu Yến Yến một chút, nhưng tuyệt đối không thể cõng nỗi hai chữ " cường tráng". Nghe được hai chữ " cường tráng" kia. Sắc mặt vốn khó coi của Lý Quý phi muốn tái luôn rồi.

Triều đại này quan niệm, nữ tử mảnh khảnh là tiêu chuẩn sắc đẹp, dù cho ai bị tròng lên hai chữ " cường tráng" này đều không có nổi sắc mặt tốt, nhưng mà người nói ra lời này chính là bệ hạ, miệng vàng lời ngọc, sao nàng ta có thể phản bác được? Nàng ta vốn muốn mở miệng lại bị thị nữ bên người đè lại, một trận oán khí đè nén trong lòng, tức giận đến nổi phải hung hăng thở hai hơi.

Diêu Yến Yến lại ôm lấy cánh tay bệ hạ, bày ra bộ dáng săn sóc thiện lương: " Bệ hạ đừng nói vậy, Lý quý phi bị xấu mặt trước nhiều người, nhất định là trong lòng khó chịu, không chừng thất thố mà nhớ lầm, cũng trách thiếp, lúc ấy ở gần nàng quá, không cẩn thận khẽ chạm vào nàng ấy một cái, còn thỉnh thái hậu cùng bệ hạ không nên trách Lý quý phi."

Lý quý phi lúc này quả thực tức sắp chết rồi, sao có thể đổi trắng thay đen đến dạng này?

Hoàng đế bệ hạ nghe xong lời này liền cảm động mà nhìn Diêu Yến Yến: " Ái phi, nàng thật sự quá thiện lương."

Diêu Yến Yến trong mắt hàm chứa nước mắt, cũng thâm tình mà nhìn bệ hạ. Hai người liếc mắt đưa tình với nhau, phảng phất như quên mất xung quanh còn có mấy chục người đang nhìn.

Thái hậu nghe xong lời Diêu Yến Yến, thần sắc chậm rãi nhu hòa xuống: " Ngươi là một hài tử tốt." Ngay sau đó nhìn về Lý Thu Nương: " Người tới, đem Lý quý phi trở về diện bích tư quá một tháng, để nàng cẩn thận suy nghĩ, suy nghĩ xong mình sai ở đâu thì trở ra."

Đến khi Lý quý phi được mang đi, lan đình phảng phất thanh tịnh hơn rất nhiều. Chỉ là phật châu trong tay thái hậu lại xoay chuyển càng thêm nhanh, bà ngồi trở lại bộ liễn, sau một hồi biến cố này, bà lại cho rằng có phải bản thân mình vì tuổi lớn nên đầu óc bắt đầu trở nên hồ đồ, nếu không tại sao người ngay từ đầu bà xem trọng là Lý Thu Nương dịu dàng, thiện lương lại thay đổi, còn người từ đầu bà đã không thích là Diêu Yến Yến thực chất lại hào phóng khéo léo làm cho người ta yêu thích đây?

Nghĩ như vậy, bà lại quay người nhìn về phía Diêu Yến Yến, lại thấy nàng đang chú ý những bông tuyết nhỏ trên người hoàng đế, cẩn thận phủi chúng đi, hành động kia, ánh mắt kia.... Nhìn thế nào cũng thấy nàng thật sự rất thích hoàng đế.

Chẳng lẽ... bà thật sự đã sai rồi?

Thái hậu hốt hoảng mà ngồi phượng giá trở về. Lưu lại một đám phi tần đang kinh sợ Diêu Yến Yến không thôi, khi nhìn thấy một màn thể hiện của Diêu Yến Yến cùng thủ đoạn làm người khác yêu thích của nàng, đám phi tần nữa điểm tâm tư cũng không dám nổi lên, hành lễ với hai người các nàng rồi cũng xám xịt mà rời đi.

Diêu Yến Yến nói bệ hạ ban thưởng cho Liễu chiêu nghi, tâm tình vui vẻ cùng bệ hạ trở về phi loan cung.

Sau khi trở về tẩm điện ấm áp, Diêu Yến Yến lập tức thả lỏng rất nhiều, ngồi trên trường kỷ để Thanh Hồ bóp vai, niết chân cho mình.

" Bệ hạ nói không sai, Lý quý phi quả thật tội đáng chết, đá nàng ta một cái mà làm chân thiếp đau như thế này."

Nàng vừ dứt lời, động tác trên tay Thanh Hồ liền dừng lại, khiếp sợ mà nhìn Diêu Yến Yến, nghĩ thầm nương nương trước mặt nhiều người làm bộ làm tịch như vậy cũng đủ khiến người ta giật mình, tại sao còn dám đem chân tướng nói cho bệ hạ biết?

Sau đó, càng làm Thanh Hồ giật mình hơn là bệ hạ vậy mà bước nhanh tới, cởi giày nương nương ra: "Ái phi, nàng nói cho trẫm biết, nơi nào đau, trẫm xoa bóp cho nàng."

Diêu Yến Yến bụm mặt, kiều thanh nói: " Bệ hạ, người thực chán ghét, còn có người nhìn kìa!" Nói thì nói vậy nhưng chân cũng không hề rụt lại.

Hoàng đế cầm chân nàng, nói: " Ái phi thực sự là đem nàng ta đá xuống?"

Thanh Hồ: Xong rồi, xong rồi, bệ hạ thấy được bộ mặt thật của nương nương, người sẽ tính sổ với nương nương mất.

Hoàng đế bệ hạ: " Đá hay lắm! Trẫm cũng nhìn Lý Thu Nương thực không vừa mắt."

Ở trong lòng hoàng đế bệ hạ, nàng cùng hắn mới là người một nhà, vô luận nàng có làm cái gì, hắn luôn đứng về phía nàng.

" Ái phi, nàng thân mình nhu nhược, sao có thể tự mình ra tay như vậy, lần sau nàng muốn giáo huấn ai, nói với trẫm một tiếng, trẫm giúp nàng thu thập."

Thanh Hồ:...

Một lát sau bị bệ hạ cùng nương nương đuổi ra khỏi tẩm điện, trên mặt Thanh Hồ mang biểu tình hoảng hốt, nàng cảm thấy dường như mình đang nằm mơ. Nàng vừa mới đi ra khỏi tẩm điện liền thấy hai gã thái giám nâng một rương đồ vật muốn đi vào.

Nàng vội vàng lấy lại tinh thần hỏi: " Đây là cái gì?"

Trong đó có một người nói: " Là tấu chương bệ hạ cho người mang từ ngự thư phòng tới."

Khi một rương tấu chương được nâng đến tẩm điện của phi loan cung, hoàng đế bệ hạ đang vui đùa ầm ĩ cùng ái phi của hắn nhìn thấy, trên mặt lập tức trở nên u sầu.

Diêu Yến Yến vội hỏi làm sao vậy, hoàng đế bệ hạ liền đem chuyện hôm nay thượng triều nói ra, thì ra hắn nghe lời ái phi nói, để tể tướng cùng thái phó biết được hắn có khả năng đọc một lần liền không quên được, hai vị cũng không có vô cùng cao hứng, mà ở mong muốn quản lý triều chính của hoàng đế, bọn họ liền trình lên một đống tấu chương cho hắn xem.

" Ái phi, nàng mau nhìn một chút, mấy tấu chương kia đều nói mấy thứ gì mà thiên hạ thái bình, quốc thái dân an linh tinh, đều là mấy lời nói suông."

Hoàng đế bệ hạ khoát tay, vô cùng giận dữ nói: " Trẫm thấy bọn họ chắc chắn đều là nói có lệ cho trẫm! Thiên hạ thật sự thái bình, trẫm còn sẽ mất nước sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.