Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 3



Bổn cung là trọng sinh chứ không phải bị ngu:))))

Chương 3:

Bị Diêu Yến Yến liếc mắt một cái, Diêu Yên Yên trong lòng giật mình nhưng cố cười nói: " Yến nhi, sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"

Diêu Yến Yến cũng không thèm vạch trần nàng, thu hồi tầm mắt, cẩn thận tô vẽ móng tay, chậm rì rì nói: " Chỉ là ta cảm thấy, lấy dung mạo của ngươi, cho dù có chuẩn bị kỹ lưỡng như thế nào, sợ cũng khó lọt nổi vào mắt bệ hạ."

Diêu Yến Yến trước kia, mỗi lần nói chuyện đều không có ý tốt, nhưng chưa bao giờ trực tiếp như lần này, Diêu Yên Yên nhìn chằm chằm khuôn mặt diễm lệ kia, trong lòng đố kị, ghen tức, trên mặt cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa, chỉ là trong phòng vẫn đang còn cung nữ, mới miễn cưỡng nói: " Yên nhi, ta biết ngươi sinh ra đã xinh đẹp, khẳng định có thể khiến bệ hạ yêu thích, chỉ là tính tình này của ngươi cần phải sửa chữa, bệ hạ muốn tuyển phi tần, nhất định phải là người hiền lương thục đức, tài mạo song toàn. Ngươi không biết ăn nói như vậy, dễ bị người ta ghen ghét, tỷ tỷ cũng chỉ nghĩ cho ngươi."

Giờ phút này, cho dù là ai nghe được lời nói này, đều nhìn không ra sai sót, tự đáy lòng sợ còn phải cảm khái Diêu Yên Yên thật sự rộng lượng, ôn nhu chẳng những không tức giận mà ngược lại còn suy nghĩ cho muội muội của mình.

Nhưng Diêu Yến Yến cũng không phải kẻ ngốc, nàng ghét nhất là người như Diêu Yên Yên, rõ ràng trong bụng tâm địa gian xảo, lại còn cố giả bộ làm người thanh thuần, vô tội.

Nàng ngẩng đầu trợn trắng mắt với Diêu Yên Yên, rõ ràng là hành động hết sức thô tục nhưng khi người làm là nàng thì lại mang vẻ phong tình vạn chủng: " Đừng ở chỗ này mà làm bộ, làm tịch. Đợi đến khi vào chiêu đức điện, bệ hạ chỉ cần vừa nhìn thấy ta, khẳng định sẽ kinh diễm, sau đó ba ngàn con sông, chỉ lấy một gáo nước là ta. Đến nỗi những người dung chi tục phấn các ngươi liền bị vứt bỏ, tìm một chỗ mát mẻ nào đó mà phát ngốc."

Không dự đoán được mình sẽ bị Diêu Yến Yến trào phúng như vậy, Diêu Yên Yên đã tức giận đến nói không nên lời, sau một lúc lâu liền oán giận, phẩy tay bỏ đi.

Diêu Yến Yến còn không ngại phiền bồi thêm một câu: " Đi rồi thì đừng trở về, đỡ làm bẩn mắt ta." Thành công đem Diêu Yên Yên cực kì tức giận đuổi đi, chính mình độc chiếm một gian sương phòng, nàng cảm thấy tâm tình thoải mái. Nàng cúi đầu muốn nhìn móng chân mình, lại thấy Thanh Hồ đang trợn mắt, há mồm một bên.

Diêu Yến Yến không chút để ý nói: " Thế nào? Giật mình à?"

Thanh Hồ vội vàng lắc đầu, lắp bắp nói: " Không... không có, chỉ là.... chỉ là cảm thấy ngài.... ngài thực lợi hại."

Diêu Yến Yến nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch.

Đối với chuyện trọng sinh tốt lành như vậy, nàng đương nhiên là mau chóng vui vẻ tiếp nhận rồi, dù sao loại chuyện xuyên qua còn có thể phát sinh, trọng sinh thì tính là gì? Ai kêu nàng là nữ chủ đây? Cho dù chết cũng có phiên bản trọng sinh.

Nghĩ vậy Diêu Yến Yến chợt sửng sốt, xuyên qua là gì? Nữ chủ lại là gì?

Lại nói nữa, từ khi kiếp trước bắt đầu, nàng liền loáng thoáng cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm, hay nói cách khác, lúc còn nhỏ, mỗi khi đi trên đường, nhìn những toàn nhà, nàng cảm thấy có thể xây lên cao nữa, cao nữa; mẫu thân mua cho nàng một bộ xiêm y, nàng sẽ cảm thấy có một loại máy móc có thể làm những bộ xiêm y này một cách nhanh chóng; cho dù khi cưỡi ngựa có thể chạy xa nhưng nàng lại cảm thấy chắc chắn sẽ có phương tiện thoải mái hơn.... Thậm chí, đôi khi, nàng sẽ nói ra một số từ ngữ mà không ai hiểu. Nàng thực sự cảm thấy, nàng cùng với những nữ tử ở đây có gì đó không giống nhau, có thể vì trượng phu, nhi tử, trước mặt bọn họ cố gắng thể hiện, nhẫn nhịn cầu toàn một cách hèn mọn trong bùn đất.

Nhưng mà những việc này, sau khi nàng gặp được bệ hạ, những suy nghĩ ấy dần dần biến mất. Hiện tại đột nhiên nhớ tới, nàng ngẩn ra một lát, nhưng rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần. Điều quan trọng nhất bây giờ là sớm nhìn thấy bệ hạ, từ giờ đến năm chính vũ thứ tư, còn ba năm nữa, chỉ còn ba năm nữa, bọn thổ phỉ sẽ đánh vào thành!

***

Nhóm thải nữ ngoại trừ ở trong tàng tú các tiếp thu dạy dỗ, thời gian còn lại đều ở trong viện, cơm ba bữa cũng ăn tại tiểu lâu.

Ở kiếp trước, lúc này, Diêu Yến Yến cùng đám nữ nhân đó không hợp nên cũng rất ít tiếp xúc với các nàng, ngày nào cũng đều ở một mình, nàng thực sự không rõ, vốn dĩ nàng sống đã thật cẩn thận, nhưng bọn họ lại nói nàng tâm cao khí ngạo không coi ai ra gì, khẳng định là do bọn họ ghen ghét dung mạo của nàng!

Nàng kiếp trước còn vì người khác hiểu lầm mà bất bình, nhưng mà hiện tại, hừ, cùng những người phàm tục này so đo thực là kéo thấp giá trị con người nàng!

Tới chạng vạng, Diêu Yến Yến mang theo Thanh Hồ đi vào thực trai, liền phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn mình có chút cổ quái, nàng cũng không thèm để ý, kêu Thanh Hồ đi lấy cơm cho mình.

Cơm còn chưa ăn được hai miếng liền nghe đám thái nữ rối rít nói xấu.

" Nhìn nàng ta đi đường mà cũng lắc lư như vậy, y hệt như yêu hồ chuyển thế."

Diêu Yến Yến: Còn không phải sao? Bệ hạ nói ta chính là hồ yêu chuyển thế tới câu hồn hắn.

" Thần khí cái gì chứ? Không phải chỉ là một thứ nữ thôi sao?"

Diêu Yến Yến: Thứ nữ thì làm sao? Bổn cung tương lai chính là sủng phi của hoàng đế, Quý phi nương nương, liền khinh thường các ngươi mà.

" Thứ dơ bẩn do nữ nhân ở thanh lâu sinh ra, vậy mà cũng dám so sánh với Yên Yên..."

Nghe đến đây, ánh mắt Diêu Yến Yến lạnh xuống..

Tống Nam Nhi vẫn đang hăng say nói với đám thải nữ về thân thế của Diêu Yến Yến, chỉ thiếu nước đem cả số khách nhân mà mẫu thân Diêu Yến Yến đã tiếp nói ra, bỗng nhiên phát hiện một bàn người trước mắt đều im lặng, Tống nam Nhi kì quái hỏi: " Các ngươi làm sao vậy?"

Ngay sau đó, trên đầu nóng lên, một tô canh đổ lên đầu nàng ta.

"A!" Tống Nam Nhi hét lên một tiếng, ngay sau đó, cổ bị người giữ chặt, ngoắc ra đằng sau. Từ trên ghế dài, bị quăng ngã xuống đất, ngã chổng vó, nhìn tướng ngã chật vật kia, trông y hệt một con cóc vậy.

Tống Nam Nhi nằm trên mặt đất hướng mặt lên trời, liền nhìn thấy Diêu Yến Yến đang đứng trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống.

" Diêu Yến Yến, là ngươi!" Tống Nam Nhi hét lên, liền muốn bò dậy bắt Diêu Yến Yến, nhưng Diêu Yến Yến lúc này đã chiếm ưu thế, thấy Tống Nam Nhi chuẩn bị đứng dậy, nàng liền đá trở về, rồi sau đó, đặt mông ngồi xuống trên bụng Tống Nam Nhi, ép tới nỗi Tống nam Nhi xanh cả mặt, không thể xoay người được, sau đó nàng nhanh nhẹn mà tát nàng ta một cái.

Bang một tiếng, thanh âm thanh thúy, liền đem Tống Nam Nhi đánh thành ngu ngốc.

" Ta thấy những người chọn tú nữ tiến cung đều có tật ở mắt, ngay cả một nha đầu miệng đầy ô ngôn uế ngữ cũng dám dây vào, cũng không sợ một ngày nào đó, họa từ miệng mà ra, làm liên lụy người khác sao?"

Diêu Yến Yến vừa nói lời này, những người muốn tiến lên giúp Tống Nam Nhi tức khắc liền dừng bước. Thời điểm khi các nàng nghe Tống Nam Nhi nói chuyện đều không nghĩ tới, nhưng hiện tại bị Diêu Yến Yến nhắc nhở, mới đột nhiên tỉnh ra. Đúng vậy! Đây là trong cung, tuy rằng xuất thân của các nàng đều không cao, nhưng tốt xấu gì cũng ở trong tàng tú các học một tháng, biết rằng ở trong cung phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, nếu không tới ngày nào đó, chết như thế nào cũng không biết. Mà Tống Nam nhi, loại người này, kì thực rất đáng sợ, tính tình nói mà không biết lựa lời, nếu một ngày nào đó phạm tội tới trước mặt bệ hạ, tội lỗi sẽ tính trên đầu cửu tộc, các nàng nếu lúc đó quá thân cận với nàng ta, cũng khó tránh khỏi liên lụy.

Nghĩ đến đây, cũng không ai dám tiến lên nữa. Trong lòng hiểu rõ vì sao Diêu Yến Yến đối phó với Tống Nam Nhi, thế nhưng đối với nàng lại có vài phần khâm phục. Càng không nói tới việc nàng sinh ra mỹ mạo, khi đánh người lại có vẻ hiên ngang mà nhu mị, thật sự là cảnh đẹp, ý vui.

Nhưng người bị đánh là Tống Nam Nhi lại không nghĩ như vậy, nàng ta từ đầu đến lưng đều ướt dầm dề, một bên mặt vừa đau, vừa nóng rát, không chờ nàng lại phản ứng, má phải bỗng bị quăng thêm một cái tát.

Diêu Yến Yến kiếp trước bị hoàng đế sủng hư, đi đến đâu cũng hoành hành ngang ngược như cua, nên đối với thủ lĩnh của đám thổ phỉ còn dám nhổ nước miếng, đối với một thải nữ miệng không sạch sẽ, lại càng không hề sợ hãi, một câu liền dọa lui đám thải nữ khác, nàng tay năm tay mười, bạch bạch bạch tát Tống Nam Nhi một hồi mười mấy cái, đánh tới khi nàng ta mắt đầy sao, hai má sưng to, mới không tình nguyện mà dừng lại.

Là nàng tính sai, lẽ ra nên mang theo tấm gỗ, đánh như vậy thật đau tay.

Vào lúc này, ngoài cửa thực trai truyền đến tiếng hô: " Ngô nữ quan tới"

Diêu Yến Yến giương mắt nhìn qua, thấy một người mặc áo lục thuần tịnh thâm, cùng với đoàn người theo sau nàng tiến vào, còn có cả Diêu Yên Yên.

Diêu Yến Yến nhướng mày, khó trách không nhìn thấy nữ nhân ngốc này, hóa ra là đi cáo trạng.

Nhìn thấy Ngô nữ quan đanh mặt, bộ dáng nghiêm túc, linh quang chợt lóe, bỗng nhiên hai mắt đảo hướng về phía Tống Nam Nhi.

Cho rằng Ngô nữ quan đến là có thể cứu được Tống Nam Nhi đang bị đánh tới nức nở, nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.

Mọi người cũng chưa nghĩ đến, dù Ngô nữ quan đã đến nhưng Diêu Yến Yến vẫn dám ra tay với Tống Nam Nhi, một bên kính nể nàng, một bên thầm vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Ngô nữ quan nhíu mày, tức giận nói: " Còn không mau đem người kéo xuống." Vài cung nữ lập tức đứng lên, đem Diêu Yến Yến còn đang ngồi trên người Tống Nam Nhi kéo xuống.

Diêu Yến Yến không chút sợ hãi, ngay thẳng nói: " Tống Nam Nhi nhục mạ mẫu thân của ta, nàng ta xứng đáng bị đánh."

Thanh Hồ vội vàng bẩm báo: " Hồi Nhô tư lễ, những gì Diêu thải nữ nói đều là thật." Ngô nữ quan là chưởng quản lễ giáo của nữ quan trong cung, nhóm thải nữ đều xưng hô là nữ quan, nhưng cung nữ vẫn phải có nề nếp mà xưng hô chức vị.

Ngô nữ quan lại nhìn về phía những người khác, nhóm thải nữ cũng đều thừa nhận, rốt cuộc ở trước mặt Ngô nữ quan, không có ai sẽ vì bảo vệ Tống Nam Nhi mà mạo hiểm nói dối.

Thấy thế, trong lòng Ngô nữ quan cũng có cân nhắc, dung mạo Diêu Yến Yến thật sự xuất sắc, nếu tới ngự tiến, khẳng định là có thể được bệ hạ ưu ái, nhưng tính tình hành sự lại tùy ý, thật không thích hợp lưu lại hậu cung. Nếu không tốt, thậm chí còn có khả năng lưu lại hậu họa.

Ngô nữ quan vốn dĩ ưu ái Diêu Yến Yến vì nghĩ có khăn năng nàng sẽ được ưu ái trong tương lai, hiện tại thấy việc này, liền có chút do dự. Một lát sau, liền nói: " Tống thải nữ miệng xuất ra những lời xấu xa, phẩm hạnh không hợp, loại bỏ khỏi danh sách tham tuyển, ngày mai đến cụ giặt giũ làm việc. Diêu thải nữ cấm túc ở tĩnh thất trung tư ba ngày, sao chép nữ giới một trăm lần. Nàng suy nghĩ cẩn thận, với bộ dáng này của Diêu Yến Yến, nếu đến chiêu đức điện, Thái hậu nhìn thấy, khẳng định sẽ không vui.

Nghe xong phán quyết, Diêu Yên Yên đứng ở phía sau nữ quan cong cong khóe môi, hai ngày sau chính là ngày tuyển chọn ở điện chiêu đức, nếu Diêu Yến Yến ở tĩnh thất trung tư ba ngày, tất nhiên sẽ bỏ qua đợt tuyển chọn, cho dù nàng ta có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, nếu hoàng đế không thấy được thì cũng vô dụng.

***

Ngồi ở trong tĩnh thất, một bên gặm táo, một bên cầm bút lông vẽ loạn, Diêu Yến Yến tỏ vẻ: Một đám ngốc, hai ngày sau bệ hạ căn bản sẽ không đi điện chiêu đức, đi cũng uổng phí."

Mà chờ tới ngày tất cả nữ nhân đều đi điện chiêu đức, lúc đó viện hội tụ ít người, nàng liền có thể chạy tới lan ngô cung tìm bệ hạ, hoàn mỹ!

" Ai, ta thực đúng là một đứa bé lanh lợi mà."

Cùng lúc đó, hoàng đế bệ hạ vừa mới trọng sinh nhưng lại cho rằng mình chẳng qua là biết trước việc tương lai qua một giấc mộng, lòng còn đang sợ hãi sờ sờ cái bụng, may mắn là không bị lủng lỗ, lại nhớ tới khuôn mặt mềm mại của Diêu phi trong mộng, trên mặt lộ ra một nụ cười say mê.

Nhìn thoáng qua thái giám hầu hạ cuộc sống hằng ngày đứng một bên, khóe miệng hơi hạ xuống.

Hoàng đế hoảng hốt hỏi: " Hôm nay là hôm nào?"

Thái giám nói ngày tháng của hôm nay, lại nhắc tới việc hai ngày sau tuyển phi ở điện chiêu đức.

Hoàng đế bệ hạ nhớ tới Diêu phi ở trong mộng, đầu quả tim run lên, lập tức từ long sàng bò dậy, hét lên: " sao phải chờ hai ngày sau. Trẫm hiện tại muốn đi tìm Diêu phi."

Đúng lúc, thái hậu nương nương tới, đem " Diêu phi" nghe thành " yêu phi", lão nhân gia nhăn mày lại, không vui.

Vì thế, khi vừa mới bước ra khỏi cửa lớn điện Tử Thần, hoàng đế đã bị áp trở về.

Hoàng đế đang bị phạt lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một góc trăng non, nghĩ thầm: Ở trong mộng, chính vì trẫm chạy đến cung Ngô lan, mới bỏ lỡ tuyển phi hai ngày sau, đến nỗi tới vài tháng sau mới gặp được ái phi, lúc này đây, trẫm nhất định phải sửa soạn thực phong lưu, tiêu sái, nhất định phải sớm tới điện chiêu đức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.