Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 38: Dặn dò hậu sự



Trẫm sắp chết!

Sắp chết!

Đã chết!

.......

Những lời này giống như một ma chú, ở trong đầu hoàng đế bệ hạ không ngừng vọng lại. Hắn cũng quên mất việc mở to mắt, chỉ u u mê mê mà nằm ở trên giường, ngơ ngác suy nghĩ những lời nói vừa rồi, cả cơ thể như lâm vào tuyệt vọng.

Ong vò vẽ đốt người ta đau như vậy, những vết thương ở nơi bị đốt còn hóa đen. Trẫm sớm nên nghĩ đến chuyện nó có độc. Trẫm từng cho rằng, trẫm là người trọng sinh, chỉ cần trẫm nỗ lực cho tốt, trẫm nhất định có thể đem theo ái phi sống những ngày lành tháng tốt, nhưng mà vì cái gì, vì cái gì mà trẫm lại phải chết đây?

Giả sử trời xanh thật sự chiếu cố trẫm, sao nỡ để trẫm tuổi còn trẻ mà phải chết sớm?

Hoàng đế bệ hạ nhớ tới nguyên nhân gây ra cái chết của mình, vừa tuyệt vọng lại ảo não. Trong cơn hôn mê cứ vậy mà hối hận vô cùng, nếu trẫm biết trước, trẫm sẽ không đi chọc cái tổ ong vò vẽ kia, cũng sẽ không bị ong đốt, nếu trẫm không có bị ong đốt, thì hiện tại trẫm vẫn đang còn sống, nếu trẫm còn sống, thì ái phi cũng sẽ không vì trẫm mà thương tâm, khổ sở...

Hoàng đế bệ hạ càng nghĩ càng khổ sở, nhưng mà hắn lại phát giác đầu óc mình đang dần thanh tỉnh, trên người cũng không còn đau như trước nữa.

Nhận thấy được biến hóa của thân thể, hoàng đế bệ hạ lại càng thương tâm, trẫm quả nhiên là sắp chết rồi, vậy mà lại đang hồi quang phản chiếu.

Nên làm cái gì bây giờ? Nếu như trẫm chết, ái phi phải làm sao bây giờ? Nàng nhu nhược lại thiện tâm như vậy, nếu trẫm chết, nàng nhất định sẽ bị người khác khi dễ!

Huống hồ... nàng không chừng còn đã hoài cốt nhục của trẫm, nếu trẫm đi rồi, mẫu tử bọn họ sẽ phải chịu lẻ loi, rất đáng thương!

Ai sẽ thương tiếc cho ái phi cùng hài tử đáng thương của trẫm? Bởi vì trước đó trẫm đã tính kế Chương lão đầu, nếu như trẫm chết, hắn nhất định sẽ tra tấn ái phi và hài nhi của trẫm!

Hoàng đế bệ hạ càng nghĩ càng tuyệt vọng, hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ lại một sự kiện, đột nhiên mở mắt ra.

Nháy mắt tiếp theo, hắn liền thấy ái phi của mình, hai mắt hồng hồng ngồi trước mặt mình. Hoàng đế bệ hạ vội vàng hỏi: " Ái phi, nàng cũng bị ong vò vẽ đốt, hiện tại thấy trong người thế nào?"

Diêu Yến Yến thây sbeej hạ cuối cùng cũng tỉnh, tảng đá đè trước ngực cuối cùng cũng buông xuống. Nghe được bệ hạ vừa tỉnh đã quan tâm hỏi han nàng, nàng khôi khỏi cười, đáp: " Bệ hạ, thần thiếp chỉ bị đốt hai cái, vận khí tốt, miệng vết thương lại không có châm độc, bôi thuốc một chút thì tốt rồi."

Nghe được nàng nói, nàng không có trúng độc. Hoàng đế bệ hạ cuối cùng cũng yên tâm. Hắn nhẹ nhàng thở ra, muốn giơ tay sờ sờ nàng, nhưng lại nhớ tới mình là người sắp chết, không khỏi ảm đạm mà từ bỏ ý niệm này.

Diêu Yến Yến tự nhiên không biết suy nghĩ lúc này của bệ hạ, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, còn tưởng rằng vì trúng độc nên hắn suy yếu. Đau lòng mà sờ sờ đầu hắn, nói: " Bệ hạ có khát không, thiếp đi lấy cho người ly trà nóng."

Hoàng đế bệ hạ bây giờ rất khát, nhưng mà hiện tại hắn không muốn ái phi rời khỏi tầm mắt của mình. Hắn sợ hãi khi nàng vừa rời đi, hồn hắn liền lìa khỏi xác mà về Tây Thiên, rốt cuộc cũng không nhìn nàng.

Bởi vậy hắn lắc lắc đầu, lừa nàng: " Trẫm không khát, nàng ở lại cùng trẫm trò chuyện."

Nàng nhìn thấy được vẻ bất an trong ánh mắt hắn, cho rằng vì thân thể suy yếu nên hắn thiếu cảm giác an toàn, vì thế ngoan ngoãn ngồi lại mép giường.

Sau khi hai người nhỏ giọng mà nói mấy câu, hoàng đế bệ hạ giương mắt nhìn một vòng gian nhà gỗ nhỏ này, thấy trong phòng treo một ít nông cụ, lại hỏi: " Nơi này là nơi nào?" Nhắc tới cái này, nàng lập tức thò lại, nhỏ giọng nói: " Bệ hạ, người có nhớ lúc chúng ta bị ong vò vẽ đuổi theo đã vô tình chui vào một lùm cây không? Sau đó, người liền hôn mê, lúc này ta mới phát hiện, hóa ra bên trong lùm cây này, vậy mà lại có một căn nhà nhỏ này.Mới vừa rồi thiếp đi múc nước, có nhìn nhìn một chút liền phát hiện, quanh căn nhà này có rất nhiều lùm cây như vậy để che giấu tai mắt, vị trí cây rừng sinh trưởng xung quanh rất lạ, chúng che trở lẫn nhau, từ bên trong có thể mơ hồ nhìn thấy bên ngoài, nhưng từ ngoài nhìn vào trong, một chút dị thường cũng khó mà phát hiện được, khó trách trần thống lĩnh cũng thị về nhiều lần lên núi kiếm tìm nhưng lại không thể tìm ra được."

Nghe xong lời này, hoàng đế bệ hạ lại hỏi: " Ý của nàng là, chủ nhân của gian nhà gỗ này chính là Nhất Tâm tiên sinh?"

Nàng gật đầu, hưng phấn nói: " Nhất định là hắn, không thể sai."

Nàng chờ mong mà nhìn phản ứng của bệ hạ, lại phát hiện, hắn thoạt nhìn chẳng những không cao hứng mà trên mặt còn có chút khổ sở. nàng nghi hoặc nói: " Bệ hạ, sao người lại không cao hứng chút nào vậy?"

Rốt cuộc cũng tìm được Nhất Tâm tiên sinh, lấy tính tình của hoàng đế bệ hạ mà nói, lúc này hẳn là nên kích động từ trên giường nhảy lên, nhưng mà hắn lại nghĩ đến bản thân sắp chết, thế nào cũng không cao hứng nổi.

Hắn rầu rĩ nói: " Ái phi, lúc trẫm nữa tỉnh nữa mê, nghe thấy có người nói chuyện, chính là chủ nhân nhà gỗ này?"

Diêu Yến Yến gật đầu nói: " Vâng bệ hạ, chính là chủ nhân căn nhà gỗ này, cũng có thể là Nhất Tâm tiên sinh. Là hắn đã giúp người xử lý miệng vết thương, thủ pháp cực kỳ điêu luyện, chắc hẳn hắn còn là một đại phu."

Hoàng đế bệ hạ gật đầu, thanh âm có chút khàn khàn: " Vậy thì đúng rồi, trẫm kiếp trước từng nghe nói qua, Nhất Tâm tiên sinh này chẳng những là một mưu sĩ, còn là một thần y nữa, cái gì cũng đều biết."

Hoàng đế bệ hạ rõ ràng đang rất suy yếu, nhưng lại không chịu đi ngủ, vẫn luôn kiên trì nói chuyện cùng nàng. Diêu Yến Yến rất là đau lòng, nàng sờ vào tóc mai bệ hạ, khuyên nhủ: " Bệ hạ, người cứ ngủ một lát đi! Cho dù muốn đả động Nhất Tâm tiên sinh, cũng phải dưỡng thân thể cho tốt lên đã."

Nhưng mà hoàng đế bệ hạ lại không chịu đi ngủ, hắn sợ sau khi hắn ngủ một giấc, liền không thể tỉnh lại được nữa. Hắn nằm ở trên giường, giương mắt nhìn vành mắt hồng hồng của ái phi nhà mình, thầm nghĩ: Nhất định là trước khi trẫm tỉnh lại, ái phi đã khổ sở khóc lóc rất nhiều. Bởi vậy nên hiện tại, nàng cũng sợ trẫm khổ sở nên vẫn miễn cưỡng vui vẻ cười.

Nàng cứ như vậy, cho dù trẫm sắp chết, cũng nhất định phải an bài đường lui cho nàng thật tốt.

Trong lòng nghĩ vậy, hoàng đế bắt đầu lo tính hậu sự: " Ái phi, ngoại trừ ba mươi vạn lượng trẫm giấu trong ngăn tủ kia, dưới long sàng của trẫm còn có một khoang bí mật, bên trong có hai mươi vạn lượng ngân phiếu. Chờ sau khi nàng hồi kinh, liền đem số tiền đó tìm ra, nhân lúc quốc nội còn chưa đại loạn, mang theo số tiền đó cùng lệnh bài thống lĩnh Vũ Lâm Quân, lựa chọn thêm hộ vệ, sau đó đến một nơi không có tranh chấp mà sinh hoạt cho thật tốt!" Năm mươi vạn lượng hẳn là đủ cho nàng sống một đời không lo áo cơm, vô ưu vô lo. Cho đến lúc, nàng gặp được một người tốt mà nàng ái mộ...

Hoàng đế bệ hạ nghĩ đến đây, cái mũi liền cực kỳ đau xót, thiếu chút nữa nước mắt liền rơi xuống. Nếu có người có thể toàn tâm đối tốt với nàng, thì trẫm... trẫm sẽ uống canh Mạnh Bà, miễn cho mỗi ngày ở dưới hoàng tuyền đều ghen.

Diêu Yến Yến nào biết suy nghĩ trong lòng bệ hạ, nghe xong lời này, nàng sửng sốt một chút. Thầm nghĩ: Ơ, đến bây giờ cũng đã tìm được Nhất Tâm tiên sinh rồi! Sao bệ hạ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định cầm tiền chạy trốn. Cái này rốt cuộc là loại chấp nhất gì đây trời?

Bây giờ nếu là ngày thường, nàng đã sớm dùng một loạt các loại thủ đoạn khuyên bệ hạ sớm từ bỏ cái ý tưởng đó đi, nếu là vua một nước còn không giữ nổi tính mạng của người bên cạnh mình, vậy thì cho dù mang tiền chạy đến chân trời góc biển, bọn họ cũng không thể nào trốn được sự nhòm ngó của tiểu nhân.

Nhưng mà nhìn bệ hạ hai mắt phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt, suy yếu, nên không đành lòng đã kích bệ hạ ngay lúc này. Nàng nhìn thấy môi hắn khô nứt đến nỗi bong cả da, vì thế nói: " Bệ hạ, để thiếp đi rót cho người chén nước ấm, người đợi chút nhé!"

Nói xong, nàng giúp hắn dịch góc chăn, sau đó xoay người đi ra ngoài. Hoàng đế bệ hạ nhìn chằm chằm bóng dáng nàng rời đi, mãi cho đến khi tấm lưng kia biến mất, cũng không chịu thu hồi tầm mắt. Hắn thầm nghĩ: Trẫm muốn thay đổi chủ ý, ái phi tốt như vậy, cho dù mỗi ngày ăn dấm đến chết, trẫm cũng sẽ không uống một giọt canh Mạnh Bà. Uống canh Mạnh Bà rồi, trẫm sao có thể còn chờ nàng cùng đầu thai?

Diêu Yến Yến cũng không biết hoàng đế bệ hạ bây giờ đầu óc đã tự tưởng tượng ra cảnh mình đi tới cầu Nại Hà. Nàng đóng lại cửa phòng, cẩn thận sờ sờ đôi mắt, thầm nghĩ thuốc mỡ kia thật cay, rõ ràng bôi lên da mát mẻ thoải mái như vậy, vậy mà không cẩn thận cọ lên mắt chút xíu, thế nhưng xém chút nữa sưng cả lên, lần sau bôi thuốc nhất định phải cẩn thận hơn nữa mới được.

Để đi tới phòng bếp phải đi qua nhà chính, lúc này mới phát hiện chủ nhân nhà gỗ đang tiếp đãi khách nhân.

Khách nhân kia trông vẫn còn trẻ tuổi, ước chừng còn chưa đến hai mươi, người mặc trường bào của người tập võ, nhìn chất liệu có vẻ không phải quý giá, nhưng so sánh với bộ quần áo vải bộ của chủ nhân nhà gỗ, đã tính là thập phần quý giá.

Nàng vốn cũng không để ý lắm, cũng chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, lại phát hiện nam tử kia mang đôi giày đen có hình dáng kỳ quái, mũi giày là đầu nhọn nhếch lên, chỉ có người Trần Quốc mới có thói quen mang loại giày này!

Vậy đây là người Trần Quốc! Chẳng lẽ hắn chính là hoàng đế Trần Quốc kiếp trước đã thỉnh Nhất Tâm tiên sinh rời núi?

Chuông cảnh báo trong lòng Diêu Yến Yến vang lên, nhưng ngay sau đó nàng lại liếc mắt một cái, cố tình đánh giá đối phương cẩn thận, mới nhẹ nhàng thở ra, đời trước nghe nói hoàng đế Trần Quốc lưng hùm vai gấu, râu dài bay trong gió. Người trước mắt này tuy cũng có phần cao lớn, nhưng mặt lại trắng, cũng mang phần khí chất hòa nhã, càng nhìn càng thấy giống một văn nhân. Hắn không phải là hoàng đế Trần Quốc.

Nhưng mà dù sao hắn cũng là người Trần Quốc, vẫn nên phòng bị!

Mà lúc này, nam tử tuổi trẻ cũng nhận ra được có người đang đánh giá mình, cũng ngẩng đầu, nhìn thấy Diêu Yến Yến liền ngẩn ngơ, không nghĩ bên trong ngôi nhà gỗ đơn sơ, thế nhưng lại có thể xuất hiện một mỹ nhân cao gầy, diễm lệ như vậy, nhìn thấy cặp mắt kia của nàng như chứa muôn vàn ưu sầu, đôi mắt đào hoa vẫn còn ửng đỏ, thiếu niên trẻ tuổi như cảm thấy được tâm mình đã bị bắt lấy, rơi vào đôi mắt đào hoa, đẹp đẽ, trong veo như hồ nước ấy.

Một lát sau, hắn mới lấy lại tinh thần, không khỏi xấu hổ mà khụ một tiếng, nghiêng đầu nói chuyện với chủ nhân nhà gỗ: " Vị này là..?" Chủ nhân nhà gỗ xoa xoa chòm râu nói: " Đây là khách nhân được ta cứu chữa." Nói xong liền đem ngọn nguồn giải thích một lần.

Chàng trai trẻ kia nghe được mỹ nhân xinh đẹp, trẻ tuổi này đã là phu nhân nhà người ta, không khỏi lộ ra vài phần thất vọng, lại thủ lễ nên cũng không tiếp tục nhìn nàng.

Mà Diêu Yến Yến, sau khi vào bếp, cố gắng bắc nước lên bếp, liền trách ở cửa phòng bếp vểnh tai nghe trộm hai người kia nói chuyện, vốn hai người đó nói chuyện không lớn, mà từ chỗ nàng đến đó cũng khá xa, hoàn toàn không thể nghe rõ được, chỉ mơ hồ nghe được chàng trai kia khuyên chủ nhân nhà gỗ đến Trần Quốc, còn nói quân vương Trần Quốc là một hoàng đế tốt, sẽ chiêu đảo hiền sĩ blah blah, tóm lại chính là đem quân vương Trần Quốc ca ngợi, thổi phồng lên tận trời cao.

Diêu Yến Yến có chút khinh thường, bệ hạ nhà nàng mới là hoàng đế tốt nhất nhé. Nhưng mà vì vậy, nàng đối với thân phận của chủ nhân nhà gỗ càng thêm yên tâm, nhưng đồng thời đối với nam nhân trẻ tuổi của Trần Quốc kia càng thêm kiêng kị.

Người này thoạt nhìn rất quen thuộc với chủ nhân nhà gỗ, so với các nàng thì rõ ràng là có ưu thế hơn, xem ra nàng cùng bệ hạ phải nhanh chóng hành động, quyết không thể để hoàng đế Trần Quốc dành được trước!

Nghĩ như vậy, nàng nhanh chóng rót nước ra ly. Khi đi ngang qua nhà chính còn cố ý thả chậm bước chân, một là nhân cơ hội này nghe lén thêm chút nữa, hai là muốn biểu hiện ra sự đoan trang ưu nhã của mình, để làm tăng thêm độ hảo cảm của Nhất Tâm tiên sinh đối với họ.

Trở về giường của hoàng đế bệ hạ, nàng đem cửa đóng lại. Sau đó liền đem chuyện mình phát hiện được kể cho hắn nghe. Nàng nói: " Bệ hạ, ta vừa nghe lén được Nhất Tâm tiên sinh còn chưa có đáp lời mời của người Trần Quốc, hắn nói còn muốn suy xét thêm mấy ngày, đây rõ ràng là cơ hội của chúng ta mà!"

Hoàng đế bệ hạ cảm thấy thời gian hồi quang phản chiếu của mình cũng thật dài mà, nghe thấy ái phi nói như vậy. Hắn chớp chớp mắt, mơ hồ cảm thấy giống như mình đã hiểu lầm điều gì đó. Thanh âm run rẩy nói: " Ái phi, trẫm... trẫm không phải sắp chết ư?"

Diêu Yến Yến phát ngốc, hoài nghi bệ hạ sốt đến mơ hồ, nàng sờ sờ đầu bệ hạ: " Bệ hạ, người nói cái gì vậy? Ai nói người sắp chết?"

" Nhưng trẫm... trẫm trước đó rõ ràng nghe được các người nói trẫm sắp không chịu nổi nữa, muốn chuẩn bị hậu sự cho trẫm." Sau khi bệ hạ nói đến câu này, lại phảng phất cảm thấy mình lâm vào cảnh tuyệt vọng một lần nữa.

Diêu Yến Yến nghe được lời này, tức khắc hiểu ra những phản ứng kỳ quái của bệ hạ trước đó là vì cái gì, dở khóc dở cười, nàng sờ sờ đầu bệ hạ, cười nói: " Bệ hạ ngốc, sao người có thể ngốc như vậy chứ?" Nàng cười, đem sự thật giải thích rõ ràng một lần, mới nói: " Bệ hạ, lúc đó ý thức của người không thanh tỉnh, chắc là nghe lầm rồi!" Hoàng đế bệ hạ nghe xong từ đầu đến cuối, vẫn còn ngơ ngác không kịp phản ứng lại: " Trẫm... không cần phải chết? Trẫm không chết!" Hắn rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, tất cả những cảm xúc tuyệt vọng cùng bi thương lúc trước đều bị đá hết ra ngoài, một chút yếu ớt cũng không còn cảm nhận được, bật dậy, từ trên giường nhảy lên, phấn khởi mà ôm lấy ái phi của mình hôn mấy cái: " Thật tốt quá, thật tốt quá!" Hắn kích động mà cười không ngừng. Nàng nhìn bộ dáng này của hắn. cũng nhịn không được bật cười, chỉ mới cười một chút lại vội vàng che miệng lại, làm tư thế im lặng nhắc nhở bệ hạ.

Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc cũng nhớ tới bên ngoài còn có người. Lập tức bưng kín miệng, mặc dù không phát ra âm thanh nhưng cặp mắt kia vẫn hơi cong cong, ý cười từ bên trong nồng đậm phát ra, tràn đầy vui sướng.

Hai người ngồi ở trên giường ôm nhau hồi lâu, chờ đến khi bình tĩnh lại, hoàng đế bệ hạ nói với nàng: " Ái phi, giúp trẫm rửa mặt, chỉnh trang lại, trẫm sẽ thu thập tất cả, phải mang tinh thần tốt gấp trăm lần đi ra ngoài, đem người Trần Quốc hạ thấp xuống, sau đó mượn sức Nhất Tâm tiên sinh về phe chúng ta!"

Nhưng mà Diêu Yến Yến nghe xong lời này lại lộ ra thần sắc không tán đồng. Do dự nói: " Bệ hạ, lúc này mà đi, sợ là không tốt lắm đâu!"

Hoàng đế bệ hạ cầm tay nhỏ của nàng, nhẹ nhàng hỏi: " Ái phi là đang lo lắng cho thân thể của trẫm? Trẫm không có việc gì, hiện tại tinh thần rất tốt, trẫm..."

" Bệ hạ, ý của thần thiếp không phải cái này."Diêu Yến Yến do dự nhìn hắn, đối với ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của bệ hạ, nàng thở dài, xuống giường, đi đến giá gỗ cạnh cửa mang tới một chiếc bồn gỗ chứa nước. Hoàng đế bệ hạ kì quái liếc mắt nhìn nàng một cái, liền nghe thấy nàng nói: " Bệ hạ, người tự xem đi!"

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, liền cúi đầu nhìn tới cái bồn gỗ, lại thấy trên mặt nước phẳng lặng kia, xuất hiện một cái ảnh ngược hơi vặn vẹo, là một cái..... Đầu heo!

Hoàng đế bệ hạ khiếp sợ mà trừng lớn hai mắt, ảnh ngược đầu heo trong chậu nước cũng trừng lớn hai mắt.

Hoàng đế bệ hạ giơ tay sờ mặt, đầu heo kia cũng nâng tay lên, sờ vào một bên khuôn mặt sưng phồng.

Trẫm... sao trẫm có thể biến thành cái dạng này?

Trẫm... trẫm mới vừa rồi đã dùng cái gương mặt này thân cận cùng ái phi?

Nghĩ đến mình mới vừa rồi còn dùng cái đầu heo này hôn ái phi vài cái, hoàng đế bệ hạ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa thì ngất xỉu.

Hắn cứng đờ ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn vào trong mắt nàng, quả nhiên thấy được ảnh ngược đầu heo trong mắt đối phương.

Hoàng đế bệ hạ a một tiếng, nằm xuống, kép chăn, rúc vào bên trong. Trẫm không muốn sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.