" A______" Hoàng đế bệ hạ kêu thảm thiết một tiếng, che mông lại. sắc mặt vặn vẹo, lại vẫn miễn cưỡng hướng về phía Diêu Yến Yến đang trợn mắt há mồm phía trước trưng ra khuôn mặt tươi cười.
Mà bốn thị vệ ở kia, từ lúc hoàng đế té ngã thì liền chuyển mắt qua chỗ khác, đồng loạt làm bộ như không phát hiện dáng vẻ mất mặt của bệ hạ, hiển nhiên là đã quá quen thuộc với những tình huống như vậy rồi.
Diêu Yến Yến lại ngơ ngác đứng trên thạch đài, nhìn hoàng đế đứng dậy khỏi mặt đất một cách chậm rì, lại tiếp tục trưng ra bộ dáng cười lấy lòng với nàng. Mũi nàng bỗng chua xót, không chút nghĩ ngợi mà từ trên thạch đài bay vọt xuống, sắc áo bay bay giống như cách bướm màu đỏ.
Hoàng đế nhìn nàng từ trên thạch đài nhảy xuống, bất chấp trên người còn đau, lập tức khẩn trương mở ra hai tay chạy tới, tiếp lấy cánh bướm kia ôm vào trong ngực.
Một thân thể trọng lượng lớn từ trên thạch đài đập xuống, hoàng đế nghẹn đỏ mặt, lại phát hiện bản thân vậy mà chỉ lui về một bước chứ không ngã ngồi xuống đất, tức khắc thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Diêu Yến Yến vẫn nhìn chằm chằm hắn, không buông tha bất cứ biểu cảm nhỏ nhất nào trên mặt của hoàng đế, cũng chính vậy, nàng lập tức xác định được, không sai, đây chính là bệ hạ!
Một cỗ nhiệt ý từ trong lòng bốc lên tới mặt nàng, Diêu Yến Yến mũi ửng đỏ, gào lớn một tiếng: " Bệ hạ! Người cũng đã trở lại! Thật tốt quá! Huhuhuhu..."
Hoàng đế bệ hạ bị nàng gào đến ong ong cả lỗ tai, nhìn nhìn biểu tình hết sức quen thuộc kia của ái phi, hắn cũng sinh ra một loại hưng phấn vì vẫn được gặp lại nàng.
Hai người kích động mà nhìn đối phương, đồng thời mở miệng nói:
" Bệ hạ cũng trọng sinh?"" Ái phi cũng nằm mộng?"
Cũng chẳng thèm chú ý đến lời nói của đối phương có chỗ không thích hợp, hai người chăm chú nhìn đối phương rồi bỗng ôm đầu khóc rống lên. Làm một đám thị vệ kinh ngạc đến nhảy dựng lên.
Một người là cữu ngũ chí tôn, một người là mỹ nhân nơi hậu cung, vốn nên luôn giữ tốt dáng vẻ, khí chất ưu nhã, nhưng mà lúc này, lại tựa như hai đứa trẻ lạc đường thật lâu bỗng nhiên gặp lại, ôm lấy nhau mà khóc lóc, thanh âm cực lớn, chấn động đến cả phòng ốc sưởi ấm khiến đám cung nhân nhịn không được mà thăm dò xem rốt cục là ai lại lớn mật như thế, dám ở trong cung gây ồn ào.
Vừa thấy trong đó có một người mặc long bào, đúng là hoàng đế bệ hạ của bọn họ thì cả kinh xoa xoa con mắt, cho rằng mình đang nằm mơ. Một lát sau hồi hồn, vội vàng cúi đầu trốn trở về, sợ nhìn thấy trò hề của hoàng đến bệ hạ sẽ bị bắt về trị tội.
Đám thị vệ cũng liếc nhìn nhau, lặng lẽ rụt đầu rụt cổ, làm bộ mình không tồn tại.
Nhưng mà hoàng đế bệ hạ cùng với Diêu Yến Yến lại hồn nhiên quên mình tiến vào cảnh giới chỉ có hai người. Khóc khóc lóc lóc một hồi, lại đồng loạt nhìn nhau nở nụ cười, tiếng cười sáng lạn mà tươi đẹp như hai đứa trẻ vẫn chưa nếm trải thế sự.
Diêu Yến Yến cười cười, lại nhíu mày, oán trách nói:" Bệ hạ, người đã trở lại, tại sao không đến tìm ta? Người ta đã nhiều ngày phải chịu khổ a!"
Hoàng đế vừa nghe, lập tức đau lòng mà cầm tay nhỏ lạnh lẽo của giai nhân, áy náy nói: " Là trẫm sai rồi, để ái phi phải chịu khổ." Sau đó ánh mắt lại kiên định: " Ái phi, nàng nói đi, là ai khi dễ nàng, trẫm nhất định đánh người đó hai mươi trượng."
Diêu Yến Yến nhịn cười, kiều thanh nói: " Bệ hạ, ngài không biết, nhân gia từ sau khi trở về phải chịu vắng vẻ, ăn không ngon, ngủ không yên, nhà chỉ được dùng một nữa, đến cả nha hoàn cũng phải xài chung, ăn cơm phải tự mình đi ăn, đến trễ một chút chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn..." Lúc đầu còn cảm thấy không có gì, nhưng càng nói Diêu Yến Yến càng thấy tủi thân, nghỉ đến ngày chẳng lành ở kiếp trước, đôi mắt lại càng đỏ.
Hoàng đế vừa nghe, đau lòng đến nỗi lồng ngực trĩu nặng, hắn vốn không nghĩ tới, ở nơi hắn không nhìn thấy, ái phi của hắn lại phải chịu nhiều khổ cực đến vậy! Hắn nắm chặt tay nhỏ của giai nhân, run giọng nói: " Nàng khổ cực rồi!"
Diêu Yến Yến anh anh mà ngã vào lồng ngực hoàng đế bệ hạ, ủy khuất nói: " Nếu chỉ là ăn uống khổ cực một chút, cũng không tính làm gì, bệ hạ ngài cũng biết, thần thiếp vốn xuất thân hàn vi, từ trước đến nay đều có thể chịu khổ."
Hoàng đế ôm lấy thân hình mềm mại của ái phi, càng đau lòng hơn: " Nàng đừng nói vậy, ái phi trẫm là thiên tiên hạ phàm, phải nên hưởng phước từ nhỏ."
Thiên tiên hạ phàm? Bọn thị vệ liếc mắt nhìn dung nhan diễm lệ của Diêu Yến Yến liền thấy không giống người tốt chút nào, liền bảo trì trầm mặc
Nghe xong lời hoàng đế nói, Diêu Yến Yến hừ hừ một tiếng, lại nói: " Bệ hạ, người biết không? Thần thiếp không thể đi điện chiêu đức gặp gỡ ngài, chính là vì ở giữa có người làm khó dễ, muốn chia rẽ thần thiếp cùng bệ hạ."
Hoàng đế vừa nghe liền nhớ ngay đến kẻ mạo danh Diêu Yên Yên, lập tức giận tím mặt, nói: " Ái phi nói đúng, trẫm cũng đã biết." Nói xong liền mang những việc xảy ra ở điện chiêu đức kể lại.
Diêu Yến Yến nghe xong, chớp chớp mắt, nàng thật sự không nghĩ đến Diêu Yên Yên thế mà lại dám trộm ngọc bội của nàng, may là bệ hạ cũng trọng sinh, nếu không mưu kế của tiện nhân kia không phải sẽ thành công sao? Như vậy, chắc hẳn kiếp trước Diêu Yên Yên cũng trộm ngọc bội của nàng, chỉ là ở kiếp trước bệ hạ không đi điện chiêu đức, ngọc bội không có tác dụng, sau đó Diêu Yến Yến liền may mắn gặp được bệ hạ, Diêu Yên Yên tự nhiên cũng không còn cơ hội.
Hoàng đế sờ sờ khuôn mặt nhỏ sắp đông lạnh của ái phi, dang tay áo rộng rãi bao bọc lấy Diêu Yến Yến: " Ái phi yên tâm, trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta, sẽ đem nàng ta nhốt vào đại lao mười năm, mỗi ngày đều đánh hai mươi trượng được không?"
" Mỗi ngày đánh hai mươi trượng? Nếu vậy chẳng phải chỉ mấy ngày nàng ta sẽ chết sao?" Diêu Yến Yến thanh âm kiều mị nói: " Bệ hạ, hay là đem nàng biếm làm cung nữ hạ đẳng, mỗi ngày đều phải làm việc nặng nhọc, còn phải nhìn thần thiếp hưởng hết vinh hoa phú quý."
Bọn thị vệ: Để một đích nữ trước giờ năm ngón tay không dính nước làm việc nặng nhọc, chi bằng đem nàng ta đi đánh chết còn hơn.
Hoàng đế nghe vậy, lại thở dài nói: " Sao ái phi lại mềm lòng, thiện lương như vậy? Trẫm thực lo lắng ngươi sẽ bị người khác lừa gạt."
Bọn thị vệ:...
" Làm càn!" Đúng lúc này, một đạo âm thanh uy nghiêm vang lên, thì ra không biết từ khi nào, phượng giá của thái hậu đã đến, bà đứng ngoài bàng quang nghe đối thoại của hoàng đế và Diêu Yến Yến, nghe xong, Thái hậu càng thêm chán ghét Diêu Yến Yến, cảm giác nàng ta chính là yêu tinh mê hoặc tâm trí hoàng đế.
Nhưng mà Thái hậu không biết, trong lòng nàng cũng đã sớm không ưa gì Thái hậu rồi, ở kiếp trước, nếu không phải bà ngăn cản thì Diêu Yến Yến đã sớm ngồi lên cái ghế Hoàng hậu kia, tuy là kết cục cuối cùng không tốt, nhưng ít nhất khi chết còn được mang cái danh là Hoàng hậu hi sinh vì đất nước, vậy thì tên tuổi cũng dễ nghe một chút.
Trong lúc Diêu Yến Yến đang tưởng niệm thì hoàng đế bỗng nhiên hướng tới Thái hậu đang ngồi trên phượng giá chắp tay nói: " Mẫu hậu, là trẫm ái mộ Diêu Yến Yến, trẫm muốn phong nàng làm hậu."
Nghe xong lời này, không chỉ thái hậu mà sắc mặt của những người khác cũng đều có chút cổ quái, triều đại bây giờ cùng tiền triều có chút bất đồng, bởi vì phần lớn những tú nữ nhập cung đều có thân phận hèn mọn, đôi khi có những người thậm chí còn không phải thân sĩ kinh thành, không cách nào khẳng định được nhân phẩm của họ, Do vậy, vị trí hoàng hậu không phải được chọn ra từ đầu mà phải trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, thăng lên từng cấp bậc hoặc còn cách nữa là sinh hạ hoàng tử.
Mà nữ nhân được hoàng đế bảo vệ ở sau kia, xác định là dung mạo cực phẩm, nhưng nàng lại chỉ là một thải nữ nho nhỏ, lại chưa thị tẩm, cũng không có công lao gì, xem nàng cùng hoàng đế trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, nếu không phải những nữ nhân vào cung thân thể đều trong sạch thì mọi người con cho là nàng là nữ tử không đàng hoàng.
Nếu cứ tùy tiện tấn phong vị trí hoàng hậu như vậy, thực sự quá qua loa. Thái hậu tất nhiên sẽ không đồng ý, vì thế ở trước mặt mọi người răn dạy hoàng đế vài câu. Hoàng đế dù sao vẫn là hoàng đế, ngày xưa hắn hành sự hoang đường, Thái hậu vẫn quan tâm đến mặt mũi hắn, cũng chưa bao giờ trước mặt người khác mà không chừa mặt mũi cho hắn, nhưng sự việc hôm nay, bà thật sự khó chịu đựng nổi, vì một nữ nhân quyến rũ này, hoàng đế lại rút kiếm tính giết người trước mặt người khác, liên tục thất thố, nếu để hắn đem nữ tử này phong hậu, e rằng Đại Tề sẽ biến thành một miếng mồi ngon cho chư hầu Tây Chu.
Nhưng mà đối mặt với lần chỉ trích đầu tiên của Thái hậu, Hoàng đế bệ hạ cùng Diêu Yến Yến lại bày ra bộ dáng không sao cả, vốn dĩ, một màn này kiếp trước phát sinh quá nhiều lần, hoàng đế nhắc tới như vậy, chẳng qua muốn thử một chút, thấy Thái hậu phản đối, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn chắp tay nói: " Nếu hiện tại mẫu hậu không chịu đáp ứng, ngày sau trẫm sẽ nhắc lại, Trẫm còn có việc, cùng ái phi trở về trước."
Thái hậu nương nương lại không biết việc kiếp trước, thấy hai người này nhão nhão dính dính mà xoay người đi, hoàn toàn không đem nàng để vào mắt, tức giận đến nỗi hô hấp khó khăn, liên tục vỗ vào tay vịn ghế bọc da lông nói: " Tức chết ai gia! Tức chết ai gia...."
Thị nữ bên người vội vàng chạy đến nhuận khí cho Thái hậu.
******
Về tới Tử thần điện quen thuộc, Hoàng đế ra lệnh cho cung nhân đóng cửa lại, rồi chạy nhanh tới chỗ ái phi, cùng nàng bò lên long sàng.
Cởi giày ra, buông rèm trướng, hai người ngồi mặt đối mặt trên đầu giường, nhỏ giọng thương lượng.
Diêu Yến Yến: " Bệ hạ, ba năm nữa loạn quân sẽ đánh vào thành, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt lạc quan, xua tay nói: " Ái phi không cần lo lắng, chỉ là mộng mà thôi, giấc mộng đều trái với sự thật, trong mộng trẫm đi ngô lan cung, nhưng lần này trẫm không có đi a!"
Diêu Yến Yến trợn tròn mắt, không khỏi nói: " Bệ hạ, chúng ta là trọng sinh chứ không phải nằm mơ."
Hoàng đế nghi hoặc nhìn nàng: " Như thế nào là trọng sinh?"
Diêu Yến Yến nghĩ nghĩ, giải thích nói: "Chính là chúng ta đã trải qua cả đời, nhưng ông trời lại cho chúng ta một cơ hội sống lại làm lại cuộc đời, nói cách khác, kiếp trước việc loạn quân vào cung, việc chúng ta bị chém chết đều là sự thật!"
Diêu Yến Yến đang muốn an ủi hắn không phải sợ, chúng ta trọng sinh, khẳng định có thể phản công, trở thành người chiến thắng, bỗng nhiên nghe thấy hoàng đế lẩm bẩm nói: " Sao có thể là sự thật đây? Nàng có phải là rất đau không?" Hoàng đế ôm ngực, chỉ cần tưởng tượng đến việc ái phi của hắn thực sự bị chém chết, liền đau lòng không chịu nổi.
Diêu Yến Yến hiểu ra, đỏ mặt, xua tay nói: " Không có đau, ta quên cả rồi, mấu chốt là ngày lành không được quá ba năm, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" ( ngày lành này ý chỉ lúc nàng bắt đầu quen bệ hạ)
Hoàng đế bệ hạ nắm chặt song quyền, kiên định nói: " Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, ái phi, chúng ta thu dọn đồ đạc chạy trốn đi!"
Diêu Yến Yến:...
Bệ hạ, người là hoàng đế a, sao lại không có tiền đồ như vậy chứ!!!!