Thế này, Lạc Nhất
Nhất mới nhớ tới, trong khoảng thời gian này điều trị bị thương, đều
thiếu chút nữa quên vấn đề vẫn làm cho nàng phức tạp. Ngọc Khinh Dương
còn ở trong phòng sinh hờn dỗi, nhìn đến Ngọc Lâm mang theo bọn Lạc Nhất Nhất lại đây, lập tức âm chuyển tinh, tổng không thể ở trước mặt khách nhân quá thất lễ.
Ngọc Lâm đem tình huống Lạc Nhất Nhất nói cho Ngọc Khinh Dương, Ngọc Khinh Dương lại kiểm tra một chút trạng
huống thân thể Lạc Nhất Nhất. Sau đó vẻ mặt ngưng trọng lắc lắc đầu nói: "Trước đó lúc ta giúp Nhất Nhất chữa thương cũng không có phát hiện gì, vừa mới lại kiểm tra một chút máu của nàng mới phát hiện, nàng là trúng một loại tên là Xích Vũ độc. Xích Vũ là loại độc đã sớm thất truyền.
Nó là một loại độc mạn tính lạnh vô cùng độc, ít nhất phải hạ độc liên
tục trong hai năm, trung gian không thể đoạn cách, nếu như đúng lúc phát hiện, còn có thể giải, nhưng đợi hai năm sau dược tính phát tác, khó
giải. Nhất Nhất sở dĩ có thể sống đến bây giờ, chủ yếu là thời điểm mẫu
thân ngươi hoài ngươi dùng dược liệu trân quý tốt nhất điều trị thân
thể, khi ngươi ở trong bụng mẫu thân, cũng hấp thu các dược liệu trân
quý này. Cho nên ở thời điểm ngươi mỗi lần trúng độc, dược hiệu còn sót
lại trong cơ thể hỗ trợ trung hoà một ít dược tính của Xích Vũ, còn tuổi nhỏ nhưng ngươi có linh lực cao, cho nên sau hai năm khi dược tính phát tác, chính là phong bế ở kinh mạch. Tuy rằng quả Long Lưỡi mở ra kinh
mạch của ngươi, nhưng lại không có cách nào giải Xích Vũ độc đã muốn hạ
đủ hai năm"
Mọi người nghe xong sắc mặt thoạt nhìn đều nan.
Phong Liệt ninh mi hỏi: "Không có cách nào có thể giải sao?" Ngọc Khinh
Dương gật gật đầu lại lắc đầu nói: "Tuy rằng Nhất Nhất bị ha độc suốt
hai năm, lại tổng hợp lại một bộ phận, vốn là có thể giải, nhưng bởi vì dược liệu trân quý dược lúc tổng hợp lại độc dược đồng thời cải biến
một í dược tính của Xích Vũ, hiện tại muốn phối chế giải dược cần có một loại dược liệu, cho nên có phương pháp giải nhưng tương đương không có
."
"Cái gì dược liệu?" Mọi người sốt ruột hỏi."Mặc kệ là
thuốc gì, ta đều mang tới." Phong Liệt vẻ mặt kiên định nói. Ngọc Khinh
Dương lắc lắc đầu nói: "Là một loại dược liệu mà phiến đại lục này chưa
từng có, kêu Xích Ly Thảo. Ta cũng chỉ là nhìn thấy trong sách cổ, nó cả vật thể lửa đỏ, sinh trưởng ở địa phương lạnh vô cùng, nhưng dược tính
cũng là khắc hàn, sau khi thành thục có bản thân ý thức, hơn nữa có thể tu luyện xuất nội đan, hiện tại khuyết thiếu một loại dược liệu chính
là nội đan của nó."
Mọi người sắc mặt ngưng trọng, này vị
dược liệu đều chưa từng nghe qua, hơn nữa Tinh Thần đại lục đều không
có, như thế nào đi tìm. Lạc Nhất Nhất suy tư hỏi: "Nếu như không có biện pháp giải độc, ta còn có thể sống bao lâu?" Ngọc Khinh Dương uyển
chuyển nói: "Muốn xem thời gian lần sau Xích Vũ phát tác, ta nơi này có
một viên đan dược, là lão Cốc chủ lưu truyền tới nay, vốn cũng là muốn
chống đỡ hàn độc, nhưng không có thành công, tuy rằng là tác phẩm thất
bại, nhưng đối loại độc Xích Vũ lạnh vô cùng này vẫn là có tác dụng áp
chế, thời điểm Xích Vũ phát tác ăn vào, lại áp chế hai năm là không vấn đề gì, nếu như sau hai năm còn không có giải dược, lại trở về tìm
phương pháp khác."
Lạc Nhất Nhất tiếp nhận đan dược đen
tuyền Ngọc Khinh Dương theo trong phòng lấy tới hỏi: "Truyền lưu lâu như vậy, có phải hay không quá thời hạn." Ngọc Khinh Dương vẻ mặt hắc
tuyến trả lời: "Không có, lần sau khi ngươi toàn thân rét run, tứ chi
chậm rãi bắt đầu trở nên cứng ngắc thì dùng." Lạc Nhất Nhất nói lời cảm
tạ rồi cáo từ, ở lúc Lạc Nhất Nhất khôi hài đặt câu hỏi, không khí trầm trọng nhẹ nhàng chậm chạp xuống.
Phong Liệt ôm Lạc Nhất
Nhất, tay không khỏi nắm thật chặt, giờ phút này trong lòng Lạc Nhất
Nhất cũng không bình tĩnh, đối người hạ độc nàng trong hai năm không
gián đoạn, trở về nhất định phải bắt được. Cảm giác được Phong Liệt dị
thường mới nhớ tới, hắn hôm nay mới biết được nàng mười sáu tuổi, nhưng
trừ bỏ vừa mới bắt đầu kinh ngạc, liền không nhiều lắm phản ánh. Vì thế
mở miệng hỏi: "Liệt, ngươi hôm nay mới biết được ta kỳ thật đã mười sáu
tuổi, không có cảm giác bất khả tư nghị sao?" Phong Liệt thản nhiên trả lời: "Trước kia cảm thấy tiểu nha đầu ngươi thành thục vượt quá tuổi,
hôm nay mới biết được nguyên lai ngươi đã muốn mười sáu tuổi, Ngọc
Khinh Dương không phải đã nói, ngươi là trúng độc, có cái gì bất khả tư
nghị."
Lạc Nhất Nhất nghe xong cười cười, nghĩ rằng: năng
lực thừa nhận của Phong Liệt thực cường. Phong Liệt nhìn Lạc Nhất Nhất,
đối Lạc Nhất Nhất cũng đối chính mình nói: "Nhất Nhất, ta nhất định sẽ
tìm được giải dược, phiến đại lục này không có, phải đi đại lục khác
tìm." Lạc Nhất Nhất ngẩn người, giơ lên đại đại khuôn mặt tươi cười nói: "Hảo, chúng ta cùng đi tìm."
Ngày thứ hai Lạc Nhất Nhất rời giường tìm nửa ngày không phát hiện Phong Liệt, sau lại mới biết Phong
Liệt không biết dùng phương pháp gì, làm cho Ngọc Khinh Dương thu hắn
làm đồ đệ, học Luyện dược. Bắt đầu học Luyện dược Phong Liệt liền có ít
thời gian bồi Lạc Nhất Nhất. Lạc Nhất Nhất muốn hiểu biết Ngọc Lâm càng nhiều, nàng tổng cảm thấy Ngọc Lâm và Lạc gia có phải hay không có quan hệ. Vì thế liền đi tìm Ngọc Tường cùng đi tìm Ngọc Lâm, khi Ngọc Tường
biết Lạc Nhất Nhất kỳ thật đã muốn mười sáu tuổi, chỉ là vì trúng độc
mới có bộ dáng tám tuổi, thì một người một mình ở trong phòng buồn.
Thấy Lạc Nhất Nhất tìm đến, vốn tưởng rằng sẽ xấu hổ, nhưng xem Lạc Nhất Nhất giống bình thường đối hắn, tâm liền thả xuống. Thật cao hứng mang Lạc Nhất Nhất đi tìm Ngọc Lâm.
Đi vào chỗ Ngọc Lâm ở, phát
hiện không thấy Ngọc Lâm, Ngọc Tường lôi kéo Lạc Nhất Nhất đến trước một phiến cửa ngầm nói: "Nhị thúc bình thường ở bên trong nghiên cứu Luyện
dược, ta cũng là trong lúc vô tình phát hiện, Nhị thúc nói thời điểm
hắn chuyên tâm Luyện dược không thích người quấy rầy, cho nên không cho
ta nói cho người khác." "Vậy ngươi còn nói cho ta biết?" Lạc Nhất Nhất
cười nói. Ngọc Tường gãi gãi đầu nói: "Ngươi không giống" Vừa nói vừa mở cửa, lại phát hiện bên trong cũng không có người. Bên trong quả nhiên
là một gian tiểu thất Luyện dược, còn có một bàn sách và một cái giá
sách rất lớn, xem ra là thường xuyên nghiên cứu tân dược. Lạc Nhất Nhất
nhìn trên bàn học còn hé ra giấy, tò mò muốn nhìn một cái trên mặt là
họa cái gì, khi nhìn đến người được họa trên giấy thì ngây ngẩn cả
người. Người được họa cư nhiên là mẫu thân Liễu Trân Nhi.