Yêu Phu Sủng Thê

Quyển 2 - Chương 23: Trích tiên hạ phàm - Phong Minh



Phong Mộ Hàn sau mấy ngày bận rộn, liền chèn ép cỗ tiểu bạo động kia xuống, làm cho hắn có chút khó hiểu là: nếu như chỉ là tiểu bạo động, như thế nào khiến cho Phong Minh chú ý? Nhưng Phong Minh cũng không có tin tức khác truyền lại, ngẫm lại Phong Minh phỏng chừng rất mau trở về, liền không hề rối rắm, đến lúc đó lại hỏi rõ ràng cũng giống nhau.

Hắn hiện tại cũng càng ngày càng thích Liên Trúc Viên, tiếng cười vui nhiều hơn, Phong Liệt không còn đạm mạc. Tuy rằng không dám hy vọng xa vời, nhưng hắn vẫn thường thường sẽ nghĩ: nếu như Phong Minh và Phong Nhã cũng có thể dung nhập, thật có bao nhiêu tốt đâu?

Ngày này Phong Liệt mang Lạc Nhất Nhất đi vào bên hồ lần trước đụng phải Phong Mộ Hàn. Dựa vào cây, lẳng lặng đứng ở bên hồ, giống như là cùng Lạc Nhất Nhất chia xẻ bản thân từng vô số lần đứng cô độc như vậy. Bị vô tận xa lánh, xem thường, ngay lúc đó hắn bức thiết muốn biến cường ( trở nên mạnh mẽ), muốn chứng minh bản thân, muốn người khinh thường người của hắn bị dẫm nát dưới lòng bàn chân. Cho nên thường thường tới nơi này, nơi này có vũ khí của hắn.

Đang lúc hai người ra vẻ linh hồn trao đổi, một trận rất nhỏ tiếng bước chân truyền đến, Lạc Nhất Nhất quay đầu vừa thấy, nhất thời sợ ngây người. Nàng cảm giác nàng nhìn thấy trích tiên hạ phàm, người tới quần áo trắng thắng tuyết, mi dài như liễu, thân như ngọc thụ, một đầu tóc dài màu ngân bạch tóc theo hành tẩu nhẹ nhàng đong đưa, giơ tay nhấc chân đều đàng hoàng cùng sinh ra cao quý ưu nhã.

Ở thời điểm Lạc Nhất Nhất còn đang khiếp sợ, nam tử đã đi đến trước sơn động, lấy ra một viên hạt châu màu trắng khảm nhập vào lỗ nhỏ bên phải cửa đá, sau khi mở ra cửa đá, bóng dáng nam tử nháy mắt biến mất. Từ đầu đến cuối, ánh mắt Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt coi như chưa bao giờ rời khỏi người hắn.

Phong Liệt bất mãn ôm Lạc Nhất Nhất vào trong lòng, cả giận nói: "Không cho phép xem nam nhân khác". Lạc Nhất Nhất lúc này mới thu hồi tâm thần ngượng ngùng nói: "Vật xinh đẹp đương nhiên phải thưởng thức." Ngừng trong chốc lát, lẩm bẩm nói: "Người nọ thật đẹp, mỹ giống trích tiên hạ phàm, không giống người thường". Phong Liệt điểm điểm đầu Lạc Nhất Nhất, "Lại đẹp cũng không cho xem". Lạc Nhất Nhất thè lưỡi, bỗng nhiên kêu lên,: "Hắn như thế nào cũng vào động, trong sơn động không phải chỉ có vũ khí của ngươi sao"?

Phong Liệt lắc lắc đầu, giải thích nói: "Sơn động kia chỉ có hai chúng ta có thể mở ra, chìa khóa là hai hạt châu trên người chúng ta, hai hạt châu bất đồng mởi ra sơn động, kiếm bên trong cũng là bất đồng." Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, cười nói: "Liệt, hắn chính là Phong Minh đi, không nghĩ tới ngươi có một ca ca mỹ như vậy." Phong Liệt quay đầu không để ý tới nàng, từ đó về sau, Phong Liệt vẫn cảm thấy Lạc Nhất Nhất coi trọng sắc đẹp của Phong Minh, tuy rằng hắn cũng không thể phủ nhận, Phong Minh quả thật đẹp đến không người có thể bỏ qua.

Đúng lúc này, Phong Minh đi ra, nhưng hai tay trống trơn. Lạc Nhất Nhất lẩm bẩm nói: "Xem ra hắn cũng không có rút ra thanh kiếm nga." Phong Minh thực ứng một câu: nhẹ nhàng rời đi như lúc nhẹ nhàng đến, phất ống tay áo, không mang theo một mảnh đám mây. Phong Liệt cùng Lạc Nhất Nhất tựa như hai người trong suốt.

Lạc Nhất Nhất nghi hoặc nhìn về phía Phong Liệt, Phong Liệt còn đang vì chuyện Lạc Nhất Nhất vừa nhìn thấy Phong Minh liền ngốc điệu mà tức giận, khẩu khí không tốt mở miệng nói: "Tên kia luôn luôn cao ngạo như thế, ai cũng không xem ở trong mắt." Biết Phong Liệt còn đang tức giận, cố gắng lắm mới dỗ hảo Phong Liệt.

Bất quá Lạc Nhất Nhất cũng không chán ghét Phong Minh, đương nhiên không chỉ vì dung mạo Phong Minh. Nếu như nói từ trong mắt Phong Nhã thấy được chán ghét cùng khinh thường, kia từ trong mắt Phong Minh, thật sự cái gì đều không có nhìn thấy. Hắn là loại người tự cao tự đại, trên đời này chuyện gì hay bất luận kẻ nào cũng không lọt vào mắt hắn. Lạc Nhất Nhất nghĩ, phỏng chừng trừ bỏ tu luyện đề cao thực lực của bản thân, thật đúng là không có chuyện gì có thể hấp dẫn hắn, trong lòng thực chờ mong có thể nhìn thấy bộ dáng băng sơn mỹ nam bị công phá.

Từ đó về sau, rất nhiều ngày cũng chưa gặp lại Phong Minh, Phong Mộ Hàn cũng là mấy ngày cũng không thấy bóng dáng. Sau mới biết được, thời điểm Phong Minh đi ra ngoài lịch lãm, đi ngang qua Phong Vương Thành, phát hiện nơi đó đều đến rất nhiều binh mã, lại tụ tập rất nhiều yêu thú thực lực cao cường, tựa hồ đang mưu đồ chuyện tình trọng đại gì đó. Đột nhiên toát ra yêu thú thực lực so với bản thân cao hơn khiến cho hắn hứng thú.

Nhưng Phong Minh cũng không có tìm hiểu cụ thể là chuyện gì, bất quá hắn dự cảm, tuyệt đối không phải chỉ bạo động mà thôi. Sau khi Phong Mộ Hàn chèn ép cổ binh mã kia xuống, yêu thú thực lực cao cường liền tiêu thất, giống như chưa từng xuất hiện qua.

Mấy ngày qua đi, Phong Mộ Hàn gọi ba người Phong Liệt, Lạc Nhất Nhất, Phong Minh đến. Trịnh trọng nói: "Ta biết hai người các ngươi hiện tại đều không có biện pháp rút ra vũ khí bản thân, bất quá lần này trở về, thực lực của các ngươi đều gia tăng không ít, vì cho các ngươi sớm ngày lấy được vũ khí của bản thân, ta muốn cho các ngươi đi một chỗ lịch luyện, chờ thời điểm các ngươi đi ra, tin tưởng có thể rút ra vũ khí của bản thân.

Về phần Nhất Nhất, ngươi hiện tại là con dâu chúng ta công nhận, thực lực hiện tại của ngươi cũng có thể theo chân bọn họ cùng đi, tin tưởng thời điểm trở về, ngươi cũng sẽ lấy được rất nhiều lợi ích, bất quá huyễn thú của ngươi không cần mang theo, chúng nó ở nơi đó chỉ có thể ở trong không gian huyễn thú, hơn nữa không cảm giác linh khí, không bằng liền lưu lại tu luyện."

"Là chỗ nào?" Phong Liệt mở miệng hỏi, Phong Minh cũng giương mắt, ý bảo hắn cũng muốn biết. Phong Mộ Hàn trầm tư trong chốc lát, nói: "Đó là một địa phương có thể làm cho ngươi chân chính phát huy tiềm lực bản thân." "Trước kia như thế nào không có nghe nói qua" nhớ tới bản thân lần lượt thất bại, cũng chưa nghe phụ thân nhắc tới, Phong Liệt nhịn không được hỏi. Phong Mộ Hàn giương mắt nhìn trần nhà nói: "Trước kia, thực lực hai người các ngươi đều không đủ để đi, tốt lắm, buổi sáng ngày mai liền qua bên này."

Lạc Nhất Nhất buồn cười nhìn Phong Mộ Hàn, người này rõ ràng là giúp Phong Liệt, thực lực Phong Minh phỏng chừng tổng thực lực Phong Liệt và Lạc Nhất Nhất mới theo kịp. Tuy rằng là chuyện rất rõ ràng, nhưng Phong Minh cũng giống như không để ý, sau khi nghe giải thích chuyện hắn muốn biết, liền đứng dậy rời đi.

Lạc Nhất Nhất trực tiếp giao Phượng giới cho Mạc Vân bảo quản, để nhóm huyễn thú trực tiếp ở trong Phượng giới tu luyện là được. Ngày hôm sau, ba người đúng hẹn tới. Phong Mộ Hàn ở trong mật thất mở ra cơ quan, một phiến của đá rất nặng xuất hiện ở trước mắt, một bên vận dụng linh lực thôi động cửa đá, một bên mở miệng nói: "Một hồi khi cửa đá mở ra, ba người các ngươi phải nắm chặt tay đi qua, trăm ngàn không được buông tay, ngã xuống liền vạn kiếp bất phục." Cửa đá bị Phong Mộ Hàn thôi động chậm rãi mở ra, chấn động làm tro bụi rớt xuống biểu hiện phiến cửa đá này tựa hồ thật lâu thật lâu không có mở ra.

Biết muốn hai người Phong Liệt cùng Phong Minh dắt tay, so với giết bọn họ còn khó hơn, vì thế Lạc Nhất Nhất thực tự giác thực cam nguyện tiêu sái đến trung gian, một tay lôi kéo Phong Liệt, một tay lôi kéo Phong Minh. Đối Phong Minh ngọt ngào cười nói: "Ta gọi là Lạc Nhất Nhất, thỉnh Minh ca ca chiếu cố nhiều hơn nga."

Tuy rằng Phong Minh vẫn là tự cao tự đại nhìn chăm chú phiến cửa đá, nhưng Lạc Nhất Nhất vẫn là mắt sắc nhìn thấy lông mi Phong Minh giật giật, Lạc Nhất Nhất âm thầm cười nhẹ, có phản ứng, xem ra muốn công phá băng sơn mỹ nam cũng không phải quá khó khăn. Thời điểm Phong Liệt nghe Lạc Nhất Nhất kêu Minh ca ca, mặt liền đen, cầm tay Lạc Nhất Nhất cũng không tự chủ được nắm thật chặt.

Ở lúc ba người ba tâm tư khác nhau, cửa đá bị Phong Mộ Hàn thôi động hoàn toàn mở ra, mà ba người cũng trợn tròn mắt, trước mắt chính là một vực sâu vạn trượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.