(Edit: Dii)
Cho cậu thêm chút thời gian là bao lâu?
Tại sao phải cho cậu thêm chút thời gian?
Rốt cuộc cậu đang sợ hãi điều gì, đang do dự cái gì?
Còn rất nhiều câu hỏi mà Cố Chiêu không hiểu rõ. Nhưng khi đối diện với cặp mắt vô cùng đáng thương kia, hắn chỉ có thể nghiến chặt hàm, cố nuốt hết mọi lời nói xuống bụng.
Chỉ là thời gian mà thôi, hắn giỏi nhất là kiên nhẫn mà, không phải sao?
Cố Chiêu hít sâu một hơi, sau đó giơ hai tay lên ôm người kia vào lòng một lần nữa.
Kỷ Tô ngoan ngoãn kề má vào ngực hắn, không giãy giụa nữa.
Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này, chỉ có hai người đang ôm ghì lấy nhau, hai trái tim kề cận bên nhau cũng dần hòa chung nhịp đập.
Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Kỷ Tô lùi về sau, mặt đỏ bừng nhìn thông báo cuộc gọi tới, đột nhiên hơi khựng lại.
Cố Chiêu nhíu mày: "Ai gọi vậy?"
"Em trai tôi gọi." Kỷ Tô đáp ngắn gọi, ấn nghe máy: "Alo, Tiểu Sâm."
"Anh hai! Em tới trước cổng trường mấy anh rồi nè!" Giọng nói phấn khởi của Kỷ Sâm truyền ra từ ống nghe, "Anh ra đón em nha!"
"Được." Kỷ Tô đáp, dặn dò nó: "Em đứng ở cổng đừng có chạy lung tung, anh đến ngay."
Cúp điện thoại, cậu giải thích với Cố Chiêu: "Em trai tôi thi vào cấp ba xong rồi, nó qua đây tìm tôi chơi."
Cố Chiêu nhìn cậu: "Tôi đi với cậu."
Kỷ Tô từ chối một cách uyển chuyển: "Cậu không có việc gì khác cần làm sao?"
Cố Chiêu: "Không."
Kỷ Tô nhắc: "Em trai tôi nói nhiều lắm, nếu cậu thấy không quen thì không cần đi với tôi đâu."
"Không sao." Cố Chiêu vẫn thản nhiên, "Có ồn bằng Vương Minh Triết không?"
Kỷ Tô đành mặc hắn: "Thôi được, tụi mình đi chung."
Hai người nhanh chóng ra tới cổng trường.
Từ xa Kỷ Tô đã nhìn thấy bóng dáng vừa quen thuộc vừa hơi xa lạ kia, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp.
Thật ra trông cậu cũng không giống Kỷ Sâm. Kỷ Sâm với Kỷ Chính Hải là cùng một khuôn đúc ra, còn cậu giống mẹ mình hơn. Lúc hai người đi ngoài đường, hầu như chẳng mấy ai nghĩ bọn họ là anh em.
Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Kỷ Chính Hải thích đứa con trai nhỏ hơn.
"Anh hai!" Kỷ Sâm nhìn thấy cậu liền vội vàng phi tới, chạy đến gần ôm chầm lấy cậu: "Anh ơi em nhớ anh chết đi được!"
Mặt Cố Chiêu sầm xuống, hai tay đặt bên hông siết chặt, kiềm chế bản thân không được giơ tay lôi thằng nhóc kia ra.
Kỷ Tô vỗ lên vai em trai: "Được rồi, buông anh ra đã."
Thiếu niên 13 14 tuổi đang ở độ tuổi phát triển chiều cao. Hai người mới không gặp nhau nửa năm thôi mà Kỷ Sâm chỉ thấp hơn cậu một cái đầu.
Kỷ Sâm ôm thêm vài giây nữa rồi mới lưu luyến buông tay ra, đôi mắt đen láy của nó nhìn mặt anh mình chăm chú: "Anh hai, dạo này anh gầy đi đúng không?"
"Không có." Kỷ Tô khẽ hỏi: "Em đi bằng gì?"
"Chú Trương lái xe đưa em qua, chú vừa mới đi thôi." Kỷ Sâm bĩu môi, "Em nói để em tự đi mà mẹ em cứ không yên tâm, em có còn nhỏ nữa đâu."
Kỷ Tô dịu dàng đáp: "Do dì lo lắng cho em thôi."
Kỷ Sâm đang định cằn nhằn tiếp, đột nhiên nó chú ý thấy một người cao ráo lạ mặt đang đứng bên cạnh, thế là hỏi ngay: "Anh hai, anh này là ai vậy ạ?"
"Cậu ấy là Cố Chiêu, là——" Kỷ Tô đối diện với đôi mắt đen kịt u ám kia, tiếp tục giới thiệu: "Là bạn của anh."
Cố Chiêu cười nhạt lặp lại: "Bạn?"
"Ồ, hóa ra là bạn của anh hai!" Kỷ Sâm không nghĩ nhiều, tiện thể hỏi: "Vậy anh cũng học kiến trúc ạ?"
Cố Chiêu kiệm chữ như vàng: "Không phải."
Kỷ Tô nói giúp: "Cậu ấy học luật."
"Quào! Sinh viên luật siêu đỉnh!" Kỷ Sâm cảm thán một câu từ tận đáy lòng, sau đó bổ sung: "Đương nhiên trong lòng em, người đỉnh nhất mãi mãi là anh hai!"
"Cảm ơn em." Kỷ Tô cười cười, "Vẫn chưa đến giờ ăn cơm, anh dẫn em đi tham quan trường trước."
"Được ạ được ạ!" Kỷ Sâm vô cùng phấn khởi kéo cánh tay cậu, "Tụi mình đi nào anh hai!"
Ánh mắt của Cố Chiêu dừng trên cánh tay nọ, hắn cảm thấy vô cùng chướng mắt, sắc mặt lại càng u ám hơn.
Ba người kề vai đi vào trường, trên đường đi Kỷ Sâm cứ líu ra líu rít không ngừng, nói mình vừa mới thi tốt nghiệp cấp hai xong, rồi lại kể những chuyện thú vị trong trường của mình, không hề ngơi nghỉ một giây nào.
Kỷ Tô im lặng lắng nghe, thi thoảng sẽ đáp vài câu. Cậu không hề mất kiên nhẫn một chút nào, nhưng cũng không quá nhiệt tình.
Giống như mặt nước tĩnh lặng, dịu dàng cất chứa mọi thứ vào bên trong.
Sau khi dạo một vòng quanh trường, Kỷ Tô chuẩn bị dẫn Kỷ Sâm ra ngoài ăn tối.
"Đến nhà hàng gia đình lần trước chúng ta ăn đi." Cố Chiêu thản nhiên đề nghị, "Cậu thích món của chỗ đó lắm mà?"
"Hả? Món Trung sao?" Kỷ Sâm không vui, "Em ăn món Trung ở nhà đến phát ngán rồi, tụi mình đi ăn món gì mới mẻ hơn được không?"
Kỷ Tô trưng cầu ý kiến của nó: "Vậy em muốn ăn gì?"
"Ừm..." Kỷ Sâm nghiêm túc suy nghĩ một hồi, "Ăn hải sản đi! Em muốn ăn cua lông!"
[*] Cua lông - còn có tên là cua đồng Trung Quốc hay cà ra - được coi là cao lương mỹ vị trong ẩm thực miền đông, đặc biệt tại Thượng Hải, Giang Tô và Hong Kong (theo VnExpress).
Cố Chiêu nhìn nó, lạnh lùng hỏi: "Nhóc không biết anh hai nhóc bị dị ứng hải sản à?"
"Hả?" Kỷ Sâm đột nhiên trợn to mắt, biểu cảm rất ngạc nhiên: "Anh hai, anh bị ứng hải sản từ khi nào thế, sao em không biết?"
Kỷ Tô im lặng vài giây, gật đầu thừa nhận: "Phải, anh bị dị ứng hải sản."
Cậu chỉ không ngờ mình buột miệng nhắc qua một lần thôi mà Cố Chiêu vẫn nhớ rất rõ.
Kỷ Sâm thấy vô cùng khó hiểu: "Nhưng trong nhà hay làm món hải sản lắm, tại sao anh không nói?"
"Không sao." Kỷ Tô bình thản đáp, "Anh ăn món khác là được."
Thật ra không phải chưa từng nói, hồi còn nhỏ cậu từng bị dị ứng một lần, còn phải vào phòng cấp cứu, chỉ có điều sau này chẳng còn ai nhớ tới.
"Vậy em không ăn hải sản nữa." Kỷ Sâm biết sai nên sửa: "Tụi mình đi ăn nhà hàng món Trung đó đi!"
Kỷ Tô đang định bảo nó đừng chiều theo cậu, vai bỗng nhiên bị nắm lấy.
Cố Chiêu ôm cậu xoay người: "Đi thôi."
Kỷ Sâm nhìn hai người đang dựa sát vào nhau, cảm thấy hơi mất vui. Nó nhanh chân đuổi theo: "Anh hai, đợi em với!"
*
Nhà hàng gia đình này rất đông khách, thông thường cần phải đặt trước, nhưng Cố Chiêu là khách VIP nên được hưởng đặc quyền.
Gọi món xong, trong lúc đợi lên món, Kỷ Sâm bắt đầu tìm đề tài để nói chuyện: "À quên, anh hai, anh lên đại học có quen bạn gái chưa?"
Kỷ Tô đang uống trà chợt khựng lại: "Chưa có."
Cố Chiêu ngồi bên cạnh cậu, ngón tay thon dài của hắn xoay tách trà tới lui, ánh nhìn chưa từng rời khỏi mặt cậu.
Kỷ Sâm hỏi tiếp: "Vậy anh thích ai chưa?"
Hành mi của Kỷ Tô run run, nói qua loa: "Em còn nhỏ, đây không phải chuyện em nên hỏi."
Kỷ Sâm phản đối: "Anh à em lớn rồi, em sắp lên cấp ba rồi đó!"
Cố Chiêu thản nhiên nói: "Thật ra tôi cũng rất muốn biết chuyện này."
Kỷ Tô đanh mặt: "Đây không phải chuyện mà hai người cần quan tâm."
Cố Chiêu híp mắt: "Vậy sao?"
May sao phục vụ bước vào phòng ngay lúc này, bầu không khí căng thẳng trong phòng ăn được làm dịu đi.
Một bàn ăn lớn, trừ hai món Kỷ Sâm tự chọn ra, còn lại đều là món Kỷ Tô thích ăn.
Cố Chiêu gắp thức ăn cho Kỷ Tô như ở chốn không người, giúp cậu lựa xương ra, rót nước ép, chăm sóc vô cùng chu đáo.
Ngay cả Kỷ Sâm ngồi ở đối diện cũng lờ mờ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nhân lúc Cố Chiêu không có mặt, nó không nhịn nổi nữa phải sáp lại hỏi: "Anh hai, có phải quan hệ của anh và anh Cố Chiêu tốt lắm không?"
Tự dưng Kỷ Tô thấy chột dạ: "Sao em lại hỏi vậy?"
"Em cảm thấy anh ấy rất biết cách chăm sóc anh." Kỷ Sâm so sánh: "Hình như mẹ em cũng chăm sóc em như thế."
Kỷ Tô thử tưởng tượng, không kìm được cười ra tiếng.
Ý của Kỷ Sâm là, Cố Chiêu giống mẹ của nó?
Nam mama hả?
[*] 男妈妈 ngôn ngữ mạng bắt nguồn từ thi đấu eSports, 男妈妈 chỉ những fan nam bắt chước fan nữ gọi tuyển thủ mình thích là con trai.
Đang cười thì Cố Chiêu xuất hiện ở cửa nhìn cậu, hờ hững hỏi: "Chuyện gì mà buồn cười thế?"
Kỷ Tô cố gắng kìm nụ cười lại: "Không có gì..."
Kỷ Sâm cũng im miệng, ngoan ngoãn ngồi về chỗ của mình.
Tuy người anh Cố Chiêu này đối xử rất tốt với anh nó, nhưng trông hắn vẫn khá đáng sợ, đặc biệt là lúc mặt hắn lạnh xuống.
Ăn cơm xong, ba người đi đến phố mua sắm gần đó dạo một lúc.
Bình thường ở nhà Kỷ Sâm bị giám sát rất chặt, khó lắm thi xong mới có cơ hội ra ngoài chơi, thấy cái gì nó cũng thích thú, thấy cái gì cũng muốn mua.
Đi tới trước một tiệm bán kem, bước chân của Kỷ Tô chững lại, cậu đánh mắt nhìn vào trong tiệm.
Cố Chiêu chú ý thấy ánh mắt cậu, hắn thấp giọng hỏi: "Muốn ăn kem à?"
"Lúc nhỏ sức khỏe tôi không được tốt, dạ dày yếu ớt lắm nên không thể ăn kem." Kỷ Tô không trả lời câu hỏi của hắn, "Sau này có một lần, tôi lén lút mua mấy cây kem, ăn một hơi hết sạch, cuối cùng bị viêm dạ dày cấp tính phải nhập viện."
"Kem thì làm sao ăn như cơm được?" Cố Chiêu véo nhẹ má cậu, "Tôi đi mua cho cậu, nhưng cậu chỉ được ăn một miếng."
Kỷ Tô lắc đầu: "Thế thì lãng phí lắm."
"Không đâu." Cố Chiêu thả tay xuống, "Phần thừa lại để tôi ăn."
Hắn đi vào trong tiệm, mấy phút sau đã cầm một hộp kem đi ra.
Kỷ Tô nhìn kem matcha trong tay hắn, cậu cầm muỗng múc một miếng rồi cho vào miệng.
Thời tiết oi bức, kem vừa vào miệng liền khiến con người ta cảm thấy tươi mát.
Kỷ Tô cầm muỗng, ngước lên hỏi với vẻ trông mong: "Tôi ăn thêm miếng nữa được không?"
Cố Chiêu cười đáp: "Ăn thêm một miếng thì tôi phải thu lời."
Kỷ Tô lưu luyến buông muỗng xuống: "Thôi vậy."
Cố Chiêu lại cầm muỗng lên, múc một miếng to đưa đến bên miệng cậu: "Há miệng."
Kỷ Tô lập tức há miệng ra, ăn thêm một muỗng kem to nữa.
Đầu lưỡi đỏ hồng đưa ra liếm vệt kem sữa bên khóe miệng như chưa đã thèm, để lại một vệt nước trên bờ môi đỏ ướt át.
Trái cổ của Cố Chiêu động đậy, hắn giơ tay ra, dùng bụng ngón tay cái lau vệt kem còn sót lại bên môi Kỷ Tô.
Kỷ Tô ngơ ra, sau đó cũng tự đưa tay lên lau: "Hết chưa?"
"Hết rồi." Cố Chiêu rời mắt, cầm cái muỗng hồi nãy lên múc kem ăn.
Hắn không thích ăn đồ ngọt, với hắn mà nói thì kem ngọt quá mức, nhưng giờ đây hắn lại cứ thế ăn từng muỗng một.
Vành tai của Kỷ Tô đỏ lên, cậu định nhắc hắn đổi muỗng khác, song thấy hắn đã ăn rồi nên ngại không nói nữa.
"Anh hai! Mau qua đây!" Kỷ Sâm đứng đằng trước nhảy cẫng lên, vẫy tay với cậu: "Ở đây có nhiều hộp bí mật lắm này!"
Kỷ Tô đáp: "Tới ngay."
*
Dạo phố xong, Kỷ Tô định thuê phòng ở một khách sạn gần đây.
"Xin chào, tôi muốn thuê một phòng tiêu chuẩn." Kỷ Tô đứng trước quầy lễ tân của khách sạn, "Tôi với em trai ở cùng một phòng."
Cố Chiêu nhíu mày: "Cậu cũng ở khách sạn?"
"Ừm." Kỷ Tô gật đầu, "Nó vẫn chưa thành niên, tôi không yên tâm để nó ở một mình trong khách sạn."
Cố Chiêu lấy thẻ ngân hàng ra khỏi túi đặt lên quầy lễ tân: "Cho một phòng VIP hai giường."
"Được, thưa anh." Chị gái lễ tân cười tươi rói, "Xin anh đợi một lát."
Kỷ Tô từ chối: "Tôi có tiền, không cần cậu trả đâu."
"Coi như tôi tiếp đãi em trai cậu đi." Cố Chiêu đưa tay nặn chiếc gáy mềm mại của cậu, "Huống chi đồ của tôi cũng là đồ của cậu."
Kỷ Tô đỏ bừng mặt, khẽ nói: "Đừng nói linh tinh.". Truyện Ngược
Thuê phòng xong, ba người cùng nhau đi thang máy lên lầu.
Kỷ Tô dùng thẻ phòng mở cửa phòng, Kỷ Sâm giành bước vào trước, sau đó ngã lên chiếc giường lớn: "A! Thoải mái quá!"
Không gian của phòng VIP hai giường rất rộng, ngoài ra còn có cả ban công, khung cảnh bên ngoài cũng rất đẹp.
Kỷ Tô đến trước bàn sạc pin điện thoại, sau đó quay đầu nói: "Cố Chiêu, cậu cứ ngồi chơi nhé."
Cố Chiêu ngồi xuống sô pha, tiện tay mở một chai nước khoáng ra uống vài hớp.
"Anh hai, người em toàn là mồ hôi, em tắm trước nha." Kỷ Sâm trèo xuống giường, mở khóa kéo balo ra tìm quần áo.
Kỷ Tô xoay người dựa vào cạnh bàn: "Đi đi."
Kỷ Sâm cầm quần áo đi vào phòng tắm, sau đó bên trong truyền ra tiếng nước rào rào.
Kỷ Tô nhìn đồng hồ: "Cũng muộn rồi, tối nay cậu về nhà hay về trường?"
"Tôi không về đâu hết." Cố Chiêu bắt tréo chân, "Đêm nay tôi ngủ ở đây."
"Hả?" Kỷ Tô ngớ người, "Cậu muốn ngủ ở đây?"
Cố Chiêu nhìn cậu: "Cậu tưởng tôi sẽ để cậu lại đây một mình ngủ cùng phòng với người khác sao?"
Kỷ Tô thử nói lý với hắn: "Có phải người khác đâu, là em trai cùng cha khác mẹ với tôi."
Cố Chiêu không hề lung lay: "Em trai ruột cũng không được."
Kỷ Tô: "..."
Cố Chiêu gõ ngón tay lên đầu gối: "Tôi có thể ngủ ở sô pha."
Kỷ Tô: "Cậu không cảm thấy ngủ ở sô pha rất khó chịu sao?"
Cố Chiêu: "Không."
Cuối cùng Cố Chiêu vẫn được ở lại như ý nguyện.
Kỷ Tô tắm rửa xong xuôi, đang ngồi dựa vào đầu giường nói chuyện với Kỷ Sâm.
Dù sao cũng là thiếu niên, Kỷ Sâm chơi hết cả một ngày, nói chuyện một hồi thì ngủ thiếp đi.
Kỷ Tô không nói nữa, cầm điện thoại nhắn tin với Kiều Cẩm.
Qua một lúc, cửa phòng tắm bật mở, Cố Chiêu ướt đẫm cả người bước ra.
Hắn mặc áo tắm màu trắng, thắt lưng được buộc lỏng lẻo để lộ ra cơ ngực và cơ bụng, bọt nước nối tiếp nhau lăn xuống theo từng khối cơ rắn chắc.
Kỷ Tô chỉ dám liếc một cái rồi cấp tốc rời mắt.
Cố Chiêu nằm trên sô pha, do chân quá dài nên gần như non nửa chân hắn không có chỗ gác, thế là dứt khoát thả trên nền, trông kiểu gì cũng thấy rất chật chội.
Kỷ Tô mím môi, cuối cùng vẫn không đành lòng, khẽ gọi: "Cố Chiêu, cậu lên giường ngủ đi."
Cố Chiêu ngồi dậy: "Cậu chắc chứ?"
Kỷ Tô im lặng dịch sang một bên giường, sau đó cầm gối của mình lên đặt ở giữa giường.
Cố Chiêu đi sang, thấp giọng hỏi: "Cậu có ý gì?"
"Đường ranh giới." Kỷ Tô khua tay vẽ ra một đường ngăn cách, "Tụi mình không ai được vượt qua ranh giới."
Cố Chiêu cười một tiếng đầy khó hiểu, hắn nằm xuống một bên giường.
Nệm giường mềm mại lún xuống, Kỷ Tô chợt run rẩy trong lòng, cậu vô thức dịch sang bên cạnh thêm chút nữa.
"Sợ cái gì?" Cố Chiêu thản nhiên nói: "Tôi có ăn thịt cậu đâu."
Kỷ Tô hơi ngượng: "Tôi không có..."
Đây không phải lần đầu tiên cậu ngủ chung giường với người khác, nhưng lần này lại vô cùng căng thẳng. Tiếng hít thở bên tai vang lên rất rõ ràng, thậm chí cậu còn cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể người kia truyền tới.
Kỷ Tô nhắm mắt lại, cố gắng thanh lọc hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu mình, thử tiến vào giấc ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc cơn buồn ngủ cũng ập tới. Cậu mơ màng trở mình, cẳng chân duỗi ra chợt đụng trúng thứ gì đó nóng rực.
Tích tắc sau, một bàn tay nóng hầm hập tóm lấy cẳng chân thẳng gầy của cậu.
Kỷ Tô giật bắn người, thoáng chốc bị hơi nóng làm cho tỉnh táo lại: "Cố Chiêu, cậu làm gì thế ưm..."
Âm cuối biến thành tiếng rên khẽ, sau đó biến mất giữa môi răng.
Lòng bàn tay hơi thô ráp khẽ xoa lên da thịt nhẵn mịn ấm áp, dường như có một dòng điện rất nhỏ đang nổ lách tách ở trên da, đến độ làm cho da đầu của Kỷ Tô tê rần.
Kỷ Tô không chịu nổi muốn rút chân về, cả người cậu lùi thẳng về phía mép giường.
Tuy nhiên, bàn tay to rộng kia lại lần nữa tóm lấy eo cậu, kéo cậu quay về.
"Cố Chiêu!" Kỷ Tô vừa ngượng vừa tức, "Rốt cuộc cậu muốn——"
"Suỵt..." Cố Chiêu giơ tay còn lại che lên đôi môi đỏ đang hé, giọng nói vô cùng gợi cảm của hắn kề sát bên tai cậu: "Cậu muốn bị em trai mình phát hiện sao?"
Đúng lúc Kỷ Sâm nằm ở giường bên cạnh cũng trở mình, miệng lầm bầm nói mớ gì đó.
Kỷ Tô run lên, lập tức im miệng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Tôi không nên mềm lòng huhu...
Cố cẩu: Vợ à, em cũng không muốn bị em trai phát hiện đúng không?
Mẹ ruột: Đáng ghét, lại bị Cố Chiêu làm cho sướng rơn người!