(Edit: Dii)
Vừa vào nhà, Kỷ Tô đã chạy về phòng ngủ mở dây kéo vali ra, treo quần áo lên tủ đồ.
Cố Chiêu dựa bên khung cửa, nhìn cậu sắp xếp đồ đạc.
Một lúc lâu sau, Kỷ Tô đã dọn dẹp được kha khá, đột nhiên cậu phát hiện đồ ngủ vắt trên đầu giường đã biến mất.
Bộ đồ đó do Cố Chiêu chuẩn bị cho cậu, nên cậu hoàn toàn không có ý định mang đi.
Cố Chiêu lên tiếng: "Tìm gì vậy?"
"Tôi đang tìm đồ ngủ." Kỷ Tô đảo quanh một vòng, "Tôi nhớ hôm qua để nó ở đầu giường mà, sao giờ biến đâu mất tiêu..."
Cố Chiêu vẫn thản nhiên: "Tôi mang đi giặt rồi."
Kỷ Tô ngờ vực: "Cậu lấy lúc nào thế?"
"Tối qua, tiện tay giặt giúp em." Cố Chiêu đứng thẳng người, "Trưa nay muốn ăn gì?"
Kỷ Tô bị hắn dời đi lực chú ý, quên mất phải hỏi chuyện đồ ngủ: "Tôi sao cũng được, cậu làm món gì tôi cũng thích ăn hết."
Cố Chiêu: "Vậy sao?"
Kỷ Tô gật đầu: "Thật mà."
Cố Chiêu xoay người đi ra ngoài: "Em ngồi chơi một lát đi, nấu cơm trưa xong tôi gọi em."
Sau khi dùng bữa, Kỷ Tô ngồi trên sô pha bắt đầu suy nghĩ xem mùa hè này nên làm những gì.
Đơn trên mạng chắc chắn có thể nhận tiếp, nhưng quỹ thời gian trống khác còn rất nhiều, cậu không muốn để bản thân quá nhàn rỗi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Kỷ Tô quyết định lên mạng xem việc làm thêm gia sư.
Cố Chiêu bưng ly nước ấm đi qua đưa cho cậu: "Đang xem gì vậy?"
"Cảm ơn cậu." Kỷ Tô nhận ly nước, "Tôi đang lên mạng xem có ai tuyển gia sư là sinh viên đại học không."
Dù sao sinh viên học Đại học A cũng rất hot trên thị trường gia sư.
Cố Chiêu ngồi xuống cạnh cậu, thuận miệng hỏi: "Thiếu tiền à?"
"Không có, tôi chỉ cảm thấy nghỉ hè rảnh rỗi quá." Kỷ Tô ngừng lại, sau đó nói nhỏ đi, "Thôi được, thật ra tôi cũng muốn để dành tiền."
Cố Chiêu hỏi tiếp: "Để dành tiền làm gì?"
Kỷ Tô hơi ngượng ngùng, đáp: "Để sau này mua nhà."
Cố Chiêu nhướng mày: "Em muốn mua nhà?"
"Đúng vậy, đến lúc đó tôi có thể tự tay thiết kế trang hoàng nó." Kỷ Tô mỉm cười đáp, "Không cần quá lớn, nhưng mọi thứ đều thuộc về nhà của chính tôi."
Cố Chiêu híp mắt, nói với vẻ trầm ngâm: "Thì ra là vậy."
Kỷ Tô không nghe rõ: "Cậu nói gì cơ?"
"Không có gì." Cố Chiêu bắt tréo đôi chân dài, "Em muốn làm gia sư, vậy chi bằng dạy tôi đi."
"Hả?" Kỷ Tô bất ngờ*, "Tôi có thể dạy cậu những gì?"
"Nhiều lắm." Cố Chiêu cười một tiếng, "Ví dụ như, dạy tôi cách theo đuổi được em."
Kỷ Tô quay mặt đi: "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc mà."
Cố Chiêu đáp: "Tôi rất nghiêm túc."
Kỷ Tô không nói gì, rũ hàng mi xuống tiếp tục lướt điện thoại.
Cố Chiêu đề nghị: "Hay em dạy tôi chơi đàn dương cầm đi?"
"Cái này không được, tôi không dạy được đâu." Kỷ Tô lắc đầu, "Tôi không phải sinh viên ngành nhạc, dạy không chuẩn."
Cố Chiêu im lặng vài giây, đột nhiên đổi đề tài: "Có nơi nào mà em rất muốn đến không?"
Ngón tay của Kỷ Tô dừng lại: "Có, trước nay tôi rất muốn đi biển."
"Được." Cố Chiêu đáp, mở màn hình điện thoại lên.
Kỷ Tô không chờ hắn nói tiếp, tiếp tục xem việc làm thêm của mình.
Qua một lúc, Cố Chiêu lên tiếng lần nữa: "Đặt xong vé máy bay vào sáng mai rồi, mai chúng ta đi ngắm biển."
Phải mấy giây sau Kỷ Tô mới hiểu ra, cậu không thể tin nổi mà lặp lại: "Mai tụi mình đi ngắm biển?"
"Ừm." Cố Chiêu nhướng mày, "Mới bắt đầu nghỉ hè thôi, đi biển chơi xong về tìm việc làm thêm cũng không muộn."
Tâm tình của Kỷ Tô phức tạp, một mặt cậu không muốn phá hỏng hứng thú của hắn, mặt còn lại quả thật cậu cũng muốn được một lần đi chơi biển thực sự.
Sau khi cân nhắc một phen, cậu lặng lẽ mở WeChat ra: "Tiền vé hết bao nhiêu, tôi chuyển lại cho cậu."
"Em muốn tính toán rạch ròi với tôi vậy sao?" Cố Chiêu giơ tay véo má cậu.
Thịt gò má của Kỷ Tô bị véo, cánh môi đỏ hồng căng đầy cũng nhếch lên, trông giống như đang đòi được hôn.
Ánh mắt của Cố Chiêu tối đi: "Theo đuổi người khác mà chẳng bỏ ra chút gì, thì sao gọi là theo đuổi?"
Kỷ Tô đẩy tay hắn ra, khẽ giọng lầm bầm: "Cậu đừng có lúc nào cũng treo từ đấy trên miệng được không?"
Cố Chiêu cười nhạt: "Từ nào?"
Kỷ Tô đỏ hết cả tai: "Thì từ đó đó..."
"Em nói từ theo đuổi sao?" Cố Chiêu vươn người ghé sát qua, "Nếu em chấp nhận sự theo đuổi của tôi, thì tôi sẽ không nói từ đó nữa."
Kỷ Tô lách mình, đứng dậy khỏi sô pha: "Tôi về phòng ngủ trưa đây."
Cố Chiêu dõi theo bóng lưng cậu rời đi, nở một nụ cười đầy thâm sâu.
*
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tô xếp hai bộ quần áo để thay ra vào balo.
Trước khi xuất phát, Cố Chiêu đã nấu xong cơm sáng, hai người ăn xong thì gọi xe taxi ra sân bay.
Tối qua Kỷ Tô ngủ không ngon, lên máy bay liền đeo bịt mắt lên, nằm tựa vào lưng ghế ngủ bù.
Cố Chiêu ngồi cạnh cậu, tiện tay cầm một quyển sách lên đọc.
Ngoại hình và khí chất của hắn vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác, người trong khoang máy bay cứ liên tục nhìn trộm hắn.
Cuối cùng cũng có một cô gái với mái tóc đen dài dũng cảm đi qua, khẽ giọng hỏi: "Chào bạn, bạn cũng đi——"
Cố Chiêu ngước lên, vô cảm giơ tay lên ra dấu im lặng.
Bấy giờ cô gái xinh đẹp kia mới phát hiện ra bên cạnh hắn có người đang ngủ. Dù đã đeo bịt mắt che đi nửa gương mặt, nhưng thông qua cằm và dáng môi vẫn có thể nhìn ra đây là một chàng trai vô cùng xinh đẹp.
Cô gái cười ngại ngùng, nói bằng khẩu hình: "Ngại quá, xin lỗi bạn."
Đợi cô nàng đi rồi, Cố Chiêu mới giơ một tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên bụng của Kỷ Tô.
Mãi cho đến khi máy bay sắp hạ cánh, quả nhiên không còn ai tới làm quen nữa.
Lúc Kỷ Tô tỉnh dậy muốn giơ tay kéo bịt mắt xuống mới phát hiện tay mình đang bị nắm chặt.
Cố Chiêu tháo bịt mắt xuống giúp cậu: "Ngủ đủ rồi à?"
Kỷ Tô ngơ ngác nhìn gương mặt đẹp trai đang kề cận, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người.
Cố Chiêu buông tay cậu ra như chẳng có chuyện gì: "Dậy rồi thì vừa khéo, máy bay sắp hạ cánh rồi."
Kỷ Tô: "..."
Sau khi đến nơi, hai người gọi xe đến khách sạn đã đặt trước.
Khách sạn ở gần bờ biển, là kiểu biệt thự nhỏ hai tầng độc lập, không gian rộng rãi, mức độ riêng tư vô cùng cao.
Sau khi cất hành lý xong, hai người qua loa lấp đầy bụng. Kỷ Tô thay quần đùi, háo hức chạy ra bờ biển.
Biển xanh mênh mông vô bờ, biển và trời tựa như nối liền nhau.
Trên bãi cát có rất nhiều khách du lịch, có những đôi tình nhân, cũng có gia đình ba người, hoặc những người nằm trên cát tắm nắng.
Kỷ Tô hệt như một đứa trẻ hiếu kỳ, cậu giẫm chân trần trên cát biển nhỏ mịn nóng rực, để cho sóng biển cứ thế dội qua, nhấn chìm mu bàn chân trắng như ngọc.
Cố Chiêu đi sau lưng cậu, lên tiếng gọi: "Kỷ Tô, qua đây."
Kỷ Tô xoay người: "Sao thế?"
"Đeo kính râm vào, tránh chói mắt." Cố Chiêu giơ tay đeo kính râm lên gương mặt trắng nõn kia.
"Cảm ơn cậu." Kỷ Tô cong mắt cười với hắn, sau đó tiếp tục đuổi theo sóng biển.
Cố Chiêu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ham chơi như thế của cậu, khóe môi trước giờ cứ lạnh nhạt cứng ngắc bất giác cong lên, ánh mắt luôn dõi theo bóng lưng cao gầy kia.
Nhìn một hồi, tầm mắt lại đảo xuống dưới, đáp lên cẳng chân mảnh khảnh thẳng tắp.
Kỷ Tô chơi trên bờ biển gần hết cả buổi chiều, đến chạng vạng mới quay về khách sạn.
Tắm rửa thay quần áo xong, hai người chuẩn bị đi ăn cơm tối.
Kỷ Tô tưởng chỉ ăn ở nhà hàng bình thường, không ngờ Cố Chiêu lại dẫn cậu đến nhà hàng ngoài trời trên bãi biển.
Cách bờ biển chỉ có vài bước chân, bàn ăn được phủ khăn trải bàn ren hoa màu trắng, giá cắm nến và hoa tươi đặt ở hai đầu, trông lãng mạn mà ấm áp.
Kỷ Tô hơi bất ngờ: "Hình như hơi bị trang trọng thì phải?"
"Không đâu." Cố Chiêu kéo ghế tựa màu trắng ra cho cậu, "Ngồi đi."
Tuy nói đi biển thì nên ăn hải sản, nhưng do Kỷ Tô bị dị ứng hải sản nên bọn họ gọi những món khác.
Cố Chiêu còn khui một chai rượu vang, nhưng Kỷ Tô rút kinh nghiệm hai lần trước, không muốn phạm sai lầm tới ba lần, nên cậu chỉ nhấp môi uống một ly.
Ăn được hòm hòm, Kỷ Tô ngước mắt lên, phát hiện ra phía đối diện có một người phục vụ đang đẩy một cái bánh kem ba tầng đẹp đẽ tinh xảo đi tới.
Cậu chỉ liếc qua một cái rồi thôi, chỉ nghĩ rằng có khách tổ chức sinh nhật.
Kết quả người phục vụ kia dừng ở ngay bên cạnh cậu, sau đó tươi cười, nói: "Anh Kỷ Tô, chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
Kỷ Tô ngơ ra mất mấy giây, vô thức quay mặt lại nhìn Cố Chiêu ở đối diện.
Cố Chiêu hỏi: "Em không nhớ hôm nay là ngày gì sao?"
Mãi đến giờ phút này, Kỷ Tô mới nhớ ra, hóa ra hôm nay là sinh nhật cậu.
Cậu nhìn bánh kem một lần nữa, trên cùng có một con búp bê bằng thạch anh, bên cạnh là một mô hình kiến trúc biệt thự nhỏ.
Cố Chiêu đứng dậy đi đến trước chiếc bánh kem, cầm búp bê và mô hình lên đặt trên bàn, sau đó lấy bật lửa đốt nến.
Tổng cộng hai mươi cây nến, hắn kiên nhẫn thắp lên từng cây một.
Khi Cố Chiêu ngước lên nhìn lần nữa, ánh nến lung linh soi vào nơi đáy mắt đen láy của hắn, tựa như bầu trời đầy sao: "Kỷ Tô, sinh nhật hai mươi tuổi vui vẻ."
Mắt Kỷ Tô bỗng chốc chua xót, mũi cũng cay cay, chỉ có thể thảng thốt cúi đầu hòng che giấu đi thứ cảm xúc đột nhiên xuất hiện.
"Em ước đi, chủ nhân bữa tiệc." Giọng nói trầm thấp của Cố Chiêu vang lên trong gió biển nghe dịu dàng luyến lưu đến lạ.
"Được..." Kỷ Tô nhắm mắt lại, chắp hai tay trước ngực.
Nhưng suy nghĩ trong đầu quá hỗn loạn, lại chẳng quen làm những việc thế này, nên bỗng chốc cậu không biết nên ước gì.
Cuối cùng cậu thầm nghĩ trong lòng, hi vọng rằng cậu và Cố Chiêu có thể trở thành người mà bản thân muốn hướng tới, được làm những gì mình thích.
Dù cho trong tương lai bọn họ có ở bên nhau hay không.
Kỷ Tô mở mắt ra thổi một hơi tắt ngọn nến.
Cố Chiêu đưa dao cắt bánh cho cậu: "Nào, cắt bánh đi."
Kỷ Tô cắt một miếng bánh to đưa cho Cố Chiêu: "Miếng bánh đầu tiên cho cậu."
Cố Chiêu cũng không từ chối, nhận lấy bánh ăn thử một miếng.
Kỷ Tô cũng tự cắt bánh cho mình, kem bơ vào trong miệng vừa ngọt vừa mềm, giống hệt như đám mây ngọt ngào.
"Kỷ Tô." Giọng của Cố Chiêu vang lên bên tai, cậu ngẩng mặt, chóp mũi chợt mát lạnh, bị hắn bôi kem bơ trắng lên trên mũi.
Cố Chiêu cười nhìn cậu, đưa lưỡi ra li3m sạch kem còn sót lên trên đầu ngón tay.
Mặt Kỷ Tô tự dưng nóng bừng, cậu cụp mắt không dám nhìn thẳng.
Cố Chiêu quay sang nói với người phục vụ: "Phần bánh kem còn thừa phiền cô giúp chúng tôi chia cho khách ở các bàn khác."
Người phục vụ đáp lời, đẩy bánh kem đến hỏi những bàn khác.
Khách khứa đều vui vẻ nhận lấy bánh kem, liên tục nói chúc mừng sinh nhật Kỷ Tô từ đằng xa.
Kỷ Tô cười đáp lại, đây là lần đầu tiên cậu nhận được lời chúc mừng từ nhiều người đến vậy trong sinh nhật của mình. Dù cho trừ Cố Chiêu ra, những người khác đều là những người xa lạ không quen biết.
Cậu cảm giác trái tim trong lồ ng ngực như được tưới nước đường ấm áp, vừa ngọt vừa mềm vừa nóng, kéo một cái thôi là sẽ thành sợi kẹo mạch nha.
Cố Chiêu ngồi về chỗ đối diện Kỷ Tô, đẩy biệt thự mô hình đến trước mặt cậu.
Kỷ Tô hoàn hồn, cầm mô hình kiến trúc lên tỉ mỉ quan sát.
Cố Chiêu hứa: "Chỉ cần em suy nghĩ xong, bất cứ lúc nào em cũng có thể cầm mô hình này đến để đổi đồ thật với tôi."
"Thật sao?" Kỷ Tô cười trêu, "Cậu định tặng tôi biệt thự à?"
Cố Chiêu nhìn cậu chăm chú: "Kỷ Tô, em biết ý tôi là gì."
Bàn tay đang nắm chặt mô hình của Kỷ Tô siết chặt lại, hàng mi dày như lông quạ khẽ run rẩy.
May mà Cố Chiêu không hỏi ép nữa, hắn rót cho cậu một ly rượu vang, cụng ly với cậu: "Sinh nhật vui vẻ, mong rằng mỗi một năm về sau, tôi đều có thể cùng em đón sinh nhật."
Kỷ Tô mím môi: "Thật sự rất cảm ơn cậu, Cố Chiêu."
Cậu ngửa đầu lên uống cạn ly rượu vang.
*
Ăn tối xong, Kỷ Tô ôm mô hình quay về khách sạn, trông hệt như đang ôm của cải trân quý nhất.
Sau khi về đến khách sạn, cậu trưng mô hình lên rồi vào phòng tắm rửa.
Tắm xong đi ra, men say trong người cũng dần bốc lên.
Kỷ Tô muốn tỉnh táo một chút, thế là mở cửa sổ sát sàn ra, nằm lên sô pha cạnh cửa sổ hóng gió biển.
Một lúc sau, Cố Chiêu cũng tắm xong đi ra.
Hắn đến trước cửa sổ, đưa mắt nhìn người đang nằm trên sô pha.
Không biết do mới tắm xong hay do uống rượu mà da dẻ trước giờ luôn trắng nhợt của cậu lại hơi ửng hồng, dưới cổ áo mở rộng là nước da trắng pha chút đỏ.
Hai chân dài trắng nõn gác trên tay vịn sô pha, mép quần ngủ tơ lụa hơi vén lên để lộ ra cặp đùi mềm mại, nốt ruồi lệ lấp ló ở bên chân.
Trái cổ của Cố Chiêu nhúc nhích, giọng hắn trầm khàn: "Ngủ rồi à?"
Kỷ Tô hé hàng mi dài, giọng hơi lè nhè sau khi uống rượu: "Đâu có, tôi đang hóng gió."
Cố Chiêu ngồi ở cuối giường, chống hai tay ra sau: "Hôm nay có vui không?"
"Vui, vui lắm." Kỷ Tô thả chân xuống, ngồi dậy, "Là ngày sinh nhật vui nhất từ... từ khi ba mẹ tôi ly hôn tới giờ."
Năm ấy lúc tình cảm của hai người còn đậm sâu, cậu cũng từng là một cậu bé được ba mẹ thương yêu. Tới sinh nhật muốn quà gì là có quà đó, ba mẹ còn tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu.
Chỉ là sau năm sáu tuổi, không còn ai đặc biệt tổ chức sinh nhật cho cậu nữa.
Cố Chiêu cười: "Em vui là được."
Kỷ Tô đánh mắt ra ngoài cửa sổ, khẽ giọng hỏi: "Cố Chiêu, cậu có biết vì sao tôi luôn muốn đi ngắm biển không?"
Cố Chiêu đáp: "Tại sao?"
"Vì vào mùa hè trước khi ba mẹ tôi ly hôn, vốn dĩ bọn họ đã hứa sẽ dẫn tôi đi biển." Kỷ Tô nhìn mặt biển được lấp lánh ánh sáng vàng dưới ánh trăng, chìm vào hồi ức xa xôi, "Sau đó có một lần, ba tôi hứa với dì Tần dẫn cả nhà đi biển chơi lễ, nhưng không may lúc ấy tôi lại bị bệnh, vậy nên lần ấy tôi không đi được."
Con người sẽ luôn vì tiếc nuối của thời niên thiếu mà đau đáu cả đời.
Cậu biết mình có điều tiếc nuối, đây cũng là việc mà cậu sợ hãi nhất từ trước tới nay.
Cố Chiêu đi đến trước mặt cậu, cúi người xuống: "Vậy biển mà hôm nay em nhìn thấy, nó có giống như mong đợi của em không?"
"Hơn cả mong đợi." Kỷ Tô ngẩng đầu lên, cười tỏa nắng: "Từ nay về sau, tôi chỉ cần nghĩ đến biển cả thì sẽ không nhớ tới những nuối tiếc thời thơ ấu nữa, mà chỉ nhớ đến tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay."
Tất cả sự tốt đẹp, cảm động, những điều giúp người ta tiến lên phía trước.
Gió biển phớt qua, tiếng sóng vỗ rì rào.
Cố Chiêu nhìn cậu chăm chú, thấp giọng hỏi ý kiến: "Tôi hôn em được không?"
Kỷ Tô vốn đã hơi choáng, lại bị ánh nhìn chăm chú của đôi mắt đen kịt kia làm cho hồi hộp, nên vô thức li3m môi trên.
Cố Chiêu ghé sát vào, hôn lên đôi môi đỏ ướt át.
Xương sống của Kỷ Tô tê rần, cậu chiều theo hắn mở miệng ra theo bản năng.
Cố Chiêu hít thở không thông, thuận thế đ è xuống, áp cậu lên sô pha mà hôn.
Qua mấy đợt, hắn cơ bản đã nắm vững được kỹ thuật hôn, cũng không mạnh bạo như ban đầu nữa.
Chỉ là lúc Kỷ Tô ngạt thở muốn đẩy ra, nụ hôn sẽ lại càng thêm sâu, đầu lưỡi như sắp luồn vào tới cổ họng. Bấy giờ hắn mới hơi tách ra, để cậu hít thở chút không khí trong lành.
Chẳng được mấy giây, hắn lại tiếp tục hôn thêm lần nữa.
Chiếc hôn vừa dịu dàng vừa giày vò quá sức trêu người, sau khi hôn liên tục mấy lần như thế, cơ thể của hai người đều có gì đó sai sai.
Mặt Kỷ Tô đỏ tưng bừng, ánh mắt cậu tan rã, bờ môi đỏ ửng ướt át, cả người như tan thành một vũng nước mềm mại nằm trong lòng Cố Chiêu, ngoại trừ...
Cố Chiêu li3m nước bên khóe môi cậu, hít thở nặng nề, cất giọng khản đặc: "Sinh nhật vui vẻ, tối nay tôi vẫn còn một món quà nữa muốn tặng em."
Kỷ Tô ngơ ngác chậm tiêu: "Cái gì..."
Cố Chiêu khẽ cười một tiếng, từ từ nằm sấp xuống.
Đầu óc bị hôn tới mơ màng lập tức tỉnh táo lại, Kỷ Tô vừa ngượng vừa sợ: "Cố Chiêu... đừng... a..."
Bàn tay nóng như lửa bóp lấy eo cậu, một bàn tay khác nắm chặt lên phần đùi gợi cảm.
Cách lớp đồ ngủ mỏng manh, cả người Kỷ Tô run rẩy vì sức nóng hừng hực trong lòng bàn tay hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Tôi không nhận món quà này được không...
Cố cẩu: Không được.
Mẹ ruột: Mày tặng quà chỗ nào hả con? Rõ ràng là mày muốn được thưởng!
___________
[*] Bản gốc là 战术性后仰 miêu tả động tác của Lục Tiểu Linh Đồng trong đoạn phỏng vấn. Mình đọc thấy ý nghĩa không liên quan lắm nhưng động tác thì giống với nghĩa "bất ngờ" trong ngữ cảnh nên mạn phép thay bằng từ này.
CHƯƠNG SAU QT, CHỪNG NÀO CHƯƠNG 42 43 HƠN 100 VOTE TUI SẼ UPDATE LẠI CHƯƠNG SAU!!!