Tất cả ngồi xuống sô pha phòng khách, hai cảnh sát ngồi một bên, Khương Lam và Tiết Mông ngồi một bên, Triệu Quần Phương ngồi một mình trên ghế đơn.
Sau khi hai vị cảnh sát lấy xấp lịch sử trò chuyện được in kia ra, bà ta có vẻ vô cùng bất an, lúc ngồi trên ghế cũng co quắp sợ hãi, ánh mắt lơ mơ không dám nhìn thẳng bất cứ ai trong phòng.
Theo lưu trình, hai vị cảnh sát dò hỏi vài vấn đề, bà ta trả lời gập ghềnh lấp lửng, mâu thuẫn trước sau.
Khương Lam im lặng lắng nghe, thế mới biết, hai ngày trước khi nghỉ lễ, trong tiểu khu này cũng đã chết người.
Người chết tên là Lý Xuân Hoa, bốn mươi hai tuổi, ở ngay tại tòa nhà số một.
Cũng như Triệu Quần Phương, Lý Xuân Hoa li dị chồng rồi sống một mình, làm tạp vụ trong một khu cao ốc, Triệu Quần Phương thì làm nhân viên thu ngân ở siêu thị tầng một chung tòa nhà.
Đại khái do cảnh ngộ giống nhau, lại ở gần nhà, hai người quan hệ rất thân thiết.
Nhưng vào ngày hai mươi bảy tháng tư, Lý Xuân Hoa bỗng nhiên chết trong nhà không rõ lý do.
Cấp trên thấy bà không tới đi làm, lại không liên lạc được, dựa theo địa chỉ tìm tới nơi mới phát hiện ra thi thể.
Lý Xuân Hoa chết vô cùng bình tĩnh, trên mặt còn nở nụ cười quỷ dị.
Cảnh sát khám nghiệm xong vẫn không sao tìm được nguyên nhân tử vong.
Báo cáo nghiệm thi cho biết, người chết không có vết thương trí mạng cả trong lẫn ngoài cơ thể, cũng không có lịch sử bệnh cấp tính gì, nhưng cố tình lại chết một cách không rõ ràng như vậy.
Hơn nữa cũng ngay trong tháng tư, còn xuất hiện thêm hai người khác, tình trạng tử vong tương tự như Lý Xuân Hoa, đều không rõ nguyên nhân chết.
Cảnh sát tra xét các mối quan hệ chung quanh của Lý Xuân Hoa, mới phát hiện bà ta vô cùng thân thiết với Triệu Quần Phương.
Nhưng trước khi Lý Xuân Hoa chết một tuần, Triệu Quần Phương bỗng nhiên từ chức thu ngân, không lại gặp mặt Lý Xuân Hoa nữa, hai người chỉ liên lạc qua WeChat.
"Ngày hai mươi bốn tháng tư, Lý Xuân Hoa gửi tin nhắn cho bà, nói Đại nhân thật sự hiển linh rồi nghĩa là sao?" – Cảnh sát chỉ vào một đoạn thoại hỏi.
Triệu Quần Phương rũ đầu, tay đặt ở đầu gối bất giác nắm chặt lại:
"Tôi, tôi không biết.."
Thấy bà ta không chịu phối hợp, cảnh sát không khỏi nặng giọng hơn, từng bước ép sát:
"Trong lịch sử trò chuyện, bà đã trả lời Lý Xuân Hoa Tôi không lừa bà đúng không.
Bà thật sự không biết, hay đang muốn giấu diếm sự thật?"
Triệu Quần Phương đột ngột ngẩng đầu, tròng mắt vẩn đục bất an run rẩy, bà ta hồi hộp nuốt một ngụm nước miếng, lại sửa lời khai:
"Tôi, tôi quên mất..
chúng tôi đều có chút mê tín, lúc đó tôi gặp được một vị đại sư rất lợi hại, cho nên mới..
mới giới thiệu cho bà ấy, nhưng bà ấy muốn làm gì, tôi thật sự không biết."
Ánh mắt sắc bén của cảnh sát chăm chú nhìn bà, tựa như muốn xuyên thấu thể xác mà nhìn vào bí mật tận sâu đáy lòng bà ta.
"Đại sư gì? Bà làm thế nào mà biết ông ta? Chuyện bà từ chức có liên quan gì đến Lý Xuân Hoa và vị đại sư đó không?"
"Chúng tôi đều gọi ngài ấy là Tuế đại sư, tôi không biết ngài ấy ở đâu, chúng tôi..
chúng tôi gặp được trên đường." – Triệu Quần Phương nói lưu loát hơn một chút – "Từ chức là vì tôi đã mua một tờ vé số do đại sư chỉ điểm, trúng mười lăm vạn[1] ."
Hai vị cảnh sát liếc nhau, hiển nhiên không nghĩ tới còn có chuyện trúng số.
"Ngày thường bà liên hệ với vị Tuế đại sư này bằng cách nào?"
"Không có liên hệ, đại sư nói khi nào ngài muốn tìm tôi, tự nhiên sẽ tìm được tôi." – Triệu Quần Phương lắc đầu, lúc nhắc tới đại sư, trong mắt ánh lên sợ hãi.
Khương Lam ở bên cạnh nghe, càng cảm thấy vị đại sư kia hẳn chính là Thái Tuế.
Chỉ là không biết Triệu Quần Phương này có quan hệ gì với Thái Tuế.
Hơn nữa bà ta lúc trước rõ ràng còn gọi điện tố cáo cửa hàng của Thái Tuế.
Khương Lam ho khan một tiếng, giơ tay lên ra hiệu:
"Cảnh sát đồng chí, tôi có chuyện muốn nói."
Thấy cảnh sát nhìn qua, cậu tiếp tục:
"Ngày bốn tháng năm vừa rồi, tổ dân phố đã từng nhận được cuộc gọi nặc danh của Triệu Quần Phương nữ sĩ, tố cáo cửa hàng trang sức" Tâm Tưởng Sự Thành "là tổ chức tà giáo, thực hiện hoạt động phong kiến mê tín hại người."
Cả người Triệu Quần Phương run lên, đột nhiên thét chói tai:
"Mày nói hươu nói vượn! Tao không gọi điện tới đó!"
Bà ta dường như bị thứ gì đó kích thích, bỗng nhiên la hét ầm ĩ, mặc kệ cảnh sát nói cái gì cũng không chịu nghe, không trả lời.
Khương Lam thấy thế, vô tội mà chỉ chỉ tai mình:
"Lúc ấy tôi là người nhận điện thoại, lỗ tai của tôi rất thính, có thể nhận ra giọng nói của thím ấy.
Nếu hai đồng chí không tin, có thể đi đơn vị của chúng tôi lấy ra lịch sử cuộc gọi để xác minh, ngoại trừ ngày bốn tháng năm ra, mấy ngày hôm trước thím này còn gọi phản ánh rất nhiều lần.
Vị Tuế đại sư gì đó, nói không chừng có quan hệ với cửa hàng trang sức cũng nên."
Hai cảnh sát nghe thế, nào là đại sư nào là phong kiến mê tín, có lẽ thật sự có một tổ chức tà giáo đang nấp sau lưng mê hoặc nhân tâm.
Thấy Triệu Quần Phương còn giả ngây giả dại, lập tức đứng dậy:
"Chúng tôi sẽ đi xác minh cuộc gọi và cửa hàng trang sức trước, xác nhận rõ ràng xong sẽ lại đến thăm, hy vọng đến lúc đó bà có thể phối hợp cảnh sát trình bày đúng sự thật."
Dứt lời, hai cảnh sát cáo từ rời đi.
Khương Lam và Tiết Mông chậm một bước, Triệu Quần Phương vừa mắng vừa hung tợn mà trừng mắt nhìn họ, không chút khách khí đuổi hai người ra ngoài.
[1] 15 vạn (150000) ~hơn 500 triệu.