Khoảng cách đến weibo đêm, đếm ngược còn một tuần.
Khoảng cách trực tiếp mở ra, đếm ngược hơn nửa tháng.
Thiên Thu đã ăn hết thực phẩm không lành mạnh.
Cô mở tủ lạnh ra, nhìn xem bên trong liền ăn xong mấy ngày đồ ăn thừa cơm thừa, yên lặng đóng lại.
Cô lựa chọn ra đi kiếm ăn.
Thiên Thu mở ra túi, lần trước đón xe tiền còn thừa lại không ít, đủ mua mấy thùng mì tôm.
Nhưng là có một chút trí mạng nhất.
Tiếu Bảo Bối và bạn cùng phòng vì tiết kiệm tiền, cùng thuê ở địa phương vắng vẻ, siêu thị gần nhất cũng cần đi bộ mười mấy cây số mới có thể đến.
Thiên Thu qua tính toán tinh vi, chỉ có hai lựa chọn.
Cô muốn mua mì tôm mà nói, chỉ có thể đi bộ đi qua.
Cô muốn đón xe mà nói, đến lúc đó chỉ có thể uống gió tây bắc.
Bệnh nhân ung thư lười · người nghèo · Thiên Thu: ". . ."
Ngay lúc Thiên Thu dự định không để ý giá trị quan tích cực hướng lên trên của Vinh Diệu, đi ra ngoài chuẩn bị đoạt xe.
Điện thoại di động reo, cuộc gọi từ số xa lạ.
Thiên Thu tiếp, bên tai là tiếng nói âm thanh trầm thấp của nam nhân vang lên, ngữ khí hắn băng lãnh, nói:
"Cô bây giờ có hai lựa chọn, đến Tinh Diệu một chuyến."
Hắn nửa câu nói sau cũng không nói xong.
Thiên Thu biết rõ còn cố hỏi: "Một lựa chọn khác đâu?"
"Cô sẽ không muốn biết rõ."
"Tôi rất muốn biết nha?" Cô cố ý tranh cãi.
"Cô muốn biết, tới tôi sẽ nói cho cô biết."
". . ."
Có thể, rất tùy hứng.
Thiên Thu không lại nói cái gì.
Dù sao muốn bồi dưỡng tình cảm, bây giờ tiểu ca ca chủ động đưa tới cửa, cô cũng sẽ không cự tuyệt ở ngoài cửa.
Cô thuận nước đẩy thuyền đáp ứng rồi, thuận tiện hỏi một câu:
"Tiền xe thanh lý, đúng không?"
Đế Tinh Diệu: ". . ."
Sau nửa ngày.
Đầu bên kia điện thoại chưa hồi phục, Thiên Thu còn tưởng rằng hắn cúp điện thoại.
Cô nhìn thoáng qua, trò chuyện vẫn còn đang tiếp tục, lại hỏi một lần nói: "Ân?"
Tiếng nói Đế Tinh Diệu lần thứ hai vang lên: "Cô rất thiếu tiền?"
"Đương nhiên. Đế tổng nếu có điều tra tư liệu tôi, nên sớm biết."
"Trên người của tôi không có tiền đón xe, đương nhiên, nếu như Đế tổng không ngại, bản thân cũng có thể tới, tiết kiệm phiền toái."
Thiên Thu ngữ khí mềm nhũn, không có bao nhiêu khí lực, phảng phất tựa như lông vũ mềm mại trong lòng cù lét, cực kỳ mê người, điên cuồng cho một ít ám chỉ.
Hắn dừng lại sau nửa ngày: "Cô đây là câu dẫn."
Hắn phảng phất không thích đối với hành vi của Thiên Thu, cũng tiến hành mãnh liệt khiển trách.
"Hừ hừ."
Thiên Thu âm cuối hất lên, thái độ mập mờ tới cực điểm.
Đế Tinh Diệu không nói tiếng nào.
Hắn muốn nói lời khiển trách cũng không nói ra được.
Thiên Thu còn nói: "Nhớ mang một ít thức ăn đến. Tôi đói."
". . ."
Thiên Thu vui sướng cúp điện thoại.
"Ta đi ngủ một hồi, thức ăn ngoài đến gọi ta."
[ Ngươi coi tiểu ca ca người ta là thức ăn ngoài hả! ? ]
"Thức tiểu ca thức ăn ngoài cũng là tiểu ca ca nha."
[ . . . ]
Ngươi ác ma này.
Bụng dạ thật là quá xấu!
. ..
Tiếng chuông cửa vang lên.
Thiên Thu mặc đồ ngủ liền đi mở cửa, một chút, liền thấy nam nhân ngoài cửa.
Người hắn khoác áo khoác màu đen, lối đi nhỏ lờ mờ, tràn ngập khí tức băng lãnh.
"Mười phút đồng hồ." Hắn nói.
Thiên Thu vì nằm ỳ, kéo rất lâu mới đến mở cửa.
Hiển nhiên, thân làm tổng tài tập đoàn Tinh Diệu, hắn cực kì bất mãn.
Cô quét mắt bên tay hắn.
Hắn lúc này mang theo hộp bánh ngọt, đóng gói phấn nộn, còn có một con mèo nằm sấp, cực kỳ đáng yêu.
Nhìn đến, Đế Tinh Diệu điều tra tư liệu Tiếu Bảo Bối là thật, liên quan đến thức ăn ngoài, cũng là tiệm bánh gato cô thường xuyên vào xem.
Trong đầu của cô hiện lên tin tức lần trước Vinh Diệu cho cô.
Tính cách cần tự hành cảm thụ.
—— mặt ngoài bá đạo tổng tài, toàn thân tản ra khí chất nữ nhân ngươi nhất định phải chết. Thực tế thuộc về ngoài miệng nói không muốn xong, thân thể lại phi thường thành thật.