Tiệc mừng công vẫn tiếp diễn đến tận khuya, bởi vì loại danh nhân như Lý Như Tâm và Cù Tê sẽ thu hút nhiều bạn bè bên truyền thông đến hàn huyên, vì vậy người của phòng làm việc đi uống trước nửa hiệp, chờ hai nhân vật chính tới lại uống tiếp nửa hiệp sau.
Đêm nay Cù Tê biểu hiện quá mức xuất sắc, mọi người luân phiên mời rượu, Lục Tri Phi vẫn không tìm được cơ hội đơn độc nói chuyện cùng anh ta, thật vất vả mới đợi được Cù Tê xin phép đi WC, Lục Tri Phi liền vội vàng đứng lên đuổi kịp. Nào ngờ khi đi ngang qua căn phòng cách vách lại nhìn thấy Mã Yến Yến đã đi WC từ năm phút trước đến giờ vẫn chưa về, hiện tại đang ở đó chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Chuyện gì xảy ra?
Lục Tri Phi bước vào xem cho rõ, sau đó nhìn thấy Mã Yến Yến ngồi đối diện với Thương Tứ, hai người hào sảng cụng ly, “Dzô!”
Lục Tri Phi không biết nên biểu đạt tâm tình của mình vào giờ khắc này như thế nào, mà Mã Yến Yến đã quay đầu lại nhìn cậu, nói: “Tri Phi cậu tới rồi, chuyện này quả thực trùng hợp quá mà, bạn của cậu cũng đang dùng cơm ở chỗ này, cùng nhau ngồi xuống uống một chén thôi.”
Lục Tri Phi nhìn đầy bàn sơn hào hải vị, lại nhìn đôi mắt mỉm cười cong cong của Thương Tứ, làm sao cũng cảm thấy đây giống như một hồi Hồng Môn yến[1], vậy mà Mã Yến Yến lại cố tình uống đến cực kỳ vui mừng.
“Anh bạn, tôi mời anh, cảm ơn khoảng thời gian này anh đã chiếu cố Lục Tri Phi.” Mã Yến Yến tiếp tục mời rượu, cả người lung lay lắc lư, chính là có điểm uống nhiều rồi. Uống xong cậu ta còn quay đầu, vẻ mặt đau khổ hỏi Lục Tri Phi, “Tri Phi, cậu xem bạn của cậu chừng nào mới trở về, cậu khi nào mới dọn ra được chứ. Trong ký túc chỉ có tớ và Gia Thụ, quá thê lương rồi…”
Mã Yến Yến tuy rằng đang say rượu nhưng lời này nói được rất đúng, Lục Tri Phi bỗng nhiên phát giác, cậu quả thực không còn lý do để tiếp tục ở lại thư trai. Chỉ là đang mở miệng muốn đáp ứng lại thấy Thương Tứ búng tay một cái, Mã Yến Yến lập tức gục thẳng xuống bàn.
“Cậu ấy làm sao vậy?” Lục Tri Phi vội vàng đỡ người.
“Yên tâm, chỉ là say thôi.” Thương Tứ nói, dư quang liếc về phía cửa phòng, “Đứng đó làm gì, tiến đến uống một ly nào. Một tháng không gặp, ngôi sao lớn không nhớ rõ ta rồi?”
“Làm sao có thể.” Cù Tê nghe lời tiến tới, cung kính gọi một tiếng, “Tứ gia.”
“Hôm nay lúc trình diễn xảy ra chuyện gì?” Thương Tứ thưởng thức rượu, hỏi.
“Hắn đột nhiên xuất hiện ngay khi tôi bước lên sân khấu, sau đó tôi không biết vì sao không thể cử động. Khi ấy ánh đèn lại tối, ai cũng không phát hiện. Đợi hắn ta đi hết một vòng lại lập tức đem tôi đổi trở về, những thứ khác cái gì cũng không làm.” Cù Tê cũng rất khó hiểu.
“Lần sau hắn nhất định sẽ còn mượn thân phận của ngươi để lấy trộm niệm lực.” Thương Tứ nói.
Cù Tê trầm mặc một hồi, nói: “Vậy, nếu như tôi không xuất hiện nữa, có phải là…”
“Ngươi không xuất hiện nữa, vậy hắn nhất định phải thế thân vị trí của ngươi, bằng không hắn sẽ không còn niệm lực để duy trì. Khi ấy hắn liền phải bại lộ ra ngoài, tỷ lệ chúng ta bắt được hắn sẽ đề cao không ít. Ngươi đang nghĩ vậy có đúng không?” Thương Tứ cười hỏi.
Cù Tê không phủ nhận, anh ta thực sự định làm như vậy, mà đây cũng chính là một lý do tuyệt hảo để bản thân tiêu thất. Chỉ là Lục Tri Phi lại chợt tiếp lời: “Nhưng đối với fans của anh mà nói thì quá không công bằng.”
Cù Tê quay đầu nhìn, hơi hơi kinh ngạc.
Lục Tri Phi nói tiếp: “Đối với fans của anh mà nói, các bạn ấy cũng không nhận ra cái gì Cù Thanh Hành hay Trầm Thương Sinh, không biết bất luận câu chuyện quá khứ gì, bọn họ chỉ đơn thuần yêu thích một người tên Cù Tê mà thôi. Cái này cùng với nguyên nhân anh ta được tạo ra trên thế giới này không có liên quan gì, anh ta có phải thế thân của người nào đó hay không càng không quan trọng. Nếu như anh cứ không chịu trách nhiệm mà biến mất, để lại cho bọn họ một kẻ giả mạo, khiến cho sự yêu mến bị biến thành công cụ lợi dụng, anh làm vậy có khác gì lừa đảo?”
Cù Tê á khẩu không trả lời được, Thương Tứ ở một bên vì Lục Tri Phi vỗ tay, “Không sai, rất có phong phạm của bổn đại gia.”
Lục Tri Phi liếc nhìn hắn, mặt lạnh như tiền, “Ăn xong rồi sao?”
Thương Tứ vẫn còn giữ nguyên tư thế vỗ tay, mắt giật giật vài lượt, “Ăn xong rồi.”
“Ăn xong rồi thì đi thôi.” Lục Tri Phi nói, cõng Mã Yến Yến lên lưng đi thẳng ra ngoài, lúc ngang qua Cù Tê còn nói một câu, “Giúp tôi nói với chị Tâm một tiếng, Mã Yến Yến say rồi, tôi đưa cậu ta về trước.”
Cù Tê giật mình khỏi trầm tư, ngơ ngác gật đầu một cái, sau đó lại thấy Thương Tứ cũng đi theo sau, khi ngang qua còn vỗ vỗ vai Cù Tê, nói: “Tiểu Lộc Lộc nổi giận rồi sẽ rất đáng sợ.”
Dứt lời, Thương Tứ cũng bước chậm mà đi, chỉ lưu lại một mình Cù Tê trầm mặc không nói gì, rơi vào suy tư.
Mà bên kia, bởi vì có Mã Yến Yến nên Lục Tri Phi liền nhờ Thương Tứ đưa bọn họ đến trường học mà không cùng hắn trực tiếp về thư trai. Một đêm này, Lục Tri Phi nằm trong ký túc xá lăn lộn khó ngủ, không riêng vì giường ở nơi này đã lâu không có hơi người nên có vẻ lạnh lẽo, càng bởi vì mỗi khi cậu đơn độc ở cùng với Thương Tứ thì cái loại cảm giác khác thường kia lại càng xuất hiện dày đặc hơn. Vô luận là khi ngồi sau xe máy nhìn thấy kỳ cảnh, hay là khi nắm tay đi vào trong sách nhìn tháng năm luân chuyển đều có thể làm Lục Tri Phi vô pháp bảo trì lãnh tĩnh như trước.
Có lẽ do thế giới của Thương Tứ quá mức kỳ quái, cho nên mới khiến tâm tình của cậu dao động như vậy?
Lục Tri Phi có điểm nghĩ không ra, cậu cảm thấy mình cần yên tĩnh lẳng lặng, vì vậy đêm nay liền nhân cơ hội từ thư trai dọn về ký túc xá. Đám yêu quái trong thư trai hiển nhiên rất luyến tiếc, tuy rằng Lục Tri Phi mỗi ngày đều sẽ đến nơi này nấu cơm, còn cùng Thương Tứ học chữ, thế nhưng dù sao cũng không giống nữa.
“Tứ gia, ngài để Tri Phi dọn về đi.” Ngô Khương Khương làm nũng lăn lộn, hai bé mập cũng không chịu tỏ ra yếu kém, nắm lấy ống quần Thương Tứ, “Muốn Lục Lục! Muốn Lục Lục! muốn Lục Lục mà!”
Thương Tứ bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt đang đọc sách, hỏi: “Ta nói, y mới đến thư trai bao lâu, các ngươi thế nào lại vì y tập thể làm phản rồi?”
Thái Bạch Thái Hắc thở hổn ha hổn hển leo lên ngực hắn, lay lay tay hắn, “Muốn Lục Lục mà!”
“Chỉ là cậu ta dù sao cũng không phải người của thư trai, hơn nữa còn là nhân loại, có nhân sinh riêng của mình, một ngày nào đó y cũng sẽ rời đi.” Thương Tứ vẫn nhẹ nhàng bâng quơ như trước.
Thái Bạch Thái Hắc lập tức cảm thấy thương tâm, Ngô Khương Khương vội vàng nói: “Nhưng cũng không phải hiện tại chứ.”
Thương Tứ liếc nàng một cái, “Ta phải cảnh cáo ngươi, đừng quên nguyên tắc của thư trai, không nên mưu toan can thiệp quyết định của người khác.”
Ngô Khương Khương bĩu bĩu môi nhưng vẫn gật đầu, qua một lát lại nhịn không được hỏi: “Tri Phi học chữ thế nào rồi?”
“Không sai biệt lắm.”
“Không thể nào?”
“Ngươi cho là y cũng ngốc như ngươi sao?” Thương Tứ đứng dậy, đặt hai bé mập xuống đất, sau đó đi qua hành lang về phòng.
Lục Tri Phi vừa lúc tan học trở về, Thương Tứ lướt qua trước mặt cậu, tiện tay cầm lấy quyển sách trên giá, “Đi theo ta, ngày hôm nay làm kiểm tra kiến thức.”
Vào phòng, Trầm Tàng đã có mặt, đang khổ sở cầm bút viết ra đám chữ như gà bới, trên gương mặt vuông vức tràn đầy vẻ ngưng trọng. Thương Tứ lúc đi ngang qua còn liếc mắt nhìn, lập tức nặng nề vỗ bàn, “Đây là gì? Ngươi viết cái gì đó? Đây là đám giun đất trong ruộng cao lương tập thể thành tinh à?”
Trầm Tàng đỏ mặt, thật giống với một học sinh tiểu học thi rớt kỳ thi học kỳ.
“Viết lại!” Thương Tứ đen mặt, sau đó nhìn lướt qua Lục Tri Phi, “Ngươi lo lắng làm gì? Có cảm thấy chữ của mình viết đẹp hơn hắn không?”
“Không có.” Lục Tri Phi thành thật ngồi xuống.
Thương Tứ đưa cho cậu một tờ bài thi viết tay, “Trong vòng nửa giờ làm cho xong.”
Nửa giờ, thời gian rất gấp. Lục Tri Phi bắt đầu múa bút thành văn, chỉ là lúc ngẩng đầu đã không thấy Thương Tứ ở trước mặt, duy chỉ có một quyển sách nằm ngay vị trí vừa rồi người nọ đang đứng, trang giấy bị gió thổi chậm rãi lật qua.
Lúc này, Thương Tứ đang ngồi sau quầy của một tiệm sách hai chân tréo nguẩy, hăng hái rã rời nhìn người đi đường qua lại. Lúc này mặt trời vừa vặn, lão bản cửa hàng yên chi thủy phấn bên đường thỉnh thoảng lại đánh giá lão bản mới ở đối diện, đôi mắt nhỏ lấp lấp lóe lóe không biết đang nghĩ gì.
Thác phúc của đối phương, những khách hàng đến đây mua yên chi luôn thích liếc mắt nhìn về phía bên kia đường một chút, có lúc nhìn thấy được đế giày to rộng của Thương Tứ gác lên quầy hàng, có lúc lại thấy được gò má tuấn tú đến quá phận của hắn.
Nhìn một cây bút lông cừu nhỏ vui vẻ xoay vòng trên ngón tay của người nọ, nhìn làn khói mơ hồ từ chung trà bay lên phủ mờ gương mặt, lại ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu cổ xưa, phía trên khắc bốn chữ lớn —— Yêu quái thư trai.
Thực sự là một cửa hàng kỳ quái.
Qua thật lâu, chủ nhân tiệm sách rốt cục cũng đã đợi được vị khách của mình.
Đó là một thư sinh mặc lam sắc bố y, một đường chạy chậm tới cửa, trên trán hơi rịn mồ hôi. Mục đích của thư sinh rất rõ ràng, hắn băng qua trường nhai, bước thẳng vào cửa, lễ phép gọi một tiếng, “Thương Tứ gia, tiểu sinh tới.”
Thư sinh gọi là Liễu sinh kia có chút ngượng ngùng cười cười, “Tiểu sinh đã nghĩ hồi lâu, cố sự kia tiểu sinh vẫn không muốn đem đổi, có thể dùng một cố sự khác được không?”
Thương Tứ lắc đầu, nói: “Ngươi không phải nói cái cố sự kia là trên vách tự khố in xuống sao, ta cũng có thể tự mình đi làm. Nếu sớm muộn gì ta cũng sẽ biết, vậy ngươi vì sao không đem bán cho ta, bớt thời gian ta phải đi một chuyến cũng có thể khiến người đổi được thêm vài xấp giấy tuyên thành.”
Thư sinh chắp tay, “Lời này của Tứ gia sai rồi, cố sự là trên vách tự khố ấn xuống, không phải của tiểu sinh nên không thể đem bán. Tiểu sinh không hỏi tự lấy vốn là đã đi quá giới hạn, há có thể lại đem bán ra lấy tiền của Tứ gia?”
“Thư sinh cổ hủ.” Thương Tứ cười nói.
Liễu sinh lại chắp tay, “Thỉnh Tứ gia thứ lỗi.”
Thương Tứ đã không có biện pháp với hắn, “Nói đi, ngươi còn cố sự gì muốn đổi?”
“Cố sự cũng không phải đặc biệt tốt, Tứ gia phỏng chừng đổi cho tiểu sinh vài trương giấy là được.” Liễu sinh nói, lấy một xấp giấy vàng đã được gấp cẩn thận ra khỏi ngực, trịnh trọng đưa qua.
Thương Tứ lật xem rất nhanh, nhưng thần sắc lại nghiêm túc không khiến người cảm thấy chỉ là có lệ. Rất nhanh hắn đã xem xong rồi, xoay người lấy một xấp giấy tuyên thành loại tốt nhất đưa tới, “Cầm đi.”
Nhưng Liễu sinh lại không nhận, “Tứ gia, ngài xem có thể đổi thành loại thứ phẩm không… lại cho tiểu sinh nhiều vài trương giấy?”
Lời vừa nói ra Liễu sinh cũng cảm thấy yêu cầu của mình có chút quá phận, liền nói: “Không đổi cũng không sao.”
“Thật không đúng lúc.” Thương Tứ hơi tiếc hận, “Tiệm của ta chỉ có giấy hảo hạn, nếu ngươi muốn đổi thì có thể đi hàng sách ở đường đông, ta cũng không ngại.”
Liễu sinh vội vã cám ơn, kinh hỉ vạn phần, thần tình kia khẳng định đã xem Thương Tứ như ân nhân.
Chờ người đi rồi, Thương Tứ thu hồi bộ dạng tản mạn vừa nãy, nhíu mày suy tư. Trầm Thương Sinh khi ở hiện đại hiển nhiên đã không còn sở hữu đôi mắt trống rỗng như người chết mà ban đầu hắn đã nhìn thấy, trong mắt Trầm Thương Sinh khi đó đã nhiều ra không ít nhân tính.
Thương Tứ còn nhớ rõ, khi Hứa Uyển Linh hồn phi phách tán kẻ nọ còn ra vẻ rất ngỡ ngàng, hỏi: “Ta giả vờ không giống sao?”
Hắn quả thực đã rất dụng tâm sắm vài Cù Thanh Hành, đối với kẻ thù như Thương Tứ trái lại không biểu lộ ra bao nhiêu địch ý, thậm chí ở lúc cuối cùng khi Hứa Uyển Linh trạc phá sự thật hắn không phải Cù Thanh Hành, tuyệt vọng rời đi, hắn còn rất không hiểu xoay người hỏi Thương Tứ: “Ngươi lý giải sao?”
Kỳ thực, câu hỏi này rất thú vị, cũng có thể nói rõ rất nhiều vấn đề, mà đây cũng chính là lý do Thương Tứ không vội tiêu diệt hắn thêm lần nữa.
Một kẻ do thần sáng tạo, khuyết thiếu nhân tính cơ bản, vô pháp dung nhập trong quần thể nhân loại lại chợt bắt đầu muốn tìm hiểu nhân loại.
Như vậy, đến tột cùng là thứ gì tạo thành sự thay đổi của hắn?
Thương Tứ thật tò mò, ánh mắt đuổi theo bóng lưng đang xa dần của Liễu sinh —— sẽ là y sao?
———————
1/ Hồng Môn yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng thực tế lại nguy hiểm.
Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Khi đó Lưu Bang dẫn quân sớm nhập chủ Hàm Dương nhưng Hạng Võ không hài lòng, mượn cớ mời yến tại Hồng Môn nhưng ý định thực tế là thích sát Lưu Bang, chỉ tiếc kế hoạch không thành.